“Tôi nói này bà già, bà quả là chân nhân bất lộ tướng nha, cái xô nước đó tạt thiệt đúng đẹp luôn, tạt thế mà không trúng mình một giọt. Hà, thiệt hả giận, ếc là hai cái thứ đó chuồn nhanh quá, mắng thêm được hai câu nữa thì càng đã.” Đi khỏi nhà hàng, dì còn kéo cụ bà thần bí lại mà cảm thán.
Người kia cũng rất ăn ý, xun xoe khoe, “Cái đó thì có gì đáng kể đâu, lúc tôi còn trẻ đã là cãi khắp xóm vô địch thủ, ai, chỉ là lâu lắm rồi mới có lại cảm xúc mãnh liệt thế này nên hơi lạ lẵm một tí, tạt nước là kỹ năng sống, phải làm sao cho tung tóe người mà không vấy lấy mình, rất thâm diệu, bà không hiểu đâu………”
Đúng là thao thao bất tuyệt mà, môi Tiểu Lộc giật giật, bất mãn đi theo sau, nghe hai người bàn luận kinh nghiệm. Tuy rằng, hai người vì cô mà mới làm vậy, nhưng mà……… vì sao cụ bà thần bí hứa “Tiền boa gấp đôi” mà người trả lại là cô chứ?!
“Ôi, ôi, trời cũng giúp ta mà!” Trong lúc tán gẫu quá háo hức, bỗng nhiên dì hét to, chỉ tay về phía bên đường cách đó không xa, Nguyễn Linh, kích động nắm chặt tay cụ bà thân bí đi về hướng đó.
Người qua đường đi ngang qua, cách một đoạn lại không nén được tò mò mà xoay đầu nhìn Nguyễn Linh vài lần.
Lúc dì Paris xông lên kêu, có vài người đi ngang cũng ngừng lại, “Ý, Trần Thế Mĩ nhà cô đâu rồi? Không cần cô nữa sao? Quả báo nha, cho nên câu người làm gì thì trời đều thấy không phải không có đạo lý đâu, hừ, cô thông minh như vậy phải sớm biết kết cục này rồi, cậu ta làm thế với người khác, thể nào cũng có người làm thế với cô.”
“Cũng phải thôi, làm kẻ thứ ba thì đời nào được sống yên bình, sớm muộn thì cô cũng thành bà vợ bã cám của cậu ta mà thôi.” Cụ bà thần bí theo sau phụ họa.
Hai người kẻ nói người hát, Tiểu Lộc im lặng không lên tiếng, chau mày nhìn Nguyễn Linh. Thật muốn cười phá lên thật to, nhưng lại cười không nổi, mới chợt nhận ra, thì ra mình đã không thèm để ý đến hai người kia từ lâu rồi, thế nên mới không có tâm tình cười trên sự đau khổ của người khác như vậy.
“Nhìn này, nhìn này, đây chính là kết cục của tiểu ba*. Cho nên ta nói, làm người thì phải có đạo đức, kẻ thứ ba là tuyệt đối không thể, không thể làm đâu.” Dì lôi kéo người đi đường đang xem kịch vui lại kể, còn cụ bà thần bí thì đang giữ chặt Nguyễn Linh, “Bà già, bà trông chừng nó đi, yên tâm đi, dụ dỗ chồng người ta, cũng không có kết cục tốt đâu………” (*: kẻ thứ ba, vợ nhỏ.)
“Dì à, đi thôi.” Tiểu Lộc dời mắt, bước đến níu dì lại, nói.
“Sao phải đi?”
“Đi thôi, vô nghĩa, chơi không vui.”
“Con không cần phải chịu thiệt rồi lại còn đồng cảm với nó đó chớ? Có cần lại khoác áo lạnh cho nó để nó không bị cảm lạnh luôn không………” Miệng tuy nói không tha nhưng dì vẫn nghe lời Tiểu Lộc mà tránh đi.
“Dì à……..” Tiểu Lộc nói như hết hơi, “Cả thế giới đâu phải chỉ có mổi mình Thẩm Thần Xuyên là đàn ông đâu, cần gì vì loại người này mà cãi nhau, làm giảm giá trị con người mình.”
“Có lý, thế cuối tuần này theo dì đi coi mắt.” Cơ hội tốt nha, dì bám sát câu trả lời của cô mà nói lại.
“Dì cũng đi, đi coi giúp con, dì nhìn người cực chuẩn.” Cụ bà thần bí khuyên..
“…….” Căn cứ vào sự đồng nhất lập trường của hai người, dì không muốn phản bác lại, bằng không thì thật đúng là muốn nói bà nhìn người chuẩn đã không chọn sai chồng rồi.
“Quyết định vậy đi, nhớ nói rõ thời gian địa điểm cụ thể cho con.”
Cuối cùng, người tuyên bố sẽ có mặt giúp Tiểu Lộc coi mắt vào cuối tuần – cụ bà thần bí lại không xuất hiện, cứ như là bốc hơi biến mất tăm.
Nhưng đối với dì Paris mà nói, chỉ cần có Tiểu Lộc, chẳng sợ cô có ngàn cái không muốn thì dì cũng có cách tống cô đi. Đương nhiên, về lần coi mắt này có tiến triển hay không, cũng không quan trọng, quan trọng là ý nghĩa của nó, như thế xem như chứng minh chuyện Tiểu Lộc thật sự đồng ý buông bỏ Thẩm Thần Xuyên mà tiến lên một bước nhỏ.
Cho nên, Tiểu Lộc cũng bị lôi đi, dì rất hài lòng, vui vẻ hào hứng giới thiệu cả hai cho nhau: “Tiểu Lộc nhà chúng tôi rất có năng lực, công việc ổn định, vào nhà bếp ra phòng khách, chăm lo được mọi mặt. À, đúng rồi, Tiểu Lộc, đây là người dì từng nói qua, cháu của bạn trai dì, tên đẹp lắm, Lí Tiêu Dao, không phải con thích xem kiếm tiên sao.”
“………..Kiếm tiên xưa rồi, giờ con lại thích Anh Tử sư thúc.” Mấu chốt là, tên hắn là Lí Tiêu Dao thì làm cái rắm gì, cô cũng đâu phải Triệu Linh Nhi.
“Ha ha, như nhau thôi, đều là con cháu Viêm Hoàng.” Tiêu Dao nhìn ra vẻ khó xử của dì, chủ động đáp lời, “Anh nghe dì nói, em làm về ý tưởng quảng cáo? Vậy công việc chắc là rất bận?”
“Phải đó, phải đó, tôi bận lắm, bận đến nỗi không có thời gian nói chuyện yêu đương.” Tiểu Lộc nói nhanh.
“Vậy tốt quá, anh cũng rất bận, anh là họa sĩ, bận đến không có thời gian dành cho bạn gái. Xem ra, hai chúng ta cũng rất hợp nhau……..”
“Dì, dì! Anh ta làm nghệ thuật kia, làm nghệ thuật đó!” Nghe vậy, Tiểu Lộc hưng phấn kéo áo dì, ba cô đã dặn dò, ngàn vạn lần không thể tìm đàn ông làm nghệ thuật.
“À, dì quên nói với con, ba con đã hạ yêu cầu xuống rồi, làm nghệ thuật cũng được, chỉ cần không phải nhiếp anh là được rồi.”
“Vì sao?” Không phải là ba có thiên lý nhãn đó chứ, có phải đã đoán được gì rồi không? Không thì sao thế thể chọt đúng chỗ vậy?!
“Bởi vì chụp ảnh khiêu dâm.” Dì bám sát vào tai Tiểu Lộc, nói nhỏ.
Tiểu Lộc nhếch mép, cười gượng, ba cô cũng hay qua ha. Nhưng mà, không lẽ không ai nói với ba rằng, cho dù không phải nhiếp ảnh gia thì cũng xài được máy ảnh sao?
“Sao thế? Tiểu Lộc không thích đàn ông làm nghệ thuật sao? Anh cũng chỉ vẽ vài bức tranh, không tính là nghệ thuật, lại giống con buôn hơn, cũng chỉ là vì chén cơm thôi.” Tiêu Dao giải thích.
Dì vội cười giảng hòa, lắc đầu nói, “Đâu có, đâu có, con bé thích nhất người làm nghệ thuật, rất có khí chất.”
“Đúng vậy, tôi còn thích nhất là nhiếp ảnh gia nữa, tốt nhất là phải lạnh lùng, thích bắt tôi ngày nào cũng tắm giúp cho ‘bò sữa’, thích cái chổ nào đó bó thạch cao trên người nhiếp ảnh gia ……….”
“Con nói nhảm gì đó hả?” Bị những lời nói lộn xộn của Tiểu Lộc làm dao động, dì bèn lén cấu cô, vừa nghiến răng nghiến lợi cắt ngang.
“Con chỉ muốn nói cho Tiêu Dao tiên sinh biết tiêu chuẩn chọn chồng của con thôi. Tiểu chuẩn của con cực thấp, chỉ là con không có thời gian yêu đương gì cả, tốt nhất là người lập tức cùng con đến cục dân chính đăng ký kết hôn luôn, không cần hứa hẹn, không cần lời ngon tiếng ngọt, chỉ cần……” Chỉ cần gì nhỉ? Tiểu Lộc nghiêng đầu cố vắt óc suy nghĩ, nghĩ kỹ thì thấy Khưu Sinh rất tốt, nhưng cô lại không hình dung ra được, thì ra có vài thứ không thể nói ra được thành lời, “Chỉ cần gọi con một tiếng ‘bà xã’ thật êm tai là được.”
Yêu cầu vừa không rõ ràng lại khó khiến Lí Tiêu Dao không hiểu đâu vào đâu, đành cầu cứu sang dì, “Dì, cô ấy đang nói gì vậy?”
“Con đang nói gì vậy?” Người hoang mang không ngừng không chỉ có Lí Tiêu Dao, còn có dì Paris.
“Cô ấy đang nói con.” Dì nói vừa dứt câu, Tiểu Lộc còn chưa kịp giải thích, một giọng nói chết người đã cất lên, “Dì Paris, đã lâu không gặp.”
“Xì, xì dầu?!” Mắt thấy Khưu Sinh nháy mắt mỉm cười với mình, dì Paris bất giác xoa xoa vị trí tim mình, ai….đúng là lớn tuổi thì không bằng trước kia, chấp nhận sự thật là không thể có công lực phóng điện như người trẻ tuổi.
“Anh, anh, anh, anh….. Sao anh lại ở đây?” Tiểu Lộc hoảng sở trừng mắt nhìn Khưu Sinh, người này là cái thứ gì vậy, muốn xuất hiện ở đâu cũng được à?
“Bà xã.” Nếu cô nói lúc anh gọi cô là ‘bà xã’ nghe rất êm tai, thế thì anh cũng vui vẻ gọi cô hai tiếng đó, “Anh đã về, tất nhiên là phải ở cạnh em.”
“Ở, ở đây làm gì?” Không phải đến bắt kẻ thông dâm đó chứ?
“Tới đón em về.”
“Dì, thế này là thế nào?” Vị Lí Tiêu Dao không cam lòng bị người khác bỏ rơi đành lên tiếng.
“Không có thế nào, không có thế nào cả, cậu ta đến mượn xì dầu thôi.” Ngay cả tôi còn không biết là thế nào, ngoại trừ trợn mắt nói dối thì biết phải thế nào nữa.
Khưu Sinh nhếch mép, như thể đang cười, nhưng ánh mắt nhìn Lí Tiêu Dao lại lạnh thấu xương. Tình huống quả là khá hỗn hoạn, nhưng anh không có tâm trạng giải thích, những lúc thế này, người cần giải thích phải là họ, anh cũng thật sự cần nghe bà xã mình cho mình một lời giải thích hợp lý.
Anh cố gắng kiên nhẫn, kéo Tiểu Lộc đi, trước khi đi còn nói một câu gọi là công bằng với dì: “Dì Paris, lần sau quay lại sẽ cho dì xem hôn thú của bọn con.”
“……Mối tình xì dầu a.” Dì mông lung nhìn bóng dáng đôi trẻ, ngại ngùng phun ra một câu tổng kết.
Đến tận lúc bị Khưu Sinh kéo ra khỏi nhà hàng, Tiểu Lộc cũng chưa dấu kịp gương mặt với nụ cười sắc nữ lại, “Anh thảm rồi, chắc chắn dì sẽ báo cho mẹ em ngay cho coi.”
“Giờ người thảm hơn phải là em mới đúng, tốt nhất trước lúc về đến nhà thì lo mà nghĩ ra cái cớ nào nghe dễ tai đi.” Khưu Sinh xoay đầu trừng mắt nhìn Tiểu Lộc, bàn tay nắm tay cô cũng cố ý siết lại, Tiểu Lộc đau đến nhíu mày anh mới buông ra. Thật ra, gặp mặt ba mẹ vợ cũng không phải chuyện gì thảm lắm, quá lắm thì mua một đống pín nai thôi, “Lên xe.”
“Lên, lên xe?” Tiểu Lộc kinh ngạc nhìn chiếc ‘xe’ trước mặt, không dám tin vào mắt mình, cao giọng hỏi lại, “Xe này?”
“Sao thế? Xe này cũng không tồi nha, máy điều hòa tinh khiết như thiên nhiên, hộp số tự động, chổ ngồi thoải mái, là loại nổi danh quốc tế …..Forever.”
Xe đạp hiệu 26 Forever?! Trong ấn tượng của Tiểu Lộc, chiếc này gần như là mai danh ẩn tích từ đời nào rồi, cô nói run run: “Nó … ở….đâu ra?”
“Trộm được.”
“……..” Anh có cần cả người mặc tây trang cao cấp chạy xe đạp chôm không hả?
Quan trọng hơn là, Tiểu Lộc có nỗi ám ảnh với xe đạp rất mãnh liệt nha, lần đầu tiên ngồi ở yên sau xe ba, mỗi lần ba lên xe xuống xe, cái đường cong của vòng chân xinh đẹp quét qua, thật sự là nguyên nhân chủ yếu tạo thành nỗi ám ảnh thời thơ ấu cho cô. Vì sao đã nhiều năm như vậy, hai người đàn ông quan trọng nhất đời cô, lại muốn cùng cô ôn lại cơn ác mộng cũ?
Tiểu Lộc đoán chuyện sau đó hẳn là phải rất mất hồn, nhưng cô đã đoán sai.
Khưu Sinh một đường khiêng cô về nhà, không nói một lời túm cô lên giường, sau đó bắt đầu khoan thai cởi áo tháo thắt lưng.
“Làm, làm gì chứ?” Tiểu Lộc thụt lui ra sau, nghi ngờ không biết có phải anh giận quá hóa khùng, cho nên chỉ nghĩ ra cách trừng phạt duy nhất, rõ ràng chính là lên giường ban ngày.
“Em nói đi?” Khưu Sinh mím môi, cởi áo khoác xong, bắt đầu gỡ nút áo.
“Đừng, đừng xúc động, dì Paris có thể về bất cứ lúc nào nha……” Nói là nói vậy, nhưng cô cũng rất ăn ý mà cởi giầy.
“Anh nghĩ là dì cũng quen rồi.” Tiếp tuc cởi áo sơ mi.
“Cũng không thể nói vậy, dù sao dì cũng lớn tuổi rồi, có thể không tiếp nhận được lối sống của lớp trẻ tụi mình đâu.”
“Phiền em giải thích cho anh biết đây là cái gì?”
Lời vừa buông, thì một cái gói được ném tới trước mặt Tiểu Lộc. Nhìn qua thì thấy được bao rất kỹ lưỡng, nhưng rõ ràng chỉ là thủ thuật che mắt, bên trong có gì đó rất sinh động. Khi vừa chậm rãi lấy vậy gì đó từ gói hàng ra, sắc mặt Tiểu Lộc cũng càng lúc càng trắng bệch…….
—— máy mat-xa?!
Có ai đến nói cho cô biết đây là cái gì không?!
Đợi Tiểu Lộc mù mờ vô tội ngẩng đầu lên, Khưu Sinh đã thay xong quần áo, lúc này Tiểu Lộc mới chợt hiểu, thì ra không phải lên giường nha, người ta chỉ thay quần áo thôi.
“Anh không biết là khẩu vị em lại tốt thế.” Anh mỉm cười, ngồi xuống cạnh cô, tà mắt nhìn cô hỏi, “Bà xã, em có anh rồi, cần gì phải bỏ gần muốn xa chứ?”
“Không đúng, không đúng, không phải đâu, cái này không phải của em mua, em cũng không biết nó ở đâu ra ……Ôi, e cần nó làm gì chứ…….” Dưới cái nhìn càng lúc càng đáng sợ của Khưu Sinh, Tiểu Lộc đột nhiên có cảm giác hết đường chối cãi.
“Ừm, anh cũng rất muốn biết em cần nó làm gì đó?” Vấn đề này rất đáng để suy ngẫm, rốt cuộc là bà xã nhà anh có nhu cầu lớn hay do bản thân anh vô năng đây?!
“Thật sự không phải của em mà, rốt cuộc là ở đâu ra chứ……” Tiểu Lộc thô bạo túm cái gói lật qua lật lại xem xét. Hãm hại, đây là □ hãm hại, cô nhất định phải tìm cho ra chủ mưu sau cái màn này, chứng mình mình trong sạch.
“Cứ giữ đó đi.” Khưu Sinh chuyển mình, tốt bụng đưa thiệp mừng cho cô.
Xem ra, anh đã bỏ chút thời gian xem qua tấm thiệp.
Một chiếc thiệp mừng sinh nhật bình thường lộ ra, Tiểu Lộc đưa mắt nhìn Khưu Sinh, chợt liên tưởng đến mấy thứ trên tạp chí của Thẩm Thần Xuyên. Theo như bình thường, Thần Xuyên tuyệt đối không tặng quà, vậy giờ trừ anh ta ra thì còn ai vào đây? Tiểu Lộc quyết định không đoán nữa, trực tiếp mở thiệp ra, công bố đáp án.
—— sinh nhật vui vẻ, buổi tối không có Khưu Sinh, Tiểu Bát chính là Tin mừng của cậu!
“……..” Tin, tin mừng? Tiểu Lộc hóa đá. Rốt cuộc là mừng chổ nào hả, đây là chia rẽ tình cảm vợ chồng người ta nha!
“Sinh nhật lần này của em đúng là rất khó quên,” Anh nheo mắt, đứng dậy, mỉm cười nhìn cô.
“Đây…… cũng chỉ là một chút, một chút tâm ý của Tiểu Bát thôi mà…..”
“Vậy sao?” Đúng là còn chu đáo hơn cả anh, “Vậy em ráng hưởng thụ cho tốt một mảnh tâm ý này đi.”
“Anh đi đâu?” Thiệt thảm, mới vừa bị bắt gặp đi coi mắt, giờ lại để anh ấy thấy thứ này, không phải là anh ấy định bỏ nhà đi luôn….không bao giờ trở lại chứ.
“Công tác.”
Khưu Sinh bỏ lại hai chữ, liền xoay người bỏ đi. Nếu không phải vì cần lôi bà xã không chịu nghe lời này về nhà, anh cũng không phải bỏ dỡ công việc, người xưa nói quả không sai: hồng nhan họa thủy, hồng nhan họa thủy! Cho dù là phụ nữ dáng vẻ thế nào cũng có thể có cơ hội phát triển thành họa thủy!
“Ý, sao anh lại khóa trái cửa vậy!” Đợi đến lúc Tiểu Lộc đuổi theo ra cửa thì đã chậm, chỉ nghe tiếng đóng cửa bên ngoài, sau đó mặc kệ cô đập thế nào, cửa cũng không chút sứt mẻ.
“Cho em có đủ không gian riêng tư.”
“………”
“Bé cưng, nếu nó không thỏa mãn được em, thì chờ anh về.”
“………” Tiểu Lộc nhìn lên cửa, như thể có thể tưởng tượng được vẻ mặt tà ác đang tươi cười của Khưu Sinh ngoài đó, không nói được gì, cô đành om lặng nhìn ra cửa sổ, hận không thể lập tức tìm Tiểu Bát, ném cái máy mat-xa kia trả lại cho cô ấy, tiện thể to tiếng hỏi……. “Quà sinh nhật kiểu này, rốt cuộc là xài thế nào?!”
*Yu: Trong chương này, bợn nào hiểu được + mường tượng được cái máy mat-xa kia hình dáng và công dụng thế nào thì bợn đó chính thức được đóng dấu công nhận đủ chuẩn 18+ về mặt tâm lý =))