Editor: Hami Beta: Thuỷ Tiên
Đoạn thời gian đó, Ân Ân và Lưu Văn Anh như người xa lạ.
Tại những thời điểm như thế này, hình như vận mệnh vô cùng thích đùa giỡn bọn họ, hai người thường sẽ chạm mặt nhau ở các nơi trong vườn trường.
Lúc đi ăn cơm, mỗi khi lấy cơm đi lướt qua nhau.
Đến thư viện tìm đọc tư liệu, nhiều kệ sách như vậy, bọn họ cũng có thể đúng lúc đi đến cùng một ngăn sách.
Thậm chí, Ân Ân đi học không tập trung, chống quai hàm nhìn ra phía ngoài cửa sổ, cũng có thể nhìn thấy bóng dáng người con trai ấy cầm bóng rổ đi ngang qua...
Đúng là có độc rồi.
Cô càng không muốn thấy anh, anh lại càng phải xuất hiện trong cuộc sống của cô, giống như bóng người nhàn nhạt sâu trong trí nhớ thời thanh xuân của cô, mãi vẫn không thể quên được.
Chỉ là, Lưu Văn Anh không phải bóng người nhìn thấy nhưng không với tới được, Lưu Văn Anh là người ngồi bên cạnh cô, cùng cô đi qua toàn bộ thơ ấu cùng những năm tháng thanh xuân.
Có thủy, lại không có chung...
Ân Ân không muốn suy nghĩ miên man nữa.
Giữa trưa, Mạc Lị Lị đưa nước cho Lưu Văn Anh đang chơi bóng dưới ánh mặt trời chói chang.
Lưu Văn Anh không cầm lấy, dùng khăn lông lau mồ hôi, nói với cô ấy: “Chúng ta dừng ở đây đi.”
Mạc Lị Lị kinh ngạc hỏi: “Là sao?”
“Là việc giả vờ yêu nhau này, không cần tiếp tục nữa, không thú vị chút nào.”
“Lưu Văn Anh, cậu cứ thế mà đã từ bỏ à? Vẫn còn sớm mà!”
“Tôi không từ bỏ, nhưng tôi không muốn dùng phương thức này...”
Lưu Văn Anh nhìn cô ấy, nói: “Chuyện này không công bằng với cậu, khiến cho cậu lãng phí nhiều thời gian như vậy.”
“Tôi không sao cả.” Mạc Lị Lị nói: “Hơn nữa cũng không có lãng phí thời gian gì hết, tôi không để ý...”
“Nhưng tôi để ý.” Lưu Văn Anh chen ngang lời cô ấy: “Tôi không muốn khiến cho cô ấy hiểu lầm nữa.”
Đôi mắt Mạc Lị Lị ửng đỏ: “Cậu có bao giờ nghĩ tới, có lẽ căn bản là cậu ấy không để bụng, cậu yêu đương với ai, cậu ấy không thèm để ý... Trong lòng cậu ấy chỉ có Cận Bạch Trạch.”
“Tôi biết.” Lưu Văn Anh cúi đầu nhìn cỏ xanh lá cây dưới chân: “Nhưng từ nhỏ cô ấy đã là một người không có cảm giác an toàn, cho nên... Dù cô ấy không để bụng, tôi cũng nên cho cô ấy nhiều cảm giác an toàn hơn, khiến cho cô ấy biết rằng, dẫu cuối cùng chỉ còn lại hai bàn tay trắng, tôi cũng là điểm giới hạn và là đường lui của cô ấy.”
“Cậu ấy yêu đương cậu cũng không để bụng sao?”
“Cô ấy yêu đương là chuyện của cô ấy, tôi thích là chuyện của tôi, không liên quan.”
...
Sau khi tan học đi ngang qua sân thể dục, tất nhiên là Ân Ân cũng thấy Lưu Văn Anh cùng Mạc Lị Lị đang nói chuyện phiếm ở bên cạnh sân thể dục.
Dù có thấy thì cô cũng giả vờ không thấy, cô bước đi nhanh hơn.
Diêu Lệ Linh đuổi theo, cố ý nói: “Ân Ân cậu xem cậu ta đi, đúng thật là không yêu thì thôi, yêu cái là chơi lớn như vậy, hai ba ngày đầu đã ra ngoài ở cùng nhau rồi, đúng thật là...”
Mặt Ân Ân không có cảm xúc gì mà nói: “Đây là việc riêng tư của người ta.”
“Đúng vậy, nhưng mà cũng yêu đương như nhau nhưng cậu lại khác hoàn toàn, cậu còn chẳng đi ra ngoài cùng Cận Bạch Trạch lần nào.”
Cô tâm tư bấn loạn, không đáp lại, Diêu Lệ Linh lại nói: “Nhưng mà, nếu bạn trai của tôi là Lưu Văn Anh thì nhất định tôi cũng ngày đêm chẳng thèm về, dáng người này của Lưu Văn Anh... Nhìn cái thôi đã biết là rất được rồi.”
“Nói đủ chưa! Bàn tán sau lưng người khác rất vui sao!”
Diêu Lệ Linh thấy Ân Ân tự nhiên phát giận, cũng chẳng hiểu nổi: “Cái gì vậy chứ, tôi chọc ống phổi cậu à.”
Hai ngày nay thấy Ân Ân xa cách Mạc Lị Lị, Diêu Lệ Linh mới đến gần đáp lời, muốn lôi kéo gần quan hệ với Ân Ân rồi cùng nhau cô lập Mạc Lị Lị.
Không nghĩ đến là nhìn cô thường ngày im như hũ nút, bây giờ lại như con thỏ tức quá cắn người vậy, thân cận một chút cũng không được.
“Chẳng hiểu ra sao nữa.”
Mắt cô ta trợn trắng, rời đi nhanh hơn, không thèm để ý tới Ân Ân nữa.
Ân Ân nhìn sân thể dục một cái, hai người kia còn đang nói chuyện, trong lòng cô như bị kim đâm, xoay người rời đi.
Buổi chiều, Ân Ân ngồi một mình ở bờ hồ vẽ phác họa, cũng đang chờ một người tới.
Không lâu sau, Cận Bạch Trạch đã đến, ngồi bên cạnh cô.
Gần đây hai người không hay gặp nhau, Ân Ân nói lải nhải về một ít chuyện sinh hoạt với cậu.
Cận Bạch Trạch cũng nói cho cô về công việc của mình, nói cậu đã có phương pháp tính toán rồi, có thể tăng độ chịu tải của server lên cao hơn nhiều, chỉ cần có thể đầu tư tài chính đúng chỗ thì cậu có thể theo yêu cầu của đàn chị lập tức làm ra phương án cô muốn.
Đương nhiên Ân Ân vô cùng vui mừng mà chúc mừng cậu.
Trong khoảng thời gian này, cậu toàn tập trung tinh thần vào việc này, sau khi nỗ lực có thể thu hoạch kết quả như ý, đương nhiên là một chuyện đáng để vui vẻ.
“Tiểu Bạch, cảm giác vì ước mơ của mình mà nỗ lực đúng là vô cùng tốt nhỉ.”
“Ừ.”
Cận Bạch Trạch gật đầu: “Đây là việc anh thích, giống như đối với em, vẽ tranh cũng là sở thích vậy, con người ta có thể làm việc mình thích chính là một điều vô cùng hạnh phúc.”
“Đúng rồi, ở bên người mình thích, làm điều mình thích, lại càng tốt.”
Gió nhẹ chậm rãi thổi, dương liễu ven hồ nhẹ nhàng lung lay, ánh sáng phản xạ trên mặt nước lóng lánh như kim lân.
Không khí được ấp ủ vừa đến đủ độ.
Cận Bạch Trạch thử chậm rãi đến gần cô.
Ân Ân cũng biết đại khái tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, cô ngầm đồng ý để Cận Bạch Trạch tới gần, nhắm hai mắt lại.
Nhưng mà, ngay đúng vào lúc cậu sắp hôn cô, Ân Ân bỗng nhiên nghiêng mặt đi, tránh sự tiếp xúc thân mật nhất giữa môi.
Cô che giấu bằng cách cầm lấy bàn vẽ, chắn ở đỉnh đầu: “Tiểu Bạch, anh có thấy rất nắng không?”
Cận Bạch Trạch nhìn ánh mắt né tránh của cô, chắc là trong lòng cũng hiểu được vài phần, khóe miệng nở một nụ cười nhợt nhạt: “Hửm?”
“Nắng quá, chúng ta trở về đi.”
Nói xong, Ân Ân cầm bàn vẽ lên xoay người rời đi.
Cận Bạch Trạch cầm cổ tay mảnh khảnh của cô: “Nếu em không có dũng khí, thế để anh kết thúc vậy.”
Cả người Ân Ân bỗng nhiên run lên.
“Rất xin lỗi.” Cận Bạch Trạch thành khẩn mà nói: “Yêu đương với anh, hình như là một việc không khiến em có cảm giác vô cùng vui vẻ gì cả, đây là sai lầm của người làm bạn trai.”
“Không đâu, em rất vui vẻ, em học được rất nhiều tri thức mà trước kia em không biết.”
“Toàn là mấy kiến thức mà em chẳng thấy hứng thú gì cả.”
“Không đâu, thật ra rất thú vị...”
Ân Ân thấy cậu nhẹ nhàng như vậy, cuối cùng cô cũng thả lỏng mình, ngồi ở trên mặt cỏ xanh, cùng Cận Bạch Trạch nhìn triền núi màu xanh lá nơi xa và bầu trời xanh mây trắng: “Nhưng em nói thật, thật ra mỗi lần nhìn thấy anh, em đều cảm thấy hơi căng thẳng.”
“Anh biết.” Cận Bạch Trạch mỉm cười nhẹ nhàng: “Không phải là hơi căng thẳng, mà là vô cùng căng thẳng.”
Ân Ân thè lưỡi: “Đúng là ngốc quá.”
“Ngay từ đầu, anh cho rằng bởi vì em thích anh nên mới như vậy, nhưng sau đó anh lại phát hiện rằng... Hình như không phải vậy, là mỗi khi em ở cùng người khác, sẽ nhân nhượng họ theo bản năng, có liên quan đến tính cách của em.”
Ân Ân cũng biết là do vấn đề của mình, nhẹ nhàng gật đầu: “Bởi vì em vẫn luôn vô cùng sùng bái anh.”
Cận Bạch Trạch trìu mến sờ trán cô: “Ân Ân, em thật sự vô cùng tốt, là do anh chậm một bước.”
“Tiểu Bạch.”
“Được rồi, hy vọng sau này chúng ta còn có thể trở thành bạn tốt của nhau.”
Ân Ân nhìn cậu giơ tay ra, cảm kích lại áy náy mà nhẹ nhàng nắm lấy: “Tiểu Bạch sẽ tìm một người ưu tú hơn em, cũng hiểu thế giới của anh hơn...”
“Ừ, anh sẽ tìm được.”
Đó là một lần chia tay nhỏ bé nhưng lại ấm áp, giống như khi bắt đầu vậy, không có thổ lộ oanh oanh liệt liệt, cũng không có đau xé tim xé phổi...
Có, thì cũng chỉ là cảm thông và cổ vũ, không sai lầm và tiếc thương.
Ân Ân gọi điện thoại nói với Ân Lưu Tô về chuyện của Cận Bạch Trạch.
Tuy Ân Lưu Tô đã dự đoán được chí của hai người trời Nam đất Bắc, nhất định là không đi lâu dài được, nhưng cô ấy lại không nghĩ tới, hai người kết thúc lại sẽ bình tĩnh nhỏ nhẹ như vậy.
Khiến cho cô ấy có chút tiếc nuối một người con rể tốt như Cận Bạch Trạch.
Cuộc đời, lúc nào cũng phải lựa chọn, không thể đẹp cả đôi đường.
“Mẹ, lần yêu đương này... Có phải quá thất bại rồi không?”
“Thật ra làm gì có yêu đương thất bại hay thành công gì đâu, tình yêu nào có thể mang lại cho con cảm xúc tốt thì đó chính là một mối quan hệ tốt. Bởi vì nhờ mối quan hệ này hai người đều trưởng thành, mà không phải hao phí tâm sức của nhau vô chừng mực.”
Ân Ân gật đầu ngẫm nghĩ.
Ân Lưu Tô lại hỏi: “Thế... bao giờ đi tìm cậu ấy thế?”
“Ai ạ?”
“Lưu Văn Anh ấy.”
“Con... con đi tìm anh ấy làm gì, con điên chắc!”
“Con chia tay với Cận Bạch Trạch chẳng lẽ không phải là vì Lưu Văn Anh sao?”
“Không phải!” Ân Ân phủ nhận mãnh liệt: “Là Cận Bạch Trạch chia tay con, con bị đá!”
“À!” Ân Lưu Tô bĩu môi: “Cận Bạch Trạch đối xử với con nhiệt tình thế nào mẹ biết hết, là do con, luôn không hiểu rõ chính mình...’’
Sự áy náy của Ân Ân lại tăng lên: “Mẹ đừng nói nữa! Nói nữa con lại hối hận đấy!”
“Rồi, rồi, rồi, tùy con.”
Sau khi Ân Ân cúp điện thoại, xoay người đến thư viện, cô không muốn dồn tâm sức vào mấy chuyện này nữa.
Cô muốn giống Cận Bạch Trạch, nỗ lực phát triển chính mình, trở thành người ưu tú.
Ưu tú hơn, sẽ có tự tin.
Cô đi qua con đường cỏ, vào cửa thư viện, lại không nghĩ đến sẽ nhìn thấy Lưu Văn Anh mượn sách, đang đi ra khỏi thư viện từ xa.
Anh cũng chẳng ăn diện, vẫn mặc cái áo khoác hai màu đen trắng, quần jeans rách gối, dưới chân đi một đôi giày chơi bóng bình thường, là loại ăn mặc thường thấy ở mấy bạn trai thẳng trong sân trường đại học.
Ân Ân gặp lại anh, có loại cảm giác hình như mấy đời đã qua vậy.
Là người đã từng quen thuộc như vậy, bây giờ cũng trở nên xa lạ.
Tự nhiên mắt cô hơi cay.
Lưu Văn Anh thấy cô, đi về hướng cô, trong lòng Ân Ân hoảng hốt, nhanh chóng rời khỏi bằng hành lang khác của thư viện.
Lưu Văn Anh không đuổi theo, chỉ yên lặng nhìn bóng dáng chạy nhanh của cô...
Vài phút sau, anh không nhìn nữa, mà nhìn tờ giấy đăng ký đi du học trên tay, bất đắc dĩ mà cất bước rời đi.