Mẹ Tôi Trở Thành Hoa Khôi Học Đường Siêu Ngầu

Chương 63




Editor: Chôm Chôm Beta: Thuỷ Tiên

Giống như Ân Lưu Tô dự đoán, Tạ Văn Thanh đeo khẩu trang và mũ lưỡi trai, vượt mọi chông gai, lọt vào top mười người mạnh nhất vocal show cả nước.

Liên quan đến việc lộ khuôn mặt thật của cậu vẫn kéo dài đến phần thi đấu vào top 5, cuối cùng mới có thể cởi ra.

Trong màn trình diễn cuồng nhiệt, Tạ Văn Thanh tháo mũ và khẩu trang xuống trong tiếng cổ vũ nhiệt tình của khán giả.

Khán giả tại hiện trường tạo ra từng đợt tiếng thét chói tai như núi kêu biển gầm.

Tất cả mọi người đều cho rằng cậu thật sự xấu đến mức không muốn người khác nhìn thấy... nên mới đeo khẩu trang che đi như lời cậu nói.

Cậu mãi không chịu lộ diện, bởi vì chột dạ sợ hãi.

Cho nên lúc cậu phối hợp ánh đèn sân khấu và tiết tấu vũ đạo mạnh mẽ để lộ khuôn mặt thuật, đã đánh mạnh vào thị giác làm cho các fan hoàn toàn điên cuồng vì cậu.

Lúc top 5 bắt đầu thi đầu, số phiếu của Tạ Văn Thanh và các tuyển thủ khác dần kéo khoảng cách, fan điên cuồng bầu chọn cho cậu, đẩy cậu lên vị trí quán quân.

Tạ Văn Thanh trở thành quán quân chung cuộc xứng đáng trong vocal show mùa một, cũng thành công ký hợp đồng trước mặt rất nhiều quản lý có năng lực mạnh nhất trong Công ty Truyền thông Xán Tinh.

Công ty xem cậu là ngôi sao mới có triển vọng nhất, cho cậu tài nguyên tốt nhất, thậm chí sắp xếp cho cậu không ít lớp thanh nhạc, lớp hình thể và lớp vũ đạo, thỉnh thoảng có các thầy cô nổi tiếng trong giới đến tiến hành huấn luyện, bao gồm lớp nghệ thuật và lớp văn hóa.

Năm 00 ra mắt làm siêu sao, chỉ có bề ngoài thôi thì tuyệt đối không đủ, muốn trở thành thần tượng được mọi người hoan nghênh, đầu tiên phải trở thành một người thú vị.

Mà sau lưng người thú vị còn có trí tuệ và kinh nghiệm sống.

Công ty muốn tạo Tạ Văn Thanh thành thần tượng của thời đại mới.

Từ trước đến nay cậu chưa từng bận rộn lên như thế.

Cho dù là vậy, mỗi nửa tháng cậu vẫn phải về nhà một lần.

Cho dù bận thế nào, trong lòng vẫn nhớ đến căn nhà nhỏ ấm áp trong hẻm Hồ Lô, Ân Ân đáng yêu của cậu và tình yêu Lưu Tô.

Hẻm Hồ Lô bắt đầu có nhiều paparazzi ngồi canh, có đôi khi chụp được ảnh Ân Lưu Tô và Tạ Văn Thanh.

Công ty quản lý tốn rất nhiều sức lực mới đè xuống tin tức cậu đang yêu đương, hơn nữa nhiều lần nói rõ, tuyệt đối tuyệt đối không để cho fans biết cậu đang yêu.

Tạ Văn Thanh không sao cả, cậu có bạn gái là sự thật, tình yêu chị em cũng là sự thật, không có gì phải che giấu cả, bị chụp được thì hào phóng thừa nhận.

Nhưng công ty quản lý cũng không nghĩ như vậy, siêu sao thần tượng là ăn cơm của fans.

Mà sự thật chứng minh, đại đa số fans đều không muốn nhìn thần tượng của mình và người phụ nữ khác yêu đương.

Có được có mất.

Cậu muốn ăn chén cơm này, muốn bước đi lâu dài trên con đường này, muốn thu hoạch ánh hào quang và tiếng vỗ tay, nhất định phải hy sinh một số thứ.

Trong điện thoại, Tạ Văn Thanh thật sự có chút hối hận: “Chị, tôi muốn về nhà, không muốn làm siêu sao nữa.”

Ân Lưu Tô vừa đưa Ân Ân đến trường học, hiện tại đang quay về Y-SUI: “Ngoan, đừng nghĩ quá nhiều, nghe lời công ty nói.”

Tạ Văn Thanh buồn bực nói: “Tôi chưa gặp chị mười ngày rồi.”

“Mười ngày mà thôi! Cậu có chút tiền đồ được không?”

“Khi nào chúng ta kết hôn?”

Ân Lưu Tô ngồi trên xe taxi, cạn lời nói: “Kết hôn cái gì, tuổi còn trẻ đã muốn kết hôn, hiện tại cậu phải cố gắng trong sự nghiệp.”

“Dưới loại tình huống này, cho dù tôi hai mươi hai tuổi, công ty cũng sẽ không cho tôi và chị kết hôn, nhưng tôi sẽ không nghe theo bọn họ.”

“Tạ Văn Thanh, cậu chỉ còn cách bầu trời sao sáng chói kia một bước nữa, đừng kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”

“Chị biết tôi muốn chưa bao giờ...”

“Tôi cúp đây.”

“Chị không nhớ tôi sao?”

Đôi khi Ân Lưu Tô cảm thấy bất đắc dĩ khi yêu đương với em trai này: “Tuần này tôi bận rộn xong sẽ tới Hải Thành thăm cậu.”

“Thật sao? Chị muốn tới? Khi nào?”

“Tôi đến Hải Thành sẽ an toàn hơn cậu về nhà, nhưng cậu không được gặp Ân Ân.”

“Không sao, con bé không quan trọng.” “...”

“Tôi cúp máy đây.”

“Chị, hôn tôi.”

“Moa.”

Ân Lưu Tô cúp điện thoại, ý cười trên khóe miệng vẫn chưa biến mất, sung sướng đi vào Y-SUI.

Cô vừa đi vào, Lưu Tuệ Hoa thần bí giữ cô lại: “Vừa rồi có một anh đẹp trai hơn cả Tạ Văn Thanh đến tìm chị! Không lẽ lúc còn trẻ chị thiếu nợ đào hoa sao, má nó, sao chị lại có duyên với tình yêu chị em thế! Mau chia bớt hoa đào cho em đi!”

“Cái gì vậy?” Ân Lưu Tô hất tay cô ấy ra: “Cô nhìn lầm rồi, trên thế giới này làm gì có ai đẹp trai hơn anh trai nhỏ...”

Cô còn chưa nói xong, chỉ nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc lại dịu dàng —— “Lưu Tô.”

Ân Lưu Tô lập tức cứng đờ, giống như người máy quay đầu lại.

Ân Cẩn Du đứng sau lưng cô, đôi tay để trong túi quần, mỉm cười: “Cuối cùng cũng tìm được em.”

“...”

Ân Lưu Tô nhìn thấy anh trai ruột nhà mình, theo bản năng muốn chạy, lại không ngờ người đàn ông khẽ giọng nói: “Ba muốn gặp em.”

Bước chân của cô bỗng nhiên dừng lại....

Trong phòng trà tiếp khách của Y-SUI, Ân Lưu Tô gặp được người ba tóc hoa tiêu của mình, Ân Chính Nghiêu.

Ba dần già đi, bây giờ vì đi đứng không tiện nên phải ngồi trên xe lăn.

Đến lúc này, lúc này ông ta mới thật sự cảm nhận được sự khó khăn và đau khổ của con gái từng trở thành kẻ thù của mình trước năm mười tuổi.

Người sẽ có ngày già đi, mà Ân Lưu Tô vừa sinh ra đã già đi rồi.

Ân Lưu Tô cũng không để ý rốt cuộc ông ta có hiểu được hay không, cũng không muốn mở miệng gọi “ba”.

Từ ngày ông ta vứt bỏ cô ở bờ sông, trong lòng Ân Lưu Tô đã không còn tình cảm ba con nữa rồi.

Cô ngồi đối diện ông ta trên đệm hương bồ thượng, mở miệng hỏi: “Ông Ân, ông ngàn dặm xa xôi tới tìm tôi, có việc sao?”

“Lưu Tô, ba vẫn luôn ở tìm em, ông ấy rất quan tâm...”

Anh ấy còn chưa nói xong, Ân Chính Nghiêu vẫy tay, không cho Ân Cẩn Du nói, ông ta nhìn xung quanh: “Lúc con rời nhà đi đã nói muốn tạo ra thành tựu cho ba xem. Cho nên dã tâm và khát vọng của con là ở đây sao?”

Ân Lưu Tô biết, ông ta mãi mãi không hài lòng với mình, cho dù cô có làm tốt thế nào thì trong mắt ông ta cũng không đáng nhắc tới.

Cô lạnh nhạt nói: “Ông Ân cũng bắt đầu bằng hai bàn tay trắng, biết làm ăn không dễ dàng. Tôi sẽ không dừng lại đây, tôi sẽ biến Y-SUI trở thành một thương hiệu, chỉ cần thời gian.”

Ân Chính Nghiêu uống ngụm trà nói: “Ba không đến đây để nghe kế hoạch lập nghiệp của con.”

“Có muốn cũng không được.”

“Nghe nói con không chỉ lập nghiệp, còn nhận nuôi con.”

Nhắc tới Ân Ân, Ân Lưu Tô lập tức lo lắng: “Ông muốn như thế nào?”

Ân Cẩn Du thấy em gái trông gà hoá cuốc, vì thế an ủi cô: “Tô Tô, em không cần lo lắng, ba chỉ muốn tìm hiểu tình hình gần đây của em.”

“Ông ta muốn tìm hiểu, không phải đã điều tra rõ ràng sao, còn hỏi gì nữa.” Ân Lưu Tô lạnh lùng nói: “Không lẽ còn tưởng rằng chúng ta có thể giống như một gia đình bình thường, nói chuyện vặt trong gia đình chứ.”

Ân Chính Nghiêu đặt mạnh chén trà trong tay xuống bàn: “Nếu con không cần tình cảm ba con, ba sẽ nói thẳng cho con biết, bây giờ ba muốn con phải rời Nam Thị, cắt đứt liên lạc với người xung quanh, mai danh ẩn tích cho ba.”

“Ba!” Ân Lưu Tô còn chưa phản ứng, Ân Cẩn Du đã nóng nảy: “Không phải ba nói muốn đưa em ấy về nhà sao! Sao...”

“Con nhìn con bé xem, cô muốn theo cha về nhà sao!”

Ân Cẩn Du nói với Ân Lưu Tô: “Em gái, em theo bọn anh về nhà đi, bây giờ em ở đây cũng không phải là cách lâu dài, người khác sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện sự khác thường của em, đến lúc đó... đến lúc đó em phải nói thế nào!”

So với lần trước gặp mặt ở Quảng Thành, Ân Cẩn Du cũng phát hiện dáng dấp của cô trẻ hơn rất nhiều.

Nếu còn tiếp tục như vậy, bí mật này sẽ sớm ngày bị lộ ra.

“Em chưa bao giờ xem bệnh này là bí mật.” Ân Lưu Tô phóng khoáng nói: “Người khác biết thì sao?”

Ân chính Nghiêu khẽ hừ một tiếng: “Vậy con vẫn chưa trải qua cuộc sống hiểm ác.”

Ân Cẩn Du sợ bọn họ cãi nhau, lập tức bổ sung nói: “Tô Tô, ba lo lắng cho em, nếu người có ý đồ xấu biết bí mật của em, không ai biết sẽ xảy ra chuyện đáng sợ gì! Ai mà không muốn trẻ trung, ai không muốn duy trì thanh xuân mãi mãi, ngày càng trẻ lại... Em có biết mình có bao nhiêu nguy hiểm không?”

Ân Lưu Tô hiểu bọn họ lo lắng cho mình, cô cắn chặt răng, bướng bỉnh nói: “Nếu em đã rời khỏi nhà họ Ân thì sẽ không trở về, em đã có người nhà của mình. Cùng lắm thì sau này em cẩn thận một chút là được.”

“Con cẩn thận thế nào, bạn trai con trở thành minh tinh, sao con giấu được?” Ân Chính Nghiêu nhìn cô: “Giới giải trí không phải là nơi có thể che giấu bí mật.”

“Vậy hai người muốn thế nào?” Ân Lưu Tô kích động lên: “Tôi không thể rời xa bọn họ.”

“Con không muốn rời xa, cũng được, ba cho người phong sát Tạ Văn Thanh, mãi mãi không thể ngoi đầu lên trong giới giải trí.”

Cô khó tin nhìn Ân Chính Nghiêu: “Sao... Sao ông có thể làm như vậy!” Ân Cẩn Du cũng khuyên nhủ: “Lưu Tô, thật sự không có cách nào khác.” “Anh cũng nói như vậy?!”

“Ba không muốn em đau lòng, cho nên sẽ không ép buộc chia rẽ hai đứa.”

Ân Cẩn Du tận tình khuyên bảo, nói ra mặt lợi mặt hại: “Nếu em muốn ở bên cạnh Tạ Văn Thanh, cả nhà ba người phải rời khỏi Nam Thị, dùng thân phận mới, hơn nữa, cứ năm năm phải đổi chỗ, đổi thân phận mới, không thể ở lâu một chỗ, em hiểu không? Cậu ấy càng không thể trở thành siêu sao được người người quan tâm, bởi vì đối với em mà nói, chuyện đó quá nguy hiểm! Cậu ấy sẽ dẫn dụ vô số ánh mắt tập trung lên người em, đến lúc đó... Em sẽ đối phó thế nào?”

Ân Lưu Tô giống như bị rút sạch sức lực, suy sụp ngã ngồi ghế trên. Cô biết, Ân Cẩn Du nói đúng, đây là cách tốt nhất.

Nhưng cô không thể nào nhẫn tâm... Tạ Văn Thanh và Ân Ân vất vả lắm mới ổn định được, lại phải trải qua cuộc sống nay đây mai đó.

Bọn họ cố gắng rất nhiều mới có được hôm nay!

Ân Ân khó khăn lắm mới vào được trường tư thục Gia Văn, ở trong trường học cũng có bạn tốt, thành tích nát bét cũng bắt đầu vững bước tăng lên.

Tạ Văn Thanh càng trải qua rất nhiều khó khăn trắc trở mới đi đến ngày hôm nay, thực hiện giấc mơ làm siêu sao tưởng chừng không chạm đến được.

Người bình thường muốn đạt được thành công là chuyện không hề dễ dàng.

Sao cô có thể ích kỷ mà muốn bọn họ đi theo mình... Cứ năm năm phải bắt đầu cuộc sống mới, mãi mãi không có lối thoát.

Hốc mắt đầy nước mắt.

Ân Lưu Tô dùng sức lắc đầu, nắm chặt tay áo Ân Cẩn Du: “Em... Em không làm được... Anh trai...”

Ân Cẩn Du đau lòng, dùng lòng bàn tay ấm áp lau nước mắt trên mặt cô: “Cho nên cách tốt nhất là em theo anh về nhà, anh trai sẽ bảo vệ em, sẽ không cho bất cứ ai tổn thương em.”

Ân Lưu Tô như cũ lắc đầu: “Không, em sẽ không quay về.”

“Cách nào cũng không được, rốt cuộc con muốn như thế nào!” Ân Chính Nghiêu không kiên nhẫn, đập bàn nói: “Nếu con không phải là con gái của ba, ba mới lười quan tâm đến con, để con tự sinh tự diệt.”

“Vậy ông để tôi tự sinh tự diệt đi! Dù sao từ trước đến nay ông cũng không xem tôi là con gái, tôi là quái vật của nhà họ Ân, sinh ra làm mất mặt ông!”

Ân Lưu Tô cắn răng nói xong câu đó, không chút do dự xoay người ra khỏi phòng trà tiếp khách.

Ân Cẩn Du đang muốn đuổi theo, nhưng Ân Chính Nghiêu ngăn cản: “Không cần đi, để con bé tự suy nghĩ kỹ.”

Ân Cẩn Du lo lắng nhìn bóng lưng em gái: “Ba... Chúng ta làm như vậy, có phải quá tàn nhẫn rồi hay không?”

“Cần quyết đoán mà không quyết đoán thì sẽ tạo ra tai họa lớn.”