Editor: Hami Beta: Thuỷ Tiên
Ngày hôm sau, Ân Ân đi đến trường, sau khi vào lớp thì đã thu hút mọi ánh mắt của các bạn nhỏ.
Mái tóc ngắn của cô bé bồng bềnh, mặc cái áo khoác đen trắng của con trai và quần jeans, thậm chí đôi giày cô bé đi cũng là mẫu giày của con trai.
Lưu Văn Anh đang cúi đầu chơi một khối Rubik, đột nhiên thấy cả lớp bỗng yên lặng như tờ, cậu ngẩng đầu lên, thấy được Ân Ân trông như một cậu bé đang ngồi bên cạnh mình.
Cậu hơi giật mình: “Sao em lại cắt tóc rồi?” “Em nói rồi, em vẫn muốn chơi với anh.”
Ân Ân nhìn Mạc Tử Oánh ngồi ở hàng ghế phía trước đang nhìn lén mình, hừ nhẹ một cái, nói: “Có em chơi với anh rồi, mặc kệ bọn họ nói xấu đi.”
Bàn tay Lưu Văn Anh đang chơi Rubik dừng một chút, sau một lúc lâu, nghiến răng mà đáp lời: “Kệ em.”
Cậu lại tức giận rồi.
Ân Ân hiểu rõ tính cách thất thường này của Lưu Văn Anh, cũng không để bụng mà cứ lấy sách ngữ văn tập đọc thơ cổ ra đọc như thường, bắt đầu đọc to diễn cảm bài học.
Sau khi kết thúc tiết tập đọc đầu giờ, ba người biệt đội công chúa Mạc Tử Oánh đi đến rồi trợn mắt lè lưỡi với Ân Ân: “Chơi lâu cùng kẻ lập dị rồi Ân Ân cũng biến thành con bé lập dị ái nam ái nữ!”
“Xấu xấu xấu quá đi!”
Ân Ân làm theo lời của Ân Lưu Tô, cũng chẳng thèm đáp lại lời của mấy người này, quay đầu qua hỏi ý Lưu Văn Anh: “Anh Văn Anh, anh dạy em chơi Rubik được không?”
Lưu Văn Anh nghe thấy tiếng gọi “anh” mềm mại ấy, không để ý tới cô bé thì quả thật là một khó khăn. Dù khuôn mặt còn lạnh lùng nhưng vẫn đưa cho cô bé khối Rubik rồi kiên nhẫn dạy cô bé cách lắp.
Mạc Tử Oánh thấy Ân Ân chẳng tức giận cũng chẳng cãi lại những lời khiêu khích của bọn họ, không khác chi ba người họ là kẻ kiếm chuyện gây sự.
Cô nhóc xấu hổ, hét thật to, cố ý khơi mào các bạn học xung quanh nhập cuộc: “Ân Ân là cái đồ ái nam ái nữ! Các cậu thấy có đúng hay không!”
Mấy bạn học ngồi xung quanh Ân Ân, thường ngày hay mượn tẩy rồi thước kẻ của Ân Ân, Ân Ân cũng đối xử với các bạn rất hào phóng, còn hay cho các bạn kẹo que, cho nên trước lời nói năng lỗ mãng của Mạc Tử Oánh, các bạn học liên tục nói đỡ cho Ân Ân ——
“Cậu đừng có nói như thế!”
“Ân Ân không phải đồ lập dị gì hết.”
“Bạn ấy cắt tóc nhìn rất đẹp trai mà.”
“Thật đấy.”
“Mạc Tử Oánh, cậu muốn cô Lý mời đến văn phòng uống trà đúng không!” “Tớ mách cô đấy!”
...
Mạc Tử Oánh không nghĩ rằng Ân Ân lại được nhiều bạn bè yêu mến đến vậy, không nói được gì nữa, chỉ có thể hậm hực đi về.
Lưu Văn Anh vừa dạy cô bé cách lắp Rubik vừa nói: “Thật ra không cần làm vậy, anh đã quen rồi, không thèm để ý đâu.”
Ân Ân nhận ra cậu bé đang cảm thấy áy náy, vỗ vai cậu: “Thỉnh thoảng em cũng muốn thay đổi phong cách một chút, mấy chị với mấy cô hàng xóm ai cũng bảo em cắt tóc thế này rất đẹp trai nữa kìa.”
Lưu Văn Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt sáng ngời của cô bé vài giây, sau đó cúi đầu tiếp tục chơi Rubik.
Ân Ân có chút tùy ý mà nói: “Sau này em là con trai rồi, em sẽ bảo vệ anh.”
Lưu Văn Anh không trả lời, nhưng khóe môi lại dần dần cong lên.
Ân Ân sẽ không biết, những lời nói đơn thuần thiện lương nhất ở những năm đó, qua ngày rộng tháng dài, vào một ngày kia lại góp nên một tình yêu vô biên, mãnh liệt lại lưu luyến.
Khoảng thời gian đó, Ân Ân cùng Lưu Văn Anh không khác hình với bóng là bao.
Tuy thái độ của Lưu Văn Anh vẫn rất lạnh nhạt, nhưng ngày nào tan học cậu cũng chờ cô bé, lúc Ân Ân phải trực nhật thì cậu sẽ giúp cô bé quét rác, lau bảng.
Lưu Văn Anh không hề dễ dàng kết bạn với ai, nhưng chỉ cần là người mà cậu coi là bạn thì cậu nhất định sẽ đối xử rất rất tốt với người đó.
Ân Ân còn có rất nhiều các bạn tốt khác nữa, nhưng Lưu Văn Anh lại chỉ có một người bạn tốt là cô bé mà thôi.
Tan học, hai cô cậu cùng nhau đi ra cổng trường trường Tiểu học tư thục Gia Văn.
Mẹ của Lưu Văn Anh vẫn đứng ở gần cổng chờ cậu như mọi ngày. “Bé ơi, bài tập về nhà hôm nay nhiều không?”
“Không nhiều lắm, con làm xong rồi.”
“Thế mẹ dẫn con đi ăn kem nhé, rủ cả Ân Ân đi cùng luôn nhé.”
Ân Ân thèm ăn mà liếm môi, nhưng cô bé không làm bài tập hiệu suất như Lưu Văn Anh được, còn rất nhiều bài tập chưa làm xong: “Cô ơi, cháu không đi được rồi.”
Đúng lúc này, biệt đội công chúa của Mạc Tử Oánh đi ngang qua bọn họ, mấy bạn nữ nhại theo lời của mẹ Lưu Văn Anh, hô: “Bé ơi, bé à, ha ha ha ha, buồn cười quá đi mất.”
“Kẻ lập dị quả thật là kẻ lập dị, kể cả mẹ cậu ta cũng là quái nhân luôn.”
“Cái đồ bê đê.”
Ân Ân tức giận cầm cục đá trên mặt đất lên ném bọn họ.
Mấy bạn nữ biệt đội công chúa nhanh chóng né tránh, mắng Ân Ân: “Đúng là biến thành con trai rồi, cái đồ thô lỗ!”
“Hừ, cút hết đi, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí!”
Ân Ân hùng hổ hù dọa bọn họ.
Tuy mấy người Mạc Tử Oánh chán ghét Ân Ân, nhưng cũng rất sợ cô bé, đặc biệt là thời gian gần đây cô bé biến thành “con trai”, hình như dũng khí tăng lên rất nhiều, không giống như một cô bé không có chủ kiến lại dễ bắt nạt như trước nữa.
“Lêu lêu lêu.” Mạc Tử Oánh le lưỡi: “Cái đồ lập dị thô lỗ!” “Tôi không phải kẻ lập dị! Cái đồ Mạc Tử Oánh đáng ghét!” Mạc Tử Oánh đi xa rồi vẫn quay đầu lại lè lưỡi với Ân Ân.
...
Sắc mặt Lưu Văn Anh trầm xuống.
Cậu biết mấy ngày hôm nay, bởi vì Ân Ân chơi với cậu nên đã phải chịu không biết bao nhiêu lời cười nhạo từ bạn bè.
“Các bạn nữ lớp con thế nào thế.” Mẹ của Lưu Văn Anh hình như cũng chẳng hiểu ra sao, cau mày lại: “Không lễ phép chút nào.”
Ân Ân quay đầu lại nói: “Cô không cần để ý bọn họ làm gì.”
“Nhưng mà Ân Ân này, vì sao cháu lại cắt tóc làm gì?” Mẹ của Lưu Văn Anh xoa đầu cô bé: “Rõ ràng là con gái, sao lại muốn làm con trai thế?”
Ân Ân nhìn Lưu Văn Anh trầm mặc không nói gì, một nụ cười hiện lên nơi khóe miệng: “Bởi vì cắt tóc như vậy rất cá tính ạ!”
“Đúng là rất anh tuấn đấy! Giống cậu bé đẹp trai lắm.” Mẹ của Lưu Văn Anh cũng cười: “Thế thì sau này cháu phải bảo vệ Văn Anh nhà cô nhé.”
“Vâng ạ, cháu nhất định sẽ bảo vệ ạ!”
Mẹ của Lưu Văn Anh nắm tay cậu định đi về.
Lưu Văn Anh lại dừng lại, cắn chặt răng, dường như có điều muốn nói.
Mẹ cúi đầu nhìn cậu bé: “Này bé ơi, con làm sao thế...”
“Con không phải “bé” đâu ạ.”
Cậu bé im lặng một lúc lâu, mãi mới có đủ can đảm để nói: “Con là Lưu Văn Anh, con... Con không phải chị, con là chính con.”
Mẹ bỗng chốc buông lỏng bàn tay đang nắm tay cậu bé ra: “Bé ơi, con đang nói gì thế?”
“Con là chính con!” Lưu Văn Anh nhìn cô ấy: “Mẹ, ba năm rồi, con đóng giả làm chị đã ba năm nay, bây giờ con không muốn người bạn tốt nhất của con bị bạn bè cười nhạo nữa.”
Mẹ của Lưu Văn Anh che kín miệng, nhìn cậu thiếu niên thanh tú trước mặt mình đầy hoang mang: “Con... con không phải em bé của mẹ.”
“Con không phải mẹ à, mẹ không chỉ có chị là đứa con duy nhất, mẹ còn có con cơ mà. Chẳng lẽ con không xứng đáng để mẹ kiên cường đối diện cuộc đời sau này hay sao, mẹ biết là con không thể đóng giả chị mãi mãi được.”
“Văn Anh...”
Dường như mẹ hiểu được điều gì, đáy mắt xuất hiện nước mắt, không biết đó là nỗi bi thương dành cho con gái hay là sự áy náy dành cho con trai... Có lẽ trong đó đều ẩn chứa cả hai điều đó.
Cô ấy tiến lên, ôm chặt Lưu Văn Anh vào lòng.
Ân Lưu Tô đi đến, dắt tay Ân Ân, cười nói: “Cậu nhóc đẹp trai, về nhà nhé.”
Ân Ân đi xa hơn mười mét rồi, quay đầu lại nhìn Lưu Văn Anh, Lưu Văn Anh cũng đang nhìn cô bé.
Cô bé có dự cảm rằng, từ hôm nay về sau, tất cả đều biến đổi khác đi rồi.
...
Quả nhiên, ngày hôm sau, Lưu Văn Anh khôi phục thành dáng vẻ con trai.
Lúc cậu đeo cặp sách, tay đút túi quần đi vào lớp học thì toàn bộ bạn học trong lớp đều sững cả người!
Cậu cắt tóc ngắn, hơn nữa còn ngắn giống như đầu đinh, hình dáng khuôn mặt sắc bén, nét mặt rất có tính công kích.
Hình ảnh Lưu Văn Anh mặc một bộ quần áo vận động đã trực tiếp đá bay vị trí của bạn học nam được cả lớp công nhận là đẹp trai nhất xuống!
Cậu vẫn ngồi ở bên bàn như cũ, nhìn thấy sắc mặt trợn mắt há mồm của Ân Ân, nhàn nhạt hỏi: “Sao thế?”
“Anh... Sao anh lại...”
Lại đẹp trai như vậy!
Ân Ân lắp bắp nói không ra lời.
Lưu Văn Anh cười nhẹ một chút, mở quyển Olympic Toán học ra: “Đồ ngốc.”
Toàn bộ tiết tập đọc đầu giờ, Ân Ân chỉ nhìn chằm chằm Lưu Văn Anh.
Đương nhiên là không chỉ có mỗi Ân Ân, rất nhiều bạn nữ trong lớp cũng mượn cớ nhặt bút, mượn cục tẩy, quay đầu lại nhìn lén Lưu Văn Anh.
Khuôn mặt vừa anh tuấn lại xinh đẹp, đóng giả làm con gái cũng đều cân hết này... Bây giờ trở thành bộ dạng của con trai rồi, đúng là làm cho các học sinh nam toàn khối cũng phải chào thua!
Bao gồm Mạc Tử Oánh cũng không nhịn được mà quay đầu lại nhìn cậu mấy lần liền.
Càng nhìn... càng thấy tức giận. Có chút thẹn quá hóa giận.
Sau khi tan học, có rất nhiều bạn học nữ đáng yêu đến gần chỗ ngồi của Lưu Văn Anh, nhiệt tình chủ động chào hỏi làm quen cùng cậu.
Lưu Văn Anh trước sau vẫn lạnh lùng như băng sơn, chẳng trả lời bọn họ.
Lưu Văn Anh chú ý đến Ân Ân lúc nào cũng ríu rít như chim sẻ nhỏ lại đột nhiên trầm mặc im ắng hẳn.
“Sao em không nói câu nào?”
Không biết tại sao Ân Ân lại cảm giác quẫn bách: “Em phải nói cái gì à?”
“Không biết, trước kia em lúc nào cũng luôn mồm không hết chuyện.”
Ân Ân sờ mái tóc ngắn của mình, bỗng nhiên cảm thấy rất mất mát.
Cảm thấy bản thân mình bây giờ... Hình như không xứng nói chuyện cùng cậu.
Cô bé giả làm con trai chẳng đẹp chút nào cả.
Tuy rằng các chị ở Y-SUI rất tán đồng ủng hộ nhưng Ân Ân biết, bộ dạng bây giờ của mình vô cùng xấu xí.
Cô bé rầu rĩ mà bĩu môi: “Hiện tại anh biến thành người đẹp trai, để lại em làm kẻ lập dị bị người ta chê cười một mình, em không xứng làm bạn tốt của anh.”
Lưu Văn Anh cười nhẹ, lấy hộp bút từ trong cặp sách ra, bên trong có rất nhiều kẹp tóc màu sắc rực rỡ lại xinh đẹp, tất cả là đồ cậu đã từng dùng, nhưng bây giờ không dùng được nữa.
Cậu chọn một cái kẹp con bướm lóng lánh nhất ra, khẽ nói với cô bé: “Cúi đầu.” Ân Ân nghe lời rồi cúi thấp đầu.
Lưu Văn Anh vuốt mái tóc ngắn của cô bé rồi kẹp chiếc kẹp con bướm vào tóc mái đằng trước.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào đôi cánh của con bướm nhỏ, ánh sáng lấp lánh lóe lên.
Cậu cầm cả cái hộp bút chứa đầy kẹp tóc, đứa cho Ân Ân: “Cho em tất.”
Lúc trước Ân Ân vô cùng hâm mộ Lưu Văn Anh mỗi ngày mỗi kiểu kẹp tóc, kiểu dáng trên đầu chẳng trùng nhau ngày nào, lại không nghĩ cậu thế mà sẽ tặng tất cả những chiếc kẹp tóc đó cho cô bé.
Cô bé bất ngờ được lợi, hơi sợ sệt mà hỏi: “Cho em hết sao! Anh bỏ hết à?”
“Sau này anh không bao giờ dùng nữa.” Lưu Văn Anh mỉm cười nói: “Sau này anh là con trai, em cũng có thể làm con gái lại rồi, sau này đến lượt anh...”
Ba chữ “bảo vệ em” lại kẹt trong cổ họng cậu thật lâu, cuối cùng cũng không có mặt mũi nói ra câu đó.
“Sau này không ai dám cười nhạo em nữa.”
“Ừm...” Ân Ân vuốt kẹp tóc cùng dây cột tóc xinh đẹp, buồn phiền nhíu mày: “Nhưng mà phải đợi thật lâu tóc em mới mọc dài ra ấy, mấy cái này bây giờ cũng không dùng được.”
Lưu Văn Anh nhìn sắc mặt buồn bã của cô bé, trong lòng cảm thấy rất hụt hẫng, an ủi: “Sau này sẽ dùng được mà.”
“Tuy dây buộc tóc không dùng được, nhưng mà anh có cái váy em rất thích.” Ân Ân nhìn cậu, vô cùng đáng thương mà nói: “Cái váy công chúa ren kia ấy.”
“...”
“Cho em là được chứ gì.”
“Còn có cái ủng đi tuyết lông xù nữa!”
“Cho em tất!”
“Woa!” Ân Ân ôm chặt Lưu Văn Anh: “Anh tốt quá!”