Mê Tông Chi Quốc

Chương 104: Hồi hai: hải âu ngủ yên






Tư Mã Khôi thấy Triệu Lão Biệt “bôi dầu nhớt dưới chân” chuẩn bị chuồn, thì nghĩ thầm: “Lão này đúng là đen tận mạng, giờ muốn treo cổ lão cũng chẳng tìm thấy dây thừng. Nếu đúng là mấy kẻ may mắn sống sót trong đội khảo cổ bọn ta vô tình tiết lộ bí mật trong chiếc hộp thời gian, khiến Nấm mồ xanh nắm bắt được manh mối then chốt tìm kiếm miếu thần dưới lòng đất, thì mình đúng là đáng chết trăm ngàn lần”.



Mạch suy nghĩ trong đầu anh rối loạn bất định. Anh biết rõ tất cả những việc này đã trở thành sự thực sờ sờ truớc mắt như ván đã đóng thuyền. Đối diện với vòng tuần hoàn khép kín do chiếc hộp thời gian tạo ra, mặc cho anh có nghĩ ra bao chủ ý, bao kể sách, thì vẫn không đủ sức xoay chuyển càn khôn. Nếu sớm biết có ngày hôm nay thì ngay từ khi đội du kích Cộng sản Miến Điện tan rã, đáng lẽ anh nên tự kết liễu đời mình trong núi sâu cho xong, chỉ cần nhắm mắt xuôi tay thì mọi chuyện lớn nhỏ trên thế gian đều chẳng cần quan tâm đến nữa.



Nhưng cõi đời này từ xưa đến nay làm gì có thứ thuốc nào gọi là hối hận, những sự thực đã xảy ra thì đều đã xảy ra rồi, tất cả chung quy chỉ tại định số, chẳng ai có thể đưa ra bất kỳ thay đổi gì. Cho dù bây giờ có muốn giết Triệu Lão Biệt e rằng cũng không được, bởi vì người này được định đoạt phải gục ngã cùng đội thám hiểm Pháp ở ngoài Hắc Môn. Điều này là sự thực sớm đã phát sinh trong vòng tuần hoàn khép kín.



Tư Mã Khôi nghĩ đến dây, đột nhiên cảm thấy không đúng, nếu Triệu Lão Biệt xuất hiện trong chiếc hộp thời gian chết ở Hắc Môn vì hội chứng địa áp, thì kẻ chết trong thành đom đóm nơi nghĩa địa La Sư là ai? Theo lý mà nói, một người tuyệt đối không thể để lại hai xác chết, xem ra trên mình Triệu Lão Biệt vẫn còn giấu giếm rất nhiều ẩn số khó giải…



Triệu Lão Biệt nhìn sắc mặt Tử Mã Khôi trầm ngâm bất định, chỉ cúi đầu không biết đang nghĩ ngợi gì, lão bất giác thấy trống ngực gõ mạnh. Không muốn lưu lại chốn này thêm một khắc nào, lão bèn cáo từ thêm lần nữa: “Trông các vị như thể thần sai phật khiến, người nào cũng phi phàm, nói đến nơi, làm đến chốn. Cho phép mỗ nói câu này, dựa vào ánh sáng ngọn nến lù mù như mỗ, mà có ngày gặp được ánh trăng rạng rỡ trên bầu trời bao la đúng là phúc phận ba đời nhà mỗ, chắc chắn là mỗ có duyên phận từ kiếp trước với các lão gia. Ở đời, núi không chuyển thì nước chuyển, nước không chuyển thì người chuyển, sau này không chừng chúng ta lại có ngày trùng phùng, bây giờ thì mỗ phải cáo từ các vị ở đây!” – Nói xong, lão quay người định đi.




Tư Mã Khôi thấy vậy nhíu mày thầm nghĩ: “Hay là mình cứ nói cho Triệu Lão Biệt biết việc kiếp số trông thấy trong sa mạc, để vẹn toàn nghĩa khí hai bên từng quen biết nhau năm đó; sau này, bất kể mỗi người gặp phải kết quả thế nào, thì mình cũng không có gì hổ thẹn với lương tâm.” – Nghĩ đoạn, anh bèn trèo lên cao. Triệu Lão Biệt chưa kịp chạy thoát khỏi cửa động đã bị giật ngược trở lại.



Triệu Lão Biệt cứ ngỡ vì mình biết quá nhiều, nên mới bị hội người này giết người diệt khẩu. Lão cuống quýt nói với Tư Mã Khôi: “Ối vị thủ lĩnh ơi, cậu có muốn đoạt cái mạng già của mỗ cũng không hề gì, nhưng phải để cho mỗ nói rõ ràng mấy câu trước khi xuống suối vàng mới được. Chúng ta bèo nước tương phùng, trước giờ không thù không oán; theo lý mà nói, thì cũng không có mắc mớ gì không thể tháo gỡ được. Mỗ chưa từng làm hại các vị, đây ứng với chữ “nhân”, lại có lòng tốt khuyên các vị đừng đi tìm miếu thần, là đắc với chữ “nghĩa”, cũng theo quy tắc vòng qua đáy biển giang hồ, vậy là trọn chữ “lễ”.



Các vị hỏi gì mỗ trả lời nấy, không có điều gì biết mà không nói, hoặc nói không hết lẽ, mỗ đem tất cả những gì mình biết nói tuốt tuột cho các vị, vì thế cũng chiếm được chữ “trí”; mỗ đem hết ruột gan phơi bày trước mặt các vị, miệng không bịa đặt hay nói khống câu nào, ấy là chữ “tín”. Mỗ đây lai lịch đường hoàng đĩnh đạc, chiếm trọn cả năm chữ “nhân, nghĩa, lễ, trí, tín”, người bất lương không kết giao, vật bất nghĩa không thèm lấy, điều cấm kỵ không bao giờ làm, đồ trộm cắp không bao giờ ăn, nội tứ bể có người nào mà không tán dương? Thế mà các vị lão gia đây lại thất tín bội nghĩa, nỡ tâm hạ độc thủ, nên mỗ buộc phải nói với các vị mấy câu thế này: các vị thứ nhất hoại quốc pháp, thứ nhì hoại gia quy, thứ ba hoại nhân phẩm, thứ tư hoại tâm thuật, thứ năm hoại hành chỉ, thứ sáu hoại tín nghĩa, thứ bảy hoại thanh danh, thứ tám hoại…”



Tư Mã Khôi thấy đối phương thao thao bất tuyệt, trong lòng thấy không đúng lắm, bèn chặn lời Triệu Lão Biệt: “Đừng mang mấy bài cải lương cổ lỗ sĩ ra đối phó với tôi nữa. Theo như lão nói thì cổ nhân thánh hiền đều chẳng sánh kịp lão, nếu tôi thực sự muốn hạ thủ lấy cái mạng già của lão thì làm gì có chuyện lão còn sống đến tận bây giờ? Tôi đuổi theo là để nói cho lão một việc vô cùng quan trọng…”



Trong măt Triệu Lão Biệt ánh lên một tia gian manh, hỏi: “Ơ! Thế… nhầm à?” – Lão ta lòng dạ hẹp hòi, quen nghi kỵ, căn bản không chịu tin người, phát hiện lần này không bị đối phương nắm chặt mạch, bèn nhân lúc nói chuyện đột ngột chùn vai xuống, sử dụng chiêu “co xương” giãy tay một cái đã rũ được sự kìm kẹp của Tư Mã Khôi, rồi thuận thế bò ra ngoài cửa động.



Tư Mã Khôi thấy tay trống không thì biết Triệu Lão Biệt đã chuồn, anh bừng bừng lửa giận, óc vụt lóe lên ý niệm giết người, không quan tâm đến tiền nhân hậu quả gì nữa, anh thầm nghĩ: “Lúc này trừ khử Triệu Lão Biệt, chẳng phải đầu xuôi đuôi lọt hay sao, mọi sự sẽ chấm dứt ở đây.”



Triệu Lão Biệt tuy trốn nhanh, nhưng rốt cục làm sao sánh bằng tốc độ nhanh như gió cuốn của Tư Mã Khôi. Lão tự biết mình không mò được lối ra tất sẽ bị người ta tóm cổ, thế là thuận thế sử dụng tiếp chiêu “thỏ cưỡi lưng đại bàng”, hai chân đạp ngược tung liên hoàn cước rút lui ra sau.



Tư Mã Khôi không ngờ đối phương lại biết chiêu này, đành né sang một bên tránh, thấy Triệu Lão Biệt đã bò vào màn sương đen, rồi trong chớp mắt đã mất tăm mất dạng, anh chửi lớn: “Tiên sư lão tặc! Lủi cũng nhanh ghê!”



Lúc này, ba người còn lại cũng đuổi kịp tới nơi. Tư Mã Khôi biết Triệu Lão Biệt được định đoạt sẽ đào thoát khỏi chiếc hộp thời gian, sự thực đã xảy ra này rốt cục không thể nào thay đổi được, nhưng số phận đội khảo cổ lại lành dữ khó lường, cho dù không thể trừ khử Triệu Lão Biệt, cũng phải từ người này mà tìm thấy cách đào thoát khỏi chiếc hộp thời gian.”



Tư Mã Khôi lòng đã quyết, anh bảo đội trưởng Lưu Giang Hà ở lại trông chừng ba lô hành lý, rồi ba người đội máy thở phòng độc hình mang cá, lần lượt chui từ hai hốc mắt của người sắt bò ra vách ngoài, nhưng chỉ thấy bốn bề sương đen vây bủa, chỗ nào cũng đều là tầng bụi dày nặng giống như tro cốt, thời gian và không gian dường như không còn tồn tại. Chùm sáng đèn quặng lắp trước mũ bấc của họ chỉ soi được khoảng cách ba đến năm bước trước mặt, còn tầm nhìn ở những khe sương khí giống như cột khói đen thì vươn xa hơn một chút, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Triệu Lão Biệt đâu.




Có điều hội Tư Mã Khôi phán đoán: trong tình hình như hiện nay, có lẽ đối phương cũng không thể trốn đi quá xa. Cả hội bèn bò ra xung quanh vách tường tìm kiếm, lục soát suốt hồi lâu thì phát hiện thấy Triệu Lão Biệt quả nhiên đang nằm rạp trốn ở cách đó không xa, ba người bèn lấy tay ra hiệu mau chóng tiếp cận.



Triệu Lão Biệt cũng phát hiện có người đến gần, lúc này lão như con chim sợ cành cong, thấy đối phương muốn động thủ thật, lòng cũng hoảng cả lên, thế là lão từ vách sắt trở người lăn lông lốc xuống dưới.



Tư Mã Khôi trừng mắt nhìn Triệu Lão Biệt rơi vào sương đen, cũng không biết trong đám sương mông lung đó có thứ gì, chỉ nghe âm thanh phát ra “rầm” một tiếng, rõ ràng lão không bị rơi tuột xuống đáy, mà bị một vật thể nào đó chặn lại. Triệu Lão Biệt đau đớn khẽ rên hừ hừ.



Tư Mã Khôi thầm thấy kinh ngạc: “Xung quanh phía ngoài khối thiên thạch sắt hoàn toàn trống không, làm gì có vật gì khác tồn tại nữa nhỉ?”. Anh vội vàng lao đến nhìn cho rõ. Tư Mã Khôi lần theo hướng âm thanh truyền tới bò vào trong sương mù, phát hiện chỗ mình đặt chân là một mảnh vỏ sắt lạnh lẽo, dường như là loại máy móc gì đó, nổi bập bềnh giữa không trung. Nhưng máy móc gì có thể bay lững lờ giữa trời như vậy được nhỉ? Nghĩ đi nghĩ lại e rằng chỉ có máy bay, nhưng sao nó lại dừng lại trong đám sương đen và hoàn toàn im lìm bất động thế nhỉ?



Lúc này, Hải ngọng và Thắng Hương Lân cũng lần theo ánh đèn đuổi kịp phía sau, ba người kinh ngạc không nói nên lời, cảm thấy phía dưới chân dường như là một chiếc máy bay, nhưng vì bị sương đen che khuất tầm nhìn, nên không xác định chính xác được.



Đúng lúc đang chần chừ chưa dám tiến lên xem rõ thực hư, thì thấy Triệu Lão Biệt nấp mình trong sương mù ngay trước mặt đang chậm chạp di chuyển, Hải ngọng lập tức giương súng và lên quy lát, tuy chưa hiểu tình hình cụ thể thế nào, nhưng anh biết ý Tư Mã Khôi định bắt sống lão, bởi thế vẫn giơ cao đánh khẽ, họng súng hơi chếch lên trên nửa phân, tiếng đạn bay nghe “chíu” một tiếng, sượt qua da đầu Triệu Lão Biệt, xuyên thủng cái mũ tám vạt của lão.



Triệu Lão Biệt thất kinh biến sắc, vừa bò vừa lăn xuống nhặt cái mũ rách và quay người chạy trốn. Lão thấy cái khoang trước mặt có một khe nứt, chẳng nghĩ ngợi gì bèn chui tọt vào trong.



Nhờ chùm sáng của đèn quặng, hội Tư Mã Khôi trông thấy bóng dáng Triệu Lão Biệt thấp thoáng vụt qua rồi mất tích trong sương mù, ba người lập tức tiến thêm vài bước và cùng trông thấy khe nứt trên khoang máy bay, hai sườn đều có cửa sổ, bên trong tối thui, không có chút ánh sáng nào, nhìn kiểu gì cũng thấy nó rõ ràng là một chiếc phi cơ.



Những gì tận mắt chứng kiến lúc này quả thực đúng là một cảnh tượng khiến người ta ngộp thở, trống ngực ba người cùng đập thình thịch, bên trong mặt nạ phòng độc hơi thở của họ trở nên nặng nề, ngắt quãng, sương mù xung quanh càng lúc càng dày đặc. Ba người liên tục đưa tay gạt lớp sương dày như tro bụi lởn vởn trước mặt, mới có thể trông thấy chùm sáng của đèn quặng, hoàn toàn không thể xác định được mình đang đứng ở đâu, nhưng cảm giác chỗ dưới chân đang giẫm lên có lẽ là phần cánh máy bay, tiếp tục xuống phía dưới chỉ còn hư vô im lìm và u tối.




Trong đầu Tư Mã Khôi bập bềnh hiện lên một ý niệm: xuất hiện trong chiếc hộp thời gian không chỉ có đội khảo cổ và Triệu Lão Biệt, mà còn có chiếc Ilyushin-12 gặp sự cố hàng không ly kỳ vào năm 1963, có điều cảm giác thấy hình thù chiếc máy bay này không giống lắm, hơn nữa nó lại hoàn toàn rơi vào trạng thái im lìm bất động, vỏ ngoài bị nứt vỡ, dường như vào khoảnh khắc trước khi rơi, thì đột ngột bị đông cứng giữa tầng không vậy, rốt cục thì chuyện gì đã xảy ra với nó? Nếu nói thời gian chỉ là tham số khi sự kiện chuyển động, thì sao nó lại đứng yên bất động?



Ba người thầm kinh hãi, chui vào trong khoang tìm kiếm tung tích Triệu Lão Biệt, soi đèn quặng ra bốn phía xung quanh; những gì nhìn thấy trước mắt càng làm họ cảm thấy hồn xiêu phách lạc, hai hàng ghế dọc theo thân máy bay lấp đầy hành khách đen kìn kịt, khoảng hai ba mươi người gì đó, nhưng những người này ngồi lặng phắc như tờ, ai nấy đều lộ vẻ mặt méo mó cứng ngắc, hơi thở và nhịp tim đã ngừng từ bao giờ, tất cả chỉ là những thi thể. Trong bóng tối mịt mùng, ba người không thể nhận ra Triệu Lão Biệt trốn chỗ nào.



Hải ngọng thấy trong khoang máy bay không có sương đen, bèn gỡ thiết bị phòng độc xuống, thở hổn hển, anh kinh ngạc thốt lên: “Chỗ này rốt cục là nơi quỷ quái nào vậy? Tớ thấy cái lão Triệu Lão Biệt chắc chắn là con chồn già chui từ huyệt mộ ra, chúng ta đều bị trúng yêu thuật che mắt của nó rồi!”



Tư Mã Khôi cũng gỡ mặt nạ phòng độc trên mặt xuống, thấy cảnh tượng bốn phía xung quanh đúng là khiến người ta tim đập chân run. Anh cũng hoài nghi hay là cả bọn quả thực đã trúng phải thuật “chướng nhãn pháp”(1) của lão, có điều chiếc máy bay này chắc chắn không phải chiếc Ilyushin-12, có lẽ nó là máy bay vận tải quân dụng Douglas-C47 do Mỹ chế tạo, còn có tên gọi khác là tàu hỏa trên không, hay Hải Âu. Trước đây, Tư Mã Khôi và Hải ngọng từng nhìn thấy nó lần đầu ở Miến Điện.



(1) Chướng nhãn pháp: là thuật che mắt đối phương hoặc thay đổi hướng nhìn của đối phương.



Chiếc tàu hỏa trên không này rốt cục từ đâu mọc ra đây? Những người ngồi bên trong đã chết như thế nào? Vì sao nó lại rơi vào trạng thái hoàn toàn tĩnh tại? Thời gian trong này có bị đông cứng hay không? Nếu thứ đông cứng không phải thời gian thì chắc hẳn một điểm nào đấy phải có vấn đề, tóm lại tình hình ở đây thực sự quá mức khác thường.



Thắng Hương Lân nhìn cảnh tượng dị thường bày ra trước mắt cũng thấy vô cùng khiếp đảm, cô cố gắng khắc chế tâm lý hoảng sợ, nhắc Tư Mã Khôi: “Nhìn ký hiệu thì có lẽ nó là chiếc máy bay Hải Âu C47 bay từ Trùng Khánh đến Urumqi vào năm 1949, đường bay từ nam hướng sang tây bắc, nhưng giữa đường lại đột ngột mất tích. Mãi mười năm sau, mới có người phát hiện tàn tích của nó rơi ở rìa sa mạc Lopnor, tất cả hành khách bên trong đều đã chết, không một người nào may mắn sống sót, cũng chẳng ai hay biết vì sao nó lại đột ngột thay đổi đường bay sang hướng chính nam.”



Tư Mã Khôi lờ mờ nhớ ra sự việc này, hình như đúng là thế thật, trong đầu anh hiện lên một nghi vấn vô cùng kinh dị: “Phải chăng Triệu Lão Biệt là một trong những hành khách đã đáp chuyến bay tử thần C47 hôm đó?”. Anh nhỏ giọng hỏi Thắng Hương Lân: “Vậy thì vì sao Tesla không giải thích hiện tượng này trong nguyên lý chiếc hộp thời gian nhỉ? Thời gian, cái thứ đó đừng nói đựng trong chiếc hộp, cho dù có nhốt nó vào quan tài, thì nó cũng… không thể ngừng lại được mới đúng chứ?”