Mê Tông Chi Quốc

Chương 51: hồi thứ hai: nấm mồ xanh






Hồi thứ hai: Nấm mồ xanh



Vị tăng nhân cuối cùng khoan thai, chậm rãi trả lời: "Chết là bởi uy của quân vương, không chết là bởi ân của quân vương." Vua Chăm Pa nghe xong thì bật cười ha hả, hạ đao không tiếp tục xử phạt nữa, chừa lại mạng sống cho vị tăng nhân thứ chín, lại xây tháp cho ông vùi xương, sau đó hủy đi đôi mắt, dùng xích sắt trói lại, giam cầm ông trong địa cung dưới đáy tháp.



Hội Tư Mã Khôi nghe xong đều cảm thấy cứng lưỡi vì khiếp sợ: "Vua Anagaya đúng là thủ đoạn quá tàn độc, giết người như trò chơi; trộm nghĩ người này tự cao tự phụ, trừng phạt quá dã man, lại xa hoa vô độ, chỉ e bản thân ông ta sau này sẽ chẳng gặp kết cục gì tốt đẹp!" Vừa nghĩ vừa thán phục kiến thức uyên bác của Ngọc Phi Yến, ba người cùng cảm thấy cô nàng quả thực có vài điểm hơn người.



Ngọc Phi Yến nói: "Tuy tôi không biết trong thành cổ dưới lòng đất núi Dã Nhân rốt cục cất giấu bí mật gì, nhưng bức bích họa này quả thực mô tả cảnh tượng vua Chăm Pa giết tăng diệt Phật, tám người trong đoàn chín vị tăng Thổ Phồn đều bị hại, chỉ có một người sống sót, bởi vậy trong chín cánh cửa ngầm, chắc chỉ có một cửa sinh, nếu ấn nhầm bộ phận khởi động, chắc chắn sẽ gặp rắc rối to."




Tư Mã Khôi là người cơ trí, anh ngẫm nghĩ một chút, nghe Ngọc Phi Yến kể sự tích vẽ trên bức bích họa, là hiểu ngay hàm ý của nó, liền lần mò thò tay vào sờ, quả nhiên có một tượng đá trong huyệt động ở tình trạng bị giam cầm, có điều tượng đá này quá nặng, dường như cắm rễ xuống đất vậy, không có lực khoảng mấy trăm cân thì không thể xê dịch nổi, càng không biết nên đẩy hay nên xoay. Tư Mã Khôi đắn đo suy tính kỹ lại thì phát hiện đôi mắt của tượng đá vẫn chưa bị hủy, bèn thử lấy ngón tay ấn ngược vào trong, nào ngờ chỉ khẽ chạm một cái nó đã hơi dịch chuyển, liền phát hiện con ngươi trái của tượng đá hơi thụt vào, nhưng khi bỏ tay ra, nó lại chạy về vị trí ban đầu, thì ra tượng đá rỗng ruột, phía trong có cài đặt hệ thống đóng mở. Anh lại dùng tay cùng lúc ấn vào hai bên mắt thì chỉ nghe một tiếng động "ầm ầm" vang lên, bức tường phía dưới bích họa vẽ vua Chăm Pa liền tách ra một khe hở rồi ngay sau đó lại lộ ra một cánh cửa đá kiên cố dày nặng và khá thấp.



Mọi người phát hiện vua Chăm Pa trong bức bích họa ngạo nghễ trên cao, muốn đi vào nơi sâu nhất của thành cổ, thì chỉ còn cách đi qua cánh cửa đá nhỏ hẹp lùn thấp dưới chân ông ta, hơn nữa, còn bắt buộc phải cong lưng cúi đầu như mèo thì mới chui qua được; trong lòng ai nấy đều không ngừng chửi thầm, chỉ muốn phá nát bức bích họa cho hả giận. Thế nhưng chợt nghĩ, ắc quy ngọn đèn tiết kiệm điện sắp cạn kiệt, buộc phải tìm thấy lối ra trước khi không gian xung quanh hoàn toàn chìm vào bóng tối, nên chẳng ai còn thời gian để ý tới nó làm gì. Nào ngờ, cánh cửa đá đóng mở rất kiên cố, có lẽ hàng ngàn năm chưa được mở ra, bốn người gắng sức cùng nhau đẩy thật mạnh, đẩy đến nỗi eo nhức vai tê, thì mới đẩy được nửa bức tường, vừa vặn đủ ột người chui lọt. Bên trong phía sau cánh cửa đá tối om om, dường như còn có một khoảng không gian khá lớn.



Căn cứ vào những gì mọi người được nghe thấy, nhìn thấy, thì thực sự không thể suy đoán tòa thành cổ này rốt cục tồn tại thứ gì. Vô số bích họa và phù điêu ở đây, bức nào cũng tinh xảo tuyệt luân, kỹ thuật bội phần điêu luyện, sức tưởng tượng cực kỳ phong phú, quy mô hoành tráng và kết cấu kỳ dị, đã khiến người ta không thể tin nổi. Dù trải qua hàng ngàn năm, chúng vẫn im lìm bất động dưới lòng đất, dường như tất cả chúng đều không phải là sản phẩm được tạo ra bởi bàn tay con người, nên trong mắt bọn họ, giờ đây mỗi một tảng đá đều chứa đầy ẩn số.



Ngọc Phi Yến không dám liều lĩnh xông vào, cô lấy đèn soi nhìn một hồi, nhưng trước mắt chỉ thấy một màu đen chứ nào nhìn thấy thứ gì. Nếu cả tòa thành Nhện Vàng chỉ là một con đường độc đạo, thì có lẽ tiến lên một bước, là thu ngắn khoảng cách với cái chết lại một bước.



Đúng lúc mọi người đang dồn sự chú ý tập trung vào nơi sâu sau cánh cửa đá, thì Tư Mã Khôi nghe thấy có một âm thanh rất nhỏ vọng lại từ nơi xa, dường như có vật gì đó vừa chạm vào mặt nước phẳng lặng. Anh giả vờ không hề hay biết, chỉ liếc mắt nhìn trộm qua đó, lúc này ở lâu trong môi trường thiếu ánh sáng, mắt anh đã khá quen với bóng tối, thêm vào đó dưới bùn lầy nước tù, có chứa loại khoáng vật lân tinh, nên thỉnh thoảng lại lóe lên những đốm lửa ma trơi chập chờn.



Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Bởi vậy, cho dù không gian đen ngòm một khối, nhưng chỉ cần không có sương mù, chẳng cần mượn ánh sáng của ngọn đèn, anh vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy hình khối của vật thể gần đó. Tư Mã Khôi lặng im quan sát, phát hiện phía sau bức tượng đá đổ nát, tựa hồ mai phục một bóng người, đầu tròn vo như thể đội vỏ dưa, không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là gã Tiền Bảo Sơn - kẻ may mắn sống sót thứ năm, đang đội chiếc mũ sắt M1.



Tư Mã Khôi suy đoán, có lẽ một mình hắn không thể đẩy được cánh cửa đá, nên mới cố tình dẫn dụ mọi người đi vào đường hầm, lúc này nhìn cửa động đã mở, liền tìm cơ hội khẽ khàng lẻn vào trong. Tiền Bảo Sơn lai lịch không rõ ràng, dường như nửa cố ý nửa vô tình giấu giấu giếm giếm điều gì, mà điểm đáng ngờ nhất là hắn không dám để lộ gương mặt thật của mình cho người khác nhìn, nên dã tâm khó lường, chỉ e chẳng phải hạng lương thiện. Cơ hội tóm cổ hồn ma này chỉ cần lơ là một chút là biến mất như chơi, nhưng Tư Mã Khôi làm gì có chuyện dễ dàng chịu bỏ qua, anh lặng lẽ không để phát ra nửa tiếng động nhỏ, nhẹ nhàng rút lui khỏi phạm vi chiếu sáng của ánh đèn, leo lên bức tường đổ nát, lui về sau tìm cách tiếp cận Tiền Bảo Sơn.




Thân thủ Tư Mã Khôi nhanh thoăn thoắt. Trong bóng tối, anh bò ngang qua những bức tường đá hình mặt người đổ nát chẳng còn thể dạng gì, vòng qua dòng nước tù trong đường hầm, lúc hành động hoàn toàn im lìm không một tiếng động. Giới gian tặc lục lâm trước thời Dân quốc, tương truyền có bốn tuyệt kỹ cái thế, bốn tuyệt kỹ đó lần lượt là: hạt tử bà thành (bọ cạp đảo đầu bò tường), khôi tinh thích đẩu (sao khuê đá đầu), bát bộ hãn thiềm (tám bước đuổi cóc) và nhị lang đảm sơn (nhị lang gánh núi). Tư Mã Khôi lại là chân truyền của món tuyệt kỹ: "hạt tử bà thành", bản lĩnh "tháo ủng ngược" này quả khiến thế tục kinh hãi, trước giờ luôn chiếm ngôi vị nhất tuyệt trong bốn môn tuyệt kỹ, vì nó được đặt tên theo tư thế di chuyển thần tốc mà quái dị. Tiền Bảo Sơn trốn sau lưng tượng đá, đang dồn toàn bộ tâm trí vào việc nhìn trộm cánh cửa đá, đột nhiên phát hiện thấy tình hình bất ổn, nên không khỏi bội phần kinh ngạc; hắn càng chẳng ngờ Tư Mã Khôi lại đến nhanh thế, khiến miệng chỉ kịp thốt lên "Á" một tiếng rất khẽ, rồi lẻn người ra sau chạy trốn.



Tư Mã Khôi vốn dĩ định sẽ ra tay tóm gọn đối phương, nhân lúc hắn không ngờ đến, để xem rốt cục hắn là quái nhân phương nào; lúc này nghe một tiếng la khẽ vọt ra từ miệng Tiền Bảo Sơn, âm thanh tuy rất nhỏ và gấp, nhưng với anh chẳng khác nào tiếng pháo nổ giữa trời đêm. Bởi vì, giọng nói của người này, hoàn toàn trùng khớp với ngữ âm bí mật phát ra từ chiếc máy ghi âm, lúc đoàn thám hiểm phát hiện bom địa chấn trong chiếc tiêm kích vận tải. Chuỗi âm thanh giống như tạp âm hình thành do điện từ nhiễu loạn, vừa cứng ngắc vừa khô gẫy, âm thanh đó đã sớm ghi sâu vào trí nhớ Tư Mã Khôi, bây giờ cuối cùng anh cũng có thể xác định: Tiền Bảo Sơn chính là Nấm mồ xanh với lai lịch ly kỳ bất minh kia.



Từ khi bắt đầu nghe băng ghi âm trong khoang máy bay, Tư Mã Khôi cứ mãi băn khoăn vì không thể xác định Nấm mồ xanh giống như vong hồn kia có tồn tại thực sự hay không, bởi vì chỉ nghe thấy âm thanh mà không thấy hình ảnh, nên khi hành động cũng chịu sự hạn chế. Chỉ khổ một nỗi vì chẳng tìm ra kế sách gì, anh đành phải nhẫn nhịn lặng im, mãi đến giờ phút này mới nước chảy đá lộ. Anh nghĩ mọi cảnh ngộ giống như cơn ác mộng, từ khi đoàn thám hiểm vào núi đến nay, cái chết thê thảm của Karaweik và gã Gấu trắng Ciglovaski, vết bỏng hóa học nghiêm trọng mà những kẻ sống sót còn lại phải mang trên mình, tất cả đều do Nấm mồ xanh mà ra. Trong lòng anh phút chốc trào lên luồng sát khí, ý muốn giết người ngùn ngụt dâng cao không thể nào cưỡng chế nổi, anh không muốn để hắn sống sót, thế là bèn chĩa súng từ trên tường cao xuống, bóp cò nổ súng liên tiếp mấy phát.



Đạn súng sớm đã được Tư Mã Khôi lên nòng, họng súng vừa giơ lên, một loạt đạn đã vun vút lao ra. Loại súng xung phong do Liên Xô chế tạo, vừa có thể làm súng ngắn, vừa có thể làm súng xung phong, nên bắn liên thanh cũng chẳng hề gì, nhưng dưới tình trạng chưa kịp chuẩn bị tư thế thì xác suất bắn trúng cũng khó lòng đảm bảo. Có điều, cự ly giữa anh và Nấm mồ xanh rất gần, từng loạt đạn bao trùm khắp đầu mặt như thế, thì chí ít cũng phải có hai ba viên bay trúng mục tiêu.



Nấm mồ xanh thấy tung tích của mình đã bị bại lộ, liền vội vàng nhanh chân chạy trốn, nhưng vẫn chậm mất nửa bước. Chiếc mũ sắt M1 lăn lông lốc xuống đất giữa lúc hoảng loạn, liền theo đó một viên đạn xuyên thẳng vào huyệt thái dương làm hắn ngã gục ngay tại trận.



Tư Mã Khôi chỉ sợ đối phương vẫn chưa chết hẳn, đang định vùng lên bắn thêm hai phát nữa, nhưng bỗng nhiên một cơn gió mang theo mùi tanh tưởi chợt ào đến. Thì ra lũ cá sấu đang săn mồi dưới đầm lầy bỗng chốc phi vụt lên, há to cái miệng đỏ lòm như máu ra đớp mồi. Anh vì mải tấn công Nấm mồ xanh mà quên mất việc đề phòng lũ cá sấu mai phục dưới đường hầm đang lặng lẽ đến gần, lúc này có tránh cũng không kịp, đành nhắm mắt chờ chết.



Ba người Hải ngọng, Tuyệt và Ngọc Phi Yến, đều không thể tưởng tượng Tư Mã Khôi nói ra tay là lập tức ra tay, đợi khi bọn họ kịp phản ứng lại, thì đã nhìn thấy Tiền Bảo Sơn đổ gục tại trận trong tiếng súng nổ, đồng thời còn nhìn thấy một con cá sấu đang lao mình lên. Ba người còn lại cũng rất nhanh tay nhanh mắt, vội vàng bắn loạn xạ một loạt đạn, khiến con cá sấu đang chơi vơi giữa không trung lập tức bị bắn tan xác pháo, xác nặng nề rơi tõm xuống nước. Tuyệt lại ném thêm hai quả lựu đạn phốt pho, khói lửa bỏng rát khiến những con cá sấu còn lại gần đó cũng vội vàng rủ nhau rút lui.



Tư Mã Khôi mải mê tránh né cá sấu, chân tay không kịp bám vào vết lõm trên bức tường đổ nát, nên rơi tõm xuống dòng nước, may mà phía dưới toàn bùn đất, nên mới không bị ngã vỡ sọ. Hội Tuyệt lo lắng sau khi khói lửa của lựu đạn phốt pho tan hết, lũ cá sấu lại kéo đến, nên vội vàng chạy tới tiếp ứng, kéo Tư Mã Khôi lên bờ.




Bốn người chưa kịp mở miệng ra nói lời nào, thì nhìn thấy một người bò ra từ màn khói dày đặc mù mịt. Ánh sáng phản chiếu chói lòa, soi rõ thân hình kẻ đó như một hồn ma, chẳng ngờ đó chính là Nấm mồ xanh vừa bị Tư Mã Khôi dùng súng bắn chết. Tư Mã Khôi cho dù là người có khả năng luôn trấn tĩnh trước mọi điều bất ngờ, mà vẫn không khỏi gai lạnh toàn thân: "Nấm mồ xanh vừa bị bắn chết, chí ít cũng bị một viên đạn xuyên qua đầu, óc não cũng chảy cả ra, mà sao hắn vẫn có thể bò dậy được? Trừ khi hắn không phải người sống, nhưng người chết thì thi thể thẳng đuỗn, cứng ngắc, làm sao có thể đi lại và nói chuyện, còn nếu hắn là vong linh thì sẽ không có bóng in dưới ánh đèn mới phải..."



Tư Mã Khôi cứng miệng chửi một câu: "Mày không nhân cơ hội này mà sớm ưỡn xác ra đi, còn lồm ngồm bò dậy làm gì?" Trong tay bốn người lúc này đều có vũ khí, họ bèn giơ súng lên, họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào Nấm mồ xanh, đang định bóp cò, thì thấy đối phương từ từ ngẩng đầu lên. Lần này, nhờ có ánh sáng trắng xóa của lựu đạn phốt pho đang đốt cháy, nên mọi người có thể mặt đối mặt nhìn rõ mồn một đối phương, nhưng chỉ là vừa nhìn một cái, thì dường như cả hội đang trải qua một thời khắc khủng khiếp nhất trong cuộc đời, khiến hai hàm răng họ lập cập va vào nhau, ngón tay họ cứng lại không thể nào bóp cò, họ khiếp sợ đến nỗi toàn thân như cứng lại.



Tình hình lúc này là hội Tư Mã Khôi phục dưới đường hầm, mượn ánh sáng của lựu đạn phốt pho bốc cháy, thấy Nấm mồ xanh đột ngột bò dậy từ đám khói. Tuy khoảng cách không gần lắm, nhưng sau khi chiếc mũ sắt M1 của đối phương rơi xuống đất, cũng vừa lúc khiến khuôn mặt giấu kỹ dưới chiếc mũ lộ ra, đủ ọi người nhìn rõ đến mức không thể rõ hơn được nữa, chỉ thấy đôi mắt hắn hơi lồi ra, đỉnh trán rất dài, đôi tai rủ xuống khá rộng, môi cực dày, bị ánh sáng trắng xóa phản chiếu trông càng trắng bệch, chẳng hề có chút thần sắc của con người, trong hai hốc mắt xám xịt mơ hồ, chẳng hề có chút sinh khí mà người sống lẽ ra đều có.



Lúc này Tư Mã Khôi có thể xác định chắc chắn: người này chính là Nấm mồ xanh, nhưng không ngờ đối phương sau khi bị đạn xuyên qua não, mà thi thể vẫn có thể đi lại như thường, hơn nữa chẳng ai có thể ngờ khuôn mặt của Nấm mồ xanh lại có bộ dạng như vậy, chẳng lẽ vua Chăm Pa đã chết từ hàng ngàn năm trước... lại từ quan tài hoặc từ trên bức bích họa, nhảy vọt ra?



Nghe nói vua Chăm Pa Anagaya bẩm sinh đã có tướng mạo khác thường, được hậu thế mệnh danh là Thiên Bồ Tát, đại ý chỉ tướng mạo của vua Chăm Pa khác biệt quá lớn với người thường, vì khuôn mặt ông ta cũng chẳng phải loại xấu xí, khó nhìn gì, cùng lắm chỉ là hơi quái dị, ly kỳ, phảng phất như hình thần phật trong tôn giáo cổ đại. Thần tượng vẽ trên một số bức phù điêu hay bích họa tuy rằng vẫn chỉ một mũi, hai mắt, chẳng mọc thêm thứ gì khác, nhưng vẫn nổi bật sự khác biệt so với hàng phàm phu tục tử. Trong lúc chế tác, người thợ thường tăng thêm vài nét đặc trưng thể hiện khí chất một cách khoa trương, nên nếu đột nhiên những bức tượng đó biến hóa thành người thật, sống sờ sờ hiện ra trước mắt, thì ai nhìn cũng phải lạnh người, và ngay cả dưới ánh sáng ban ngày họ cũng sợ muốn chết, huống hồ, sự việc ấy lại diễn ra trong đường hầm thành cổ tối om âm u lạnh lẽo.



Khoảnh khắc mà hội Tư Mã Khôi nhìn thấy khuôn mặt của Nấm mồ xanh, ai nấy đều cảm thấy tim mình như một khối thủy tinh vừa bị chấn động đến vỡ vụn, làm chân tay họ không nghe sai khiến, da đầu họ tê dại tựa hồ có một luồng điện kích qua; họ chỉ nghe cái xác cổ ấy phát ra những tiếng "ùng ục" trong cổ họng, rồi hắn nhặt cái mũ sắt rơi trên đất, nhanh chóng bò về phía cánh cửa đá.