Mê Tông Chi Quốc

Chương 220: Hồi 9: điểm cuối






Tư Mã Khôi kể tóm tắt với ba người suy nghĩ của mình, sở dĩ con quái vật kéo đội khảo cổ và tấm bia đá vào chiếc hộp thời gian là vì nó định mượn ngoại lực để phá hủy tấm bia đá, có điều nó không hề biết làm vậy sẽ dẫn đến kết quả gì.



Trong khi đó, Tư Mã Khôi lại biết rõ quá trình chiếc Ilyushin-12 xuyên qua chiếc hộp thời gian và đâm phải một vật, đó chính là sự thực không thể thay đổi trong vòng tuần hoàn khép kín, tựa như cốc nước đã hất đi thì không thể nào lấy lại được nữa.



Căn cứ vào diễn biến câu chuyện có thể thấy, tám chín mươi phần trăm vật mà chiếc Ilyushin-12 đã đâm phải trong chiếc hộp thời gian tám, chính là con quái vật đang bị tấm bia đá nhốt giữ, cái này người ta gọi là “tằm tự làm kén nhốt mình”, nó đẩy chính mình vào vòng tuần hoàn chết, cuối cùng con quái vật này sẽ bị máy bay đâm và bắn vọt ra khỏi chiếc hộp thời gian, giống hệt miếng thịt người chết bị Triệu Lão Biệt mang đi, vĩnh viễn biến mất trong hư vô, vạn kiếp không thể siêu sinh.



Hải ngọng thắc mắc: “Cái cõi vạn kiếp không thể siêu sinh mà cậu nói rốt cuộc là nơi nào thế?”



Tư Mã Khôi bảo: “Ai mà biết được, vì đã người nào đến đó bao giờ đâu, có điều đó chắc chắn đó là nơi con quái vật không muốn đến nhất”.




Cao Tư Dương cũng chưa hiểu, liền hỏi lại: “Thế chúng ta… cứ đứng đây đợi máy bay đâm vào à?”



Tư Mã Khôi gật đầu: “Trong quá trình bay qua chiếc hộp thời gian, chiếc Ilyushin-12 sẽ đâm vào một vật thể nào đó, đây chính là kết quả đã tồn tại từ trước, bất cứ ai hoặc bất cứ việc gì cũng không thể thay đổi được kết quả này”.



Thắng Hương Lân quay theo hướng tiếng ầm ầm vang lên và nhìn vào phía sương mù mênh mông, cô cho rằng sự việc không đơn giản như họ suy đoán, nghe âm thanh vọng lại từ trong sương, có thể thấy chiếc Ilyushin-12 đang từ phía ngoài đâm thẳng vào tấm bia đá. Một khi tấm bia đá Bái Xà bị phá hủy, thì con quái vật đó sẽ lập tức thoát khỏi trậng thái đông cứng và phục hồi nguyên dạng. Đó chẳng phải là kết quả mà con quái vật muốn đạt được nhất sao?



Tư Mã Khôi cũng thầm lo sẽ xảy ra kết quả này, tuy chiếc Ilyushin-12 do Liên Xô chế tạo nhất định sẽ đâm phải vật gì đó trong chiếc hộp, nhưng chẳng ai nhìn thấy rốt cuộc là nó đâm phải vật gì. Việc nó đâm phải con quái vật hình cây chỉ là giả thiết mà anh mong muốn sẽ diễn ra mà thôi, trong khi đó nghe tiếng động cơ ầm ầm phát ra từ trong sương mù thì đúng là chiếc máy bay đang lao trực diện vào tấm bia đá, đến khi bia đá bị đâm thật thì chẳng ai cứu vãn được nữa.



Nghĩ đến đây, Tư Mã Khôi bất giác quay ra sau liếc mắt nhìn một cái, phía đầu kia của tấm bia đã vẫn mù mịt sương khí, tối thui chẳng nhìn thấy gì cả, có điều anh cảm thấy trong sương mù tỏa ra hơi khí chết chóc rất nặng nề, điều đó chứng tỏ con quái vật hình cây khắp người toàn mắt kia vẫn đang trốn ở trong đó. Lẽ nào đội khảo cổ cứ thể đứng yên bất động trên đỉnh tấm bia và đợi kết quả giáng xuống đầu sao?



Tư Mã Khôi càng nghĩ càng thấy không ổn, lỡ đâu kết quả không như mong đợi, thì cả hội phải làm gì đây? Huống hồ nghe âm thanh thì có vẻ là chiếc Ilyushin-12 sẽ đâm vào tấm bia đá, dẫu gan anh có to hơn nữa, thì lúc này cũng không thể bỉnh tĩnh nổi, nhưng anh cũng chẳng có cách gì để thay đổi hướng bay của chiếc Ilyushin-12, nên đành đi tới đầu bên kia của tấm bia, nghe tiếng quạt động cơ ngày càng lớn dần, tim anh đập thùm thụp như muốn trồi lên tận cổ.



Sự việc đã đến nước này, Tư Mã Khôi và ba thành viên đội khảo cổ chỉ biết cố gắng còn nước còn tát để giành giật sự sống khỏi tay tử thần. Họ lấy cơ thể làm trọng tâm, dốc sức lắc lư trên tấm bia, hòng để tấm bia đổ về phía trước.



Tấm bia Bái Xà vốn dĩ đứng sừng sững ở tận cùng địa mạch, cao lớn, dày nặng khác thường, với sức của bốn người đội khảo cổ thì hoàn toàn chẳng thể khiến tấm bia nhúc nhích, nhưng bây giờ trên thân tấm bia xuất hiện rất nhiều vết rạn sâu, có lẽ không thể chịu được nữa, nên sau khi bị rung lắc dữ dội, nó đột nhiên nứt ngang thành hai mảnh ở ngay chính giữa, phần bên trên tấm bia từ từ đổ xuống màn sương mù phía trước.



Hội Tư Mã Khôi chỉ sợ bị rơi vào sương mù theo nửa tấm bia bị gãy, họ vội vàng trèo xuống chân tấm bia trong quá trình nó còn đang nghiêng ngả chuẩn bị gãy đôi, dường như cũng giây phút ấy, trong sương mù thấp thoáng hiện ra một bóng dáng mờ mờ, sau đó nó trở nên rõ ràng chỉ trong nháy mắt, quả nhiên là chiếc máy bay vận tải động cơ hai cánh quạt Ilyushin-12 đang xuyên qua chiếc hộp thời gian với vận tốc không nhanh lắm, nhưng vẫn đủ khiến người ta khiếp đảm. Trong tiếng động cơ ầm ầm long trời lở đất, nó bay sượt qua đầu mọi người, bốn người đều bị luồng khí xoáy tròn cuốn đi, suýt chút nữa rơi từ nửa dưới tấm bia đá xuống đất, họ vội vàng nằm rạp người xuống né tránh.



Khoang máy bay tối om, chẳng thấy le lói chút ánh sáng nào. Ở khoảng cách gần đến mức không thể gần thêm nữa, nó lướt sát sạt qua nửa còn lại của tấm bia và bay đi. Sau đó, một tiếng “ầm” đột nhiên vang lên, dường như máy bay đã đâm phải một vật thể to lớn nào đó trong sương, chỉ nghe thấy âm thanh phát ra giống như đâm phải một trụ gỗ đã mục.




Hội Tư Mã Khôi nằm rạp trên phần còn lại của tấm bia đá, ngẩng đầu ngước nhìn lên thì thấy trên nóc khoang máy của chiếc máy bay vận tải chiến thuật Ilyushin-12 có một vật thể khổng lồ, đen thùi lùi đang rạp người nằm đó, hình dáng giống như một cây cổ thụ chết khô, khắp người toàn râu rễ, có mấy sợi còn thò cả vào trong cánh quạt động cơ máy bay. Sương đen phun trào bao vây tấm bia đá, nên cả hội không nhìn thấy rõ lắm, chỉ thấy vật đó đã rời khỏi vị trí ban đầu, phần lớn cơ thể nó vẫn ở trong trạng thái đông cứng, không thế nuốt được cả chiếc máy bay, phần có thể cử động đang vắt kiệt sức giãy giụa, vọng đồ thoát khỏi chiếc Ilyushin-12, phần cơ thể tiếp xúc với nóc máy bay phát ra tiếng kêu quái đản nghe “két két” như đang cào vào vỏ sắt, nhưng mọi cố gắng của nó đều vô ích, nó có muốn khống chế ý thức của các phi công trong khoang máy cũng không được bởi vì khi rơi vào chiếc hộp thời gian, ý thức của họ đã trong trạng thái mơ hồ. Chỉ chớp mắt, nó đã bị chiếc máy bay lao với tốc độ cao đẩy vào nơi sâu trong sương mù mênh mông, chẳng nhìn thấy đâu nữa.



Mọi người chứng kiến cảnh tượng đó mà trong lòng dâng lên một nỗi khiếp đảm khó nói thành lời. Con quái vật hình cây không chết từ vạn cổ nay đã bị chiếc máy bay vận tải không quân Ilyushin-12 đến từ năm 1963 đâm bắn ra khỏi chiếc hộp thời gian, từ đó hoàn toàn biến mất. Thực ra kết quả này đã sớm xuất hiện từ trước, chỉ có điều chẳng ai có thể tưởng tượng được mà thôi.



Lúc này, sương đen phun ra càng lúc càng nhiều, hội Tư Mã Khôi buộc phải đeo mặt nạ phòng độc lên mặt, họ biết thời gian trong chiếc hộp đã trôi đến điểm tận cùng và chuẩn bị biến mất cùng với Entroypy. Sau khi chiếc Ilyushin-12 ra khỏi chiếc hộp, bởi vì động cơ cánh quạt bị tắt lửa, nên nó buộc phải hạ cánh xuống sa mạc Kumtag, còn tung tích những người sống sót của đoàn ra sao thì chẳng ai hay biết.



Lúc này, trong đầu bốn người hội Tư Mã Khôi hoàn toàn trống rỗng, họ chẳng nghĩ gì được nữa, chỉ vùi đầu dán chặt thân thể vào bề mặt bị gãy của tấm bia đá, tầm nhìn và ý thức đều bị bóng đêm nuốt chửng, chẳng biết bao lâu sau, họ mới dần dần tỉnh táo lại.



Tư Mã Khôi vặn vẹo cái cổ đang cứng đờ, anh nhìn xung quanh, thấy sương đen đã tan hết, bèn gỡ mặt nạ phòng độc hình mang cá xuống, bật đèn quặng trên mũ lên quan sát tình hình. Anh phát hiện một nửa tấm bia vẫn ở dưới chân nhưng nơi họ đứng lại là bên trong một hang động thiên nhiên mà vách động gần như dựng đứng, từ miệng động phía trên đỉnh đầu tỏa ra chút ánh sáng lờ nhờ, dường như có tiếng gió ầm ù đang thổi.



Hải ngọng bò dậy nhìn bốn bề, anh thấy mình không còn ở trong động đạo nơi tận cùng địa mạch nữa, vỏ não bất giác thấy tê tê, anh nghi hoặc hỏi: “Đây là nơi mẹ nào vậy? Chẳng lẽ chúng ta đã chết, rồi gặp nhau dưới âm gian à?”



Tư Mã Khôi nói: “Chết đã yên, chỉ sợ lại rơi vào nơi mà chẳng ai biết đấy là đâu thôi”.



Thắng Hương Lân an ủi: “Lần này chúng ta trải qua hành trình giống như Triệu Lão Biệt, bị rời khỏi vị trí ban đầu rồi. Nhưng biết đâu trong cái họa lại có cái phúc, bây giờ đạn hết lương thực cạn kiệt, pin đèn cũng sắp chẳng còn, bị nhốt ở dưới cửu tuyền cách biệt hoàn toàn với mặt đất, thì có mà chỉ còn đường chết. Có điều, giờ chúng ta không biết mình đang ở nơi nào, hay là cứ ra ngoài trước rồi tính sau!”



Để đề phòng bất trắc, bốn người lắp hết số đạn thừa vào súng, ngồi nghỉ một lát rồi đi ra phía ngoài.




Tư Mã Khôi vừa đi vừa nghĩ lại chặng đường cả hội đã trải qua. Cuộc hành trình bắt đầu từ khe cốc núi Dã Nhân và kết thúc ở vực sâu dưới cửu tuyền, cuối cùng cả hội đã giải được toàn bộ chuỗi ẩn số Nấm mồ xanh. Cái giá phải trả để đạt được điều ấy là cái chết của rất nhiều đồng đội, bạn bè, vậy mà kết quả cuối cùng lại hoàn toàn nằm ngoài tưởng tưởng. Trước đây, Tư Mã Khôi từng bị vấy bỏng chất độc hóa học trong quả bom địa chấn, chẳng biết còn sống được mấy năm nữa, nếu trời chưa bắt chết, chẳng lẽ anh lại tìm cơ hội để bắt đầu cuộc hành trình giải mã những ẩn số ở tầng sâu hơn sao? Ví như: nguồn gốc tục sùng bái rắn bay xuất phát từ đâu? Vị thần cổ hình cây khắp người toàn mắt được biến ra từ cái gì? Tín hiệu chết chóc khắc trên tấm bia Bái Xà bắt nguồn từ nơi nào? Nhưng cứ nghĩ đến những người đã khuất, anh lại thấy lo lắng cho ý tưởng của mình. Nếu quá đau đáu với những bí mật bị thất truyền, thì không biết còn phải hi sinh thêm bao nhiêu mạng người nữa. Sau đó, anh lại nghĩ, chẳng biết những gì đang trải qua lúc này có phải sự thật hay không? Hay đó chỉ là di chứng để lại sau khi hội anh sa chân vào động không đáy và di chứng ấy chưa thể biến mất trong một sớm một chiều?



Tư Mã Khôi mải miên man với những suy nghĩ mông lung, tới khi ra được đến ngoài động, anh và hội Hải ngọng đều bàng hoàng, đứng chôn chân tại chỗ nhìn cảnh tượng trước mắt, cả hội im lặng hồi lâu, chẳng ai thốt được nên lời.



Thì ra, nơi mọi người đứng là một hòn đảo hoang chỉ rộng chừng mấy dặm, trên đảo là thảm thực vật lúp xúp thưa thớt, bốn phía là đại dương mênh mang vô bờ, sóng đánh ầm ầm dữ dội, trên trời trĩu nặng mây đen, như muốn dự báo một cơn giông bão đang chuẩn bị đổ bộ.



Ở quá lâu dưới lòng đất tối đen như mực, giờ đây được nhìn thấy biển, không gian khoáng đạt mở ra trước mắt khiến mọi cảm giác tuyệt vọng và đè nén trong lòng mọi người như được quét sạch trơn, nhưng hòn đảo hoang trơ trụi này quá nhỏ bé, có lẽ ngay cả trên những tấm bản đồ kích thước lớn cũng chẳng thể tìm thấy bóng dáng của nó. Trên đảo lại không có thức ăn, không có nước ngọt, dẫu khả năng ứng phó siêu việt đến đâu thì cũng khó có thể sống sót nổi hai ngày ở nơi này, e là cũng chẳng thể hi vọng thấy máy bay hay tàu thuyền bỗng nhiên đi qua đây.



Cao Tư Dương không ngờ mình có thể sống sót tới cuối cùng, cô ngước nhìn đường chân trời dập dềnh trên mặt biển và bảo: “Cuối cùng cuộc hành trình dài đằng đẵng cũng đến hồi kết thúc, bị nhốt trên đảo không người e là chỉ có đường chết, nhưng dẫu chẳng thề về được và mãi mãi nằm lại nơi này thì tôi cũng có thể nhắm mắt được rồi!”



Thắng Hương Lân trấn an: “Cô đừng nói vậy, người cũng có lúc đi nghịch lại với ý trời, mà trời cũng chẳng bao giờ tuyệt đường người, nhất định chúng ta sẽ nghĩ được cách rời khỏi nơi này!”



Hải ngọng nói: “Đúng vậy! Chuyện gì cũng phải nghĩ theo hướng tích cực, khó khăn lắm mới sống sót thoát khỏi lòng đất, chúng ta phải bảo vệ thành quả thắng lợi chứ! Để tôi dạy cô một đạo lý ‘Trải qua đại nạn mà không chết tức là may mắn’, tôi luôn quan niệm rằng, may mắn cũng là một phần của năng lực, không những vậy còn là phần vô cùng quan trọng…”, nói đến đây, anh quay sang hỏi Tư Mã Khôi: “Tớ nói thế có đúng không? Tuy số tớ hay gặp vận đen, nhưng nhìn xa mà nói thì vận may luôn đứng về phía tớ. Tình cảnh này làm sao mà nhốt nổi chúng ta, Khôi nhỉ?”



Tư Mã Khôi cũng không biết hội anh đen đủi hay may mắn, nên đành nói: “Tớ vẫn nói câu ấy thôi – Tồn tại là bắt đầu, biến mất mới là kết thúc, bởi vậy bây giờ không thể tính là kết thúc, thậm chí còn không phải sự bắt đầu của kết thúc, mà cùng lắm chỉ là sự kết thúc của bắt đầu mà thôi…”