Mê Tông Chi Quốc

Chương 103: chiếc hộp thời gian - hồi một: bí mật trong chiếc hộp






Câu này làm Hải ngọng đứng bên cạnh rồ cả người: “Chán sống rồi à? Tôi thấy lão đúng là hạng cơm sống – sống mãi nên chắc thèm chín rồi đây!” – Nói xong anh giơ tay xắn áo định xông lên trước động thủ.



Triệu Lão Biệt là người có tầm nhìn nông cạn, tâm địa hẹp hòi, lão thấy hội Tư Mã Khôi có ý dò la một số tin tình báo mật, không nhịn được định cố tình khoe khoang chút hiểu biết của mình, mãi đến lúc làm đối phương điên tiết định dùng tay chân nói chuyện thì mới nhớ ra lúc này mình vẫn bị người ta khống chế, bèn cuống quýt van xin: “Ối! Xin các vị lão gia chớ động thủ, chúng ta đều là nhân vật có vai vế trong xã hội, chuyện gì mà không giải quyết được chứ?”



Tư Mã Khôi biết Triệu Lão Biệt từ trước đến nay đều thích khoe khoang khoác lác, căn bệnh này cũng không phải chỉ phát tác trong ngày một ngày hai, thế là anh giơ tay bảo Hải ngọng đừng vội dùng bạo lực, rồi quay sang trừng mắt nhìn Triệu Lão Biệt hỏi: “Lão có biết Nấm mồ xanh hay không? Đây là lần thứ hai tôi hỏi lão, lão đừng để tôi phải hỏi đến lần thứ ba!”



Hải ngọng nói chêm vào: “Lần thứ ba chắc chắn không còn dùng miệng mà hỏi nữa đâu đấy!”



Triệu Lão Biệt giở bộ mặt đầy vẻ tội nghiệp nói: “Biết… nhưng cũng không biết, rốt cục cậu muốn mỗ nói thế nào?”




Tư Mã Khôi bắt đầu mất kiên nhẫn: “Cái gì mà biết với không biết, lão thấy nên nói thế nào thì cứ nói thế ấy!”



Hải ngọng đứng bên lại bắt đầu hăm dọa: “Nếu lão có bản lĩnh thì cứ việc không nói, tôi cũng muốn thử xem có phải lão từng ăn gan hùm uống mật gấu hay không, toàn thân trên dưới rốt cục có mấy lá gan?”



Trán Triệu Lão Biệt lấm tấm mồ hôi lạnh, lão thẳng thắn trình bày: “Các vị lão gia! Lời này cũng phải xuất phát từ hai phía, mỗ thực sự không biết Nấm mồ xanh mà các vị hỏi rốt cục là Nấm mồ xanh nào? Trước giờ chỉ thấy có cái bánh mốc mọc dài lông trắng, biến thành màu xanh, chứ chưa từng thấy ngôi mộ nào màu xanh cả. Có điều mỗ cũng đoán được tám phần thứ mà các vị muốn thăm dò là gì…”



Mọi người nghe lão nói đều ngẩn người, bây giờ tất cả chỉ biết Nấm mồ xanh là tên của một tổ chức ngầm, tổ chức này đặt tên cho một khu vực chưa biết nào đó gần tâm Trái Đất là Nấm mồ xanh, nghe nói đó là nơi mà ngay cả ánh sáng cũng không thể lọt ra ngoài được, và dường như từ trước đến nay chưa có ai dám bước chân vào bên trong. Tòa mật thất di vật kỷ Devon khắc đầy long ấn triều Hạ, ghi chép lại những bí mật có liên quan đến thông đạo và cả cổ quốc Diệt Hỏa nằm ẩn nấp hàng ngàn năm dưới lòng đất, có lẽ tất cả đều liên quan đến hắc động thông sâu đến tận tâm Trái Đất. Nhưng cho đến tận bây giờ đội khảo cổ vẫn chưa biết hàm ý đích thực của mấy chữ Nấm mồ xanh, thế là ai nấy đều chăm chú lắng nghe, hy vọng có thể hiểu được chân tướng của cả chuỗi sự kiện từ miệng Triệu Lão Biệt.



Vẻ mặt Triệu Lão Biệt thể hiện chút cổ quái: “Mỗ đoán chư vị chắc chắn muốn dò hỏi ngôi miếu thần không đáy dưới lòng đất, vì vách tường ngoài của nó có màu xanh thẫm, người không rõ nội tình mới gọi nó là Nấm mồ xanh. Không phải mỗ muốn giấu giếm gì cả, chỉ là tất cả những gì mỗ biết, chỉ gói gọn trong từng ấy thôi. Từ cổ chí kim chưa ai tìm thấy nó, cũng không ai biết nó rốt cục nằm ở đâu, huống hồ thứ tồn tại bên trong thì đúng là khiến thiên địa đất trời cũng phải mất mật, quỷ thần kinh hãi, bởi vậy mỗ khuyên các vị hãy từ bỏ quyết tâm đó đi!”



Tư Mã Khôi càng nghe càng cảm thấy kỳ quái: “Trong hắc động gần tâm Trái Đất có một ngôi miếu thần không đáy sao? Liệu có phải nó tồn tại nơi tận cùng của biển cát dưới vực sâu không? Ngôi miếu thần đó rốt cục đang giam giữ thứ khủng bố gì?”



Tiếp tục gạn hỏi thì Triệu Lão Biệt cứ ấp a ấp úng không trả lời được, chỉ thanh minh những chuyện còn lại lão ta không biết, ngay cả việc miếu thần không đáy có tồn tại thật sự dưới lòng đất hay không, thì lão cũng không dám khẳng định, đây chỉ là thuyết pháp mà dân biệt bảo lưu truyền từ xưa cho nhau mà thôi.



Tư Mã Khôi cảm thấy tình hình hết sức rối rắm, bèn rút điếu thuốc đưa cho Triệu Lão Biệt hút, rồi bảo Hải ngọng và đội trưởng Lưu Giang Hà trông chừng lão cẩn thận, sau đó ra hiệu bằng mắt cho Thắng Hương Lân, hai người lui vào góc khác thì thầm bàn luận đối sách.



Thắng Hương Lân hỏi Tư Mã Khôi: “Triệu Lão Biệt kia có phải kẻ cầm đầu Nấm mồ xanh không?”



Tư Mã Khôi trả lời chắc chắn: “Một trăm phần trăm là không, tên cầm đầu mà tôi từng gặp trong tòa thành Nhện Vàng tuy đeo mặt nạ da người, nhưng không hề có chút sinh khí nào, hắn chỉ là một cỗ thi thể lạnh băng, hoặc nói hắn là u hồn cũng được. Nếu hắn xuất hiện lần nữa, chắc chắn tôi sẽ phát hiện ra ngay, còn Triệu Lão Biệt có hơi thở, nhịp tim đàng hoàng, không khác gì người bỉnh thường. Tôi đoán khả năng lão là người bị rơi vào chiếc hộp thời gian, bởi thế chúng ta mới có thể gặp lão bên dưới lòng đất. Tôi nhớ giáo sư Nông địa cầu từng nói qua về một loại nguyên lý liên quan đến chiếc hộp thời gian, nhưng với tôi thì lời vào tai trái lời ra tai phải, chỉ nhớ khoảng ba phần thôi. Cô có biết tường tận về nguyên lý chiếc hộp đó không?



Thắng Hương Lân tuy thất kinh nhưng cô biết, chỉ có “chiếc hộp” mới có thể giải thích được tất cả mọi chuyện. Cô nói với Tư Mã Khôi: Làm gì có nguyên lý chiếc hộp mà chỉ có suy đoán chiếc hộp thôi. Giáo sư có một cuốn sách bằng tiếng Nga do Liên Xô xuất bản, nội dung của nó nói về phương diện mà anh vừa nêu. Cuốn sách đó sau này bị chính phủ Liên Xô nghiêm cấm, tác giả là Nikola Tesla(1) . Sau Cách mạng Văn hóa, giáo sư bị đẩy xuống nông thôn tham gia lao động cải tạo, mọi đồ đạc trong nhà đều bị vứt hết, duy chỉ có mấy cuốn sách là được bác ấy lén giấu đi, cuốn “Suy đoán chiếc hộp” là một trong số đó. Tôi cũng từng xem qua, nhưng nội dung của nó thực sự quá ảo diệu, nhiều điểm rất khó lý giải, nên tôi cũng chỉ hiểu đại khái mà thôi. Trong sách, Tesla đưa ra một vài suy luận, nếu tồn tại một áp lực và chất lượng đủ lớn, thì sẽ nảy sinh hiệu ứng chiếc hộp dưới tác dụng của trọng lực; nếu nói tọa độ thời gian là một đường thẳng thì chiếc hộp lại hoàn toàn thoát ly khỏi đường thẳng ấy, nó giống như một chiếc bình trôi nổi bị cơn sóng thời gian xô đẩy vào bờ vậy.




(1) Nikola Tesla (1856-1943): nhà phát minh, nhà vật lý, kỹ sư cơ khí và kỹ sư điện tử thiên tài người Mỹ gốc Croatia. Tesla được biết đến với nhiều đóng góp mang tính cách mạng trong các lĩnh vực điện và từ trường trong cuối thế kỷ XIX đầu thế kỉ XX. Vì tính cách lập dị và những tuyên bố kỳ lạ đến khó tin về sự phát triển của khoa học kỹ thuật, Tesla bị cô lập và bị coi là một nhà bác học điên lúc cuối đời.



Ví dụ sự việc xảy ra trong chiếc hộp đổi thành thời gian thông thường là 30 phút, bất kể bao nhiêu vật chất hoặc sinh mệnh từ bất kỳ điểm nào trên tọa độ thời gian lần lượt chui vào chiếc hộp thì đều cùng trải qua một quá trình trong khoảng thời gian 30 phút đó. Vả lại thời gian trong chiếc hộp không giống đồng hồ cát, chỉ trôi chảy không trở lại. Sau khi các sự kiện xảy ra trong vòng 30 phút, chiếc hộp sẽ tự động phân giải hoàn toàn trong hắc động. Những sinh mệnh và vật chất chui vào chiếc hộp bằng những con đường khác nhau, nếu trong vòng 30 phút mà chưa tìm được cách thoát thân thì sẽ cùng chiếc hộp biến mất vĩnh viễn, nếu lỡ bị chết hoặc bị thương trong chiếc hộp thì cũng không thể quay về hiện thực. Trong thuyết này, Tesla còn suy đoán phản biện rằng: một người vĩnh viễn không bao giờ gặp chính mình trong chiếc hộp.



Thắng Hương Lân nói: “Chỉ có vật chất hắc ám tàn dư sau vụ nổ thiên thạch dưới lòng đất, mới có khả năng hình thành chiếc hộp thời gian, có lẽ phạm vi của nó đã bao phủ khắp Lopnor, vật thể chui vào chiếc hộp đồng nghĩa với việc mất tích thần bí, còn rời khỏi chiếc hộp là xuất hiện thần bí, bây giờ kim đồng hồ của chúng ta vẫn chưa ngừng lại, đã hơn hai tiếng trồi qua – kể từ thời điểm 12 giờ 30 phút, nhưng thời gian này chưa hẳn đã phù hợp với tọa độ thời gian ngoài đời thực, có thể thời gian thực chỉ là mấy phút mà thôi, trước mắt chúng ta vẫn chưa thể xác định được độ dài của thời gian trong sương đen, nhưng một điều có thể khẳng định chắc chắn là nó đang không ngừng rút ngắn dần.”



Tư Mã Khôi thầm thấy kinh ngạc, chiếc hộp này còn nguy hiểm hơn nhiều so với những gì anh tưởng tượng, bởi vì Triệu Lão Biệt cũng chưa trải qua sự kiện bị chết trước Hắc Môn, nên lão chắc chắn có thể thoát thân khỏi chiếc hộp, trong khi tương lai và kết quả của đội khảo cổ thì vẫn chưa biết.



Tư Mã Khôi ngẫm nghĩ trong chốc lát, rồi quay sang hỏi Thắng Hương Lân: “Những sự kiện xảy ra trong chiếc hộp có thể nào thay đổi sự thực đã sớm diễn ra từ trước không?”



Thắng Hương Lân lắc đầu đáp: “Không thể nào, bởi vì bản thân chiếc hộp cũng là một phần của sự thực.”



Tư Mã Khôi thấy hối hận sâu sắc, khi nãy đáng ra không nên kể cho Triệu Lão Biệt nghe về nội dung những bức họa trong cuốn cổ tịch. Có điều nếu không nói với lão thì đội khảo cổ đã không nhìn thấy cuốn cổ tịch đó, càng không thể biết giờ đây mọi người đã bị lạc vào chiếc hộp thời gian, đồng thời cũng không lấy được tin tình báo về thần miếu vô đáy dưới cực vực.



Tư Mã Khôi bất giác nhớ đến thuyết số mệnh của quốc vương Chăm Pa – không phải xuất hiện nguyên nhân mới nảy sinh kết quả, mà kết quả tạo ra những nguyên nhân phức tạp. Một nguyên nhân không có kết quả sẽ không thể gọi là nguyên nhân, cũng chính vì sự tồn tại của kết quả nên mới khiến những sự kiện phát sinh từ trước trở thành nguyên nhân. Mối quan hệ giữa nhân và quả, giống như một cây cổ thụ tán lá rợp trời, trong đó kết quả được định đoạt trở thành sự thực, chính là gốc, còn nguyên nhân là tán lá sum suê rậm rạp đan cài chằng chịt với nhau. Người nắm bắt trước được kết quả sẽ mò mẫm ra quy luật của số mệnh. Quốc vương Chăm Pa đã chìm đắm vào con đường này, kết quả cứ thế đùa giỡn và đùa giỡn với cả số mệnh của chính mình.



Hai người càng nghĩ càng cảm thấy thế thái thật khó lường, không biết khi nào đám sương đen mới tiêu tan, càng không biết phải làm gì mới thoát khỏi chiếc hộp. Tư Mã Khôi bất lực đành phải hỏi Triệu Lão Biệt, lần này anh chủ yếu hỏi lão về lai lịch cuốn cổ tịch biệt bảo.



Triệu Lão Biệt không thể thoái thác, bèn nói: “Thực chẳng dám giấu, cuốn cổ thư đó thật ra không phải do tổ tông mỗ truyền lại. Từ thời nhà Tống, nó đã bị lưu lạc đến nước Chăm Pa. Trước đây không lâu, có một hội thổ tặc khai quật lăng tẩm quốc vương Chăm Pa, vô tình kiếm được cuốn sách này, kỳ thực trong lăng vua Chăm Pa ngoài chiếc quan tài ma ám ra thì chẳng có thứ hàng gì đáng tiền cả. Toàn bộ báu vật đích thực của vương triều Chăm Pa đều chôn giấu trong tòa thành Nhện Vàng. Năm đó vua Chăm Pa, khi xây thành từng ra lệnh rằng: tòa thành đó phải ‘lấy đấu đong vàng, vàng nhiều như cát’. Hì hì… đúng là huy hoàng hiển hách, cái thế vô địch mà, không biết ai có phúc phận tận mắt trông thấy tòa thành đó không?”




Hải ngọng nói: “Thế đã là gì, ông Hải ngọng còn đi một vòng trong tòa thành Nhện Vàng, rồi gặp cả âm hồn không tiêu tan của lão quốc vương Chăm Pa ấy chứ…”



Tư Mã Khôi nhớ lại sóng điện u linh trong mật thất của tòa thành cổ, rồi thấy Triệu Lão Biệt có vẻ khá am tường về lai lịch tòa thành Nhện Vàng, anh bèn hỏi lão: “Thông đạo được ghi chép bằng mật mã long ấn triều Hạ có phải là con đường dẫn tới miếu thân vô đáy không?”



Triệu Lão Biệt ngơ ngác không hiểu gì, lắc đầu thể hiện rằng mình không biết việc này, tòa thành Nhện Vàng đúng là có thật, nhưng sóng điện u linh là cái gì? Còn long ấn triều Hạ là báu vật quý hiếm nào đó ư?



Mọi người lo chiếc hộp mau chóng biến mất, lại muốn biết được thêm càng nhiều tin tình báo của Triệu Lão Biệt càng tốt, nên cố gắng giản lược tình tiết, giải thích gốc gác ngọn nguồn của cả chuỗi sự kiện cho lão nghe.



Mới nói được nửa chừng, Tư Mã Khôi bỗng cảm thấy tình hình không ổn, bèn vội vàng ngăn mọi người lại. Anh từ trước đến giờ vẫn không thể nghĩ ra vì sao Nấm mồ xanh lại tường tận tất cả mọi chuyện, từ bí mật ẩn giấu trong khuôn mặt giống như thần phật của quốc vương Chăm Pa, sóng điện u linh bị giam giữ hàng ngàn năm trong mật thất, thực vật khổng lồ dưới lòng đất, rắn bay ẩn mình trong sương mù… Tất cả những điều này gần như là bí mật mà quỷ không biết thần không hay, ngay cả vua Chăm Pa cũng không thể biết hết toàn bộ.



Những việc khác thì không nói, nhưng vua Chăm Pa chắc chắn không ngờ vị thánh tăng bị ông ta chôn sống trong mật thất, lại bị từ trường dưới lòng đất hút hết trí nhớ sóng não, để trở thành sóng điện u linh vô cùng quan trọng. Sự việc cách hiện tại cả ngàn năm, sau đó còn ai biết được bí mật kinh thiên động địa này như lòng bàn tay nữa? Cho dù Nấm mồ xanh có đánh cắp cỗ quan tài vàng trong cung điện ở thành cổ Huế, thì hắn cũng không thể biết những bí mật này, trừ những người tự mình trải qua cả chuỗi sự kiện và tiết lộ bí mật ra ngoài tại chiếc hộp thời gian.



Tư Mã Khôi biết rõ Triệu Lão Biệt tuyệt đối không phải kẻ cầm đầu tổ chức Nấm mồ xanh, nhưng rất có khả năng Nấm mồ xanh đã lấy được thông tin từ miệng lão một cách trực tiếp hoặc gián tiếp, từ đó nắm được những manh mối quan trọng để tìm kiếm miếu thần không đáy. Vì đội khảo cổ mới tiết lộ một nửa bí mật, đặc biệt vẫn chưa nói hết chuyện “chỉ có rắn bay mới có thể đi vào sương mù”, nên khi ở trong khe núi Dã Nhân, Tư Mã Khôi mới cảm thấy Nấm mồ xanh chỉ chạm tới ẩn số mà không biết rõ ẩn số đó ám chỉ ý nghĩa gì.



Nhưng bây giờ, cho dù có nói rõ với Triệu Lão Biệt: “Từ giờ, lão đừng làm cái nghề thổ tặc này nữa, kẻo có ngày phải bỏ mạng dưới Hắc Môn”, thì lão thổ tặc tham lam ngu muội kia chắc gì đã nghe lời, mà có khi lại còn cho rằng mọi người định triệt đường phát tài của lão chưa biết chừng, bất kể giải thích thế nào, lão cũng không tin, mà còn truy hỏi căn nguyên gốc rễ. Nói tóm lại, kẻ gây ra kết quả như hiện tại chính là đội khảo cổ. Bây giờ ngẫm kỹ lại thấy những chuyện này đều là sự thực đã xảy ra, sự tuyệt vọng sâu sắc khiến người ta cảm thấy run rẩy như bị nằm trên băng.



Triệu Lão Biệt thấy mọi người đột nhiên trầm lặng hẳn xuống, bầu không khí vô cùng căng thẳng, thì biết nếu tiếp tục lưu lại chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, thế là lão cười hì hì, bảo: “Các vị, mỗ làm phiền các vị quá! Chúng ta hẹn ngày tái ngộ.”