Mẹ Tôi Trở Thành Hoa Khôi Học Đường Siêu Ngầu

Chương 57




Editor: Hami Beta: Thuỷ Tiên

Trong văn phòng, sau khi cô chủ nhiệm Lý phê bình và dạy bảo, mấy đứa trẻ xin lỗi lẫn nhau, nhận ra sai lầm của chính mình.

Mà Ân Ân cuối cùng cũng hiểu được vì sao mấy người Mạc Tử Oánh hay bảo Lưu Văn Anh là kẻ lập dị.

Con trai mà lúc nào cũng mặc quần áo con gái, thậm chí còn tết tóc, đương nhiên sẽ bị mấy người đó gọi là kẻ lập dị.

Chỉ là, vì vốn dĩ cậu môi hồng răng trắng, tuổi thì nhỏ, Ân Ân lại là học sinh nhập học vào lớp giữa chừng, nói thật là không nhận ra được cậu là con trai, chỉ coi cậu là một chị gái có dáng vẻ đẹp trai mà thôi.

Đi ra ngoài văn phòng, Ân Ân đã không giống như lúc trước.

Cô bé không giống thường ngày gọi cậu là “Văn Anh”, “Tiểu Anh Anh”... đầy thân mật nữa, cũng không hề tùy ý nắm tay cậu, đột nhiên trở nên khách khí chưa từng có, lúc nhìn cậu thì mặt còn hơi đỏ, rất ngượng ngùng.

Lúc đầu Lưu Văn Anh rất chán ghét Ân Ân làm phiền cậu như vậy.

Nhưng ở chung với nhau theo năm rộng tháng dài, dần dần cậu đã quen làm “chị em tốt”, cũng quen với việc cô bé coi cậu là “chị” đầy tự nhiên.

Đột nhiên xa cách như vậy lại khiến cậu thấy không quen lắm, cũng chỉ nói: “Có phải em cũng cảm thấy anh là kẻ lập dị đúng không?”

Ân Ân cầm bút sáp vẽ nhân vật hoạt hình trên giấy, nghe thấy Lưu Văn Anh hỏi như vậy thì lập tức bỏ bút xuống: “Em chưa từng nghĩ vậy, mẹ em nói, cần phải tôn trọng thói quen và tính cách của mỗi người, cho dù là... Sở thích kỳ quái đến thế nào đi chăng nữa... Ừm...”

Cô bé cũng không biết nên nói tiếp thế nào.

Lưu Văn Anh lại lắc đầu: “Đóng giả làm con gái không phải là sở thích của anh.”

“Vậy tại sao anh lại làm vậy?”

“Lúc trước anh có nói với em rồi, anh từng có một chị gái.” “Thì sao?”

“Lúc trước ba anh không phải là cảnh sát nhân dân, ba là cảnh sát truy bắt tội phạm buôn ma túy, anh từng nghe nói là ba đã dẫn dắt đội bắt được rất nhiều kẻ buôn ma túy, phá hủy căn cứ chế tạo ma túy, cũng như cứu được rất nhiều người.”

Ân Ân kinh ngạc, cảm thán một tiếng: “Wow!”

Không nghĩ là cảnh sát Tiểu Lưu lại lợi hại như thế.

Lưu Văn Anh chau mày, chìm vào trong ký ức đau thương: “Nhưng cũng chính vì nguyên nhân này mà chị của anh bị mấy kẻ xấu ác độc, họ phát rồ lên rồi bắt cóc chị ấy, sau đó... bất hạnh qua đời.”

Ân Ân che kín miệng.

Lưu Văn Anh nghiến răng nghiến lợi: “Ba bảo vệ được nhiều người như vậy nhưng lại không bảo vệ được con gái của mình. Bởi vì không chấp nhận được việc chị gái đã qua đời nên trạng thái tinh thần của mẹ anh trở nên bất thường, có chút rối loạn thần kinh, mẹ coi anh là chị ấy.”

Dường như cô bé hiểu ra điều gì, nói: “Vì để an ủi mẹ anh nên anh mới đóng giả làm con gái đúng không?”

Lưu Văn Anh gật đầu: “Anh với chị của anh rất giống nhau, mặc váy rồi để tóc dài thì mẹ sẽ cho rằng chị anh còn tồn tại trên đời này.”

“Thế còn anh thì sao? Anh thích đóng giả thành con gái chứ?” “Anh là con trai, thích làm sao được.”

Còn chưa nói xong, cảnh sát Tiểu Lưu đi đến chỗ cửa lớp học, chẳng câu nệ gì mà hô to với Lưu Văn Anh: “Con ra đây cho ba!”

Lưu Văn Anh bỏ bút chì trong tay xuống rồi ra khỏi lớp học.

Ân Ân sợ Lưu Văn Anh bị ba mắng, nhanh chóng chạy ra ngoài theo.

“Lúc trước có phải ba bảo con cắt tóc đi hay không hả! Sao lại nghe tai này ra tai nọ thế!” Trên hàng lang trống trải, Lưu Tự Cường nắm đuôi tóc dài của Lưu Văn Anh: “Con nhìn lại con xem, còn ra thể thống gì nữa.”

Lưu Văn Anh cúi đầu, không nói một lời nào.

“Ba đang nói chuyện với con, có nghe không hả?”

Cậu quật cường mà nhìn anh ấy một cái, vẫn chẳng nói chẳng rằng.

Lưu Tự Cường nổi nóng, túm cổ áo Lưu Văn Anh: “Ông đây đưa mày đi cắt tóc ngay bây giờ! Đàn ông đàn ang còn giả làm con gái thì thành ra cái gì! Còn mặc váy...”

“Con lại càng muốn mặc đấy!” Lưu Văn Anh cũng bướng bỉnh: “Con muốn nhắc nhở ba, đều là lỗi sai của ba, vào lúc người nhà cần ba nhất thì ba không có mặt, bây giờ ba còn dạy dỗ con làm cái gì!”

Nghe cậu nói vậy, Lưu Tự Cường lập tức định đá cậu, Ân Lưu Tô vội vàng kéo anh ấy lại: “Cảnh sát Tiểu Lưu, có gì thì bình tĩnh lại rồi nói.”

Ân Ân cũng nhanh chóng kéo Lưu Văn Anh lùi vài bước về phía sau.

Lưu Tự Cường bị tên nhóc này chọc tức đến mức không nói được lời nào, mặt đỏ tía tai: “Mày cho rằng mày làm như vậy thì thay đổi được cái gì, mày làm

vậy... chị mày có thể sống lại à! Mày cứ làm vậy thì chỉ khiến người khác cười nhạo mà thôi! Nhìn mà xem, hôm nay còn xảy ra chuyện như vậy...”

“Ba không ép con được.”

“Ép hay không ép là chuyện của ông đây!” Lưu Tự Cường tiến lên nắm cánh tay cậu, giật cái kẹp tóc nhỏ trên tóc cậu xuống rồi bẻ thành hai mảnh, ném mạnh xuống đất.

Lưu Văn Anh điên cuồng vùng vẫy, cổ áo cũng bị xé toạc ra: “Ông không xứng làm ba của tôi!”

“Cảnh sát Tiểu Lưu, đừng làm thế, đây là trường học, anh để dành chút thể diện cho bọn trẻ đi.” Ân Lưu Tô kéo mạnh Lưu Tự Cường lại.

Ân Ân vội vàng kéo Lưu Văn Anh ra, che chở cậu bé sau lưng mình: “Chú Tiểu Lưu, Lưu Văn Anh không phải đứa trẻ lập dị.”

Ân Lưu Tô cũng khuyên Lưu Tự Cường: “Muốn nói gì thì bao giờ về hẵng nói, con trẻ cũng cần thể diện, đi thôi, về nhà rồi nói sau.”

Nói xong thì kéo anh ấy đi.

Lưu Tự Cường nhìn chung quanh, đúng là có rất nhiều đứa trẻ đang từ cửa sổ lớp học nhìn ra chỗ này.

Anh ấy kìm nén sự nóng nảy của mình, cảnh cáo Lưu Văn Anh một câu: “Về nhà ông đây giải quyết mày.”

Nói xong, anh ấy giận dữ rời khỏi tòa nhà dạy học.

Ân Ân nắm chặt tay Lưu Văn Anh về lớp học, chải đầu lại cho cậu bé, lấy một cái kẹp hình ngôi sao từ trên đầu mình xuống rồi cẩn thận cài trên đầu cậu: “Thôi được rồi, tặng cái này cho anh.”

Lưu Văn Anh chẳng thèm quan tâm mà nằm xuống bàn, không muốn nói một lời nào.

Ân Ân rất hiểu chuyện nên không quấy rầy cậu nữa, để cho cậu tự tiêu hóa cảm xúc vừa nãy của mình.

...

Cảm xúc của cảnh sát Tiểu Lưu trở nên suy sút, Ân Lưu Tô nhớ đến anh ấy đã từng giúp bọn họ rất nhiều, vì vậy đã mời anh ấy ăn cơm, bảo Tạ Văn Thanh ngồi uống cùng anh ấy mấy ly.

Rượu vào cổ họng, nỗi bi thương mãnh liệt trào dâng trong lòng, đôi mắt anh ấy cũng đỏ bừng.

Những năm đó, anh ấy vẫn luôn sống giữa nỗi ân hận vô tận về cái chết của con gái, nỗi niềm tự trách ấy dường như đã cắn nuốt toàn bộ linh hồn của anh ấy.

Nhưng mà anh ấy không thể hoàn toàn suy sụp, cả gia đình còn cần sự chống đỡ của anh ấy, anh ấy không thể cứ mãi sa lầy vào trong bi thương vô tận được, anh ấy buộc phải tỉnh lại.

Sau đó, anh ấy quay lại guồng công việc của một cảnh sát nhân dân bình thường, ở đồn cảnh sát giúp đỡ quần chúng.

Vụ tìm ba mẹ cho Ân Ân chính là vụ án đầu tiên mà anh ấy đảm nhận sau khi trở thành cảnh sát nhân dân.

“Bọn họ đều nói là tôi không có tình cảm, bảo rằng tôi không quan tâm con gái của mình, nhưng nếu tôi giống mẹ con bé, ngày nào cũng rửa mặt bằng nước mắt thì cái nhà này cũng chỉ có nước sụp đổ mà thôi.”

“Tôi là trụ cột trong nhà, tôi phải bảo vệ gia đình tôi.”

“Con trai tôi biến thành người không ra nam không ra nữ như vậy, các người cho rằng tôi cảm thấy dễ chịu sao!”

Thấy gương mặt đỏ ửng của cảnh sát Tiểu Lưu, Tạ Văn Thanh rất là căng thẳng, không nhịn được mà kéo Ân Lưu Tô: “Hôm nay cảnh sát Tiểu Lưu bị sao thế?”

“Tâm trạng không tốt, cậu uống vài ly với cậu ấy đi.”

“Không, không, không, không được, cứ thấy anh ấy là tôi lại thấy rất hốt hoảng.”

“Cậu chẳng làm chuyện gì sai trái thì hốt hoảng cái gì?”

Tạ Văn Thanh xoa ngực: “Nhưng anh ấy là cảnh sát.”

Ân Lưu Tô cũng không bắt ép cậu, ngồi xuống uống rượu cùng cảnh sát Tiểu Lưu: “Cậu đã làm chuyện nên làm rồi, sớm hay muộn gì thì người nhà sẽ hiểu được cho cậu thôi.”

Tuy lời an ủi này... cũng chẳng có ích gì cho cam, nhưng dường như cảnh sát Tiểu Lưu vẫn tin vào nó: “Bọn họ thật sự sẽ hiểu cho tôi sao?”

“Có chứ, bởi vì là người nhà mà, người nhà vĩnh viễn là hậu thuẫn của cậu.”

Tạ Văn Thanh nhanh chóng nói: “Họ sẽ hiểu, cảnh sát Tiểu Lưu uống xong hai ly rượu này thì tôi đưa anh về nhà. Chị... chị tôi cũng mệt mỏi cả ngày nay rồi, phải nghỉ ngơi chút.”

Ân Lưu Tô kéo ống tay áo của Tạ Văn Thanh.

“Tôi không về nhà, đưa tôi đến đồn cảnh sát đi.” Cảnh sát Tiểu Lưu xiêu xiêu vẹo vẹo mà đứng lên: “Làm phiền hai người rồi.”

“Làm phiền gì chứ, nếu anh có tâm sự gì thì cứ đến chỗ chúng tôi, chúng tôi lúc nào cũng chào đón.”

Tạ Văn Thanh đưa cảnh sát Tiểu Lưu ra ngoài....

Ân Ân tan học về nhà, lại không lập tức lên lầu mà đến tiệm Y-SUI, tìm chú xăm tay: “Chú Hoa Tí, chú cắt tóc giúp cháu với.”

Chú xăm tay đi đến rồi nâng mái tóc xoăn xoăn của Ân Ân: “Thế này đã ngắn lắm rồi còn muốn cắt nữa à?”

“Vâng ạ! Chú cắt ngắn một chút nữa cho cháu với!”

“Thích ngắn thế nào?”

Ân Ân ngẫm nghĩ, nói: “Ngắn giống mấy bạn nam ấy ạ.”

Chú xăm tay kinh ngạc, hỏi: “Gặp chuyện gì à, cháu còn bé thế này mà đã cắt tóc giống mấy người thất tình thế?”

“Không phải đâu chú!” Ân Ân phản bác: “Là bạn tốt nhất của cháu, cậu ấy hay bị bạn học trong lớp chê cười, cháu chơi với cậu ấy... Thì bọn họ đều cười nhạo cậu ấy giống con gái, thế thì cháu biến thành con trai là được rồi.”

Chú xăm tay hiểu được ý của Ân Ân, gật đầu tán đồng: “Rất là nghĩa khí! Chú Hoa Tí sẽ cắt cho cháu một quả đầu siêu đẹp trai nhé!”

Nói rồi chú ấy mặc áo choàng cho Ân Ân, cầm kéo cắt tóc như nước chảy mây trôi, “xoẹt xoẹt xoẹt”, không lâu sau đã cắt cho Ân Ân một mái tóc ngắn rất đẹp trai thoải mái.

Ân Ân nhìn hình ảnh cô bé trong gương biến thành con trai trong nháy mắt, chính bản thân cũng không nhận ra người đó là mình.

“Mẹ ơi...”

Mấy anh chị trong tiệm uốn tóc nhanh chóng vây quanh, vừa nhìn vừa liên tục nhận xét Ân Ân ——

“Cậu bé đẹp trai này từ đâu tới thế này!”

“Ân Ân rất hợp tóc ngắn kiểu này đấy!”

“A a a a! Đáng yêu quá đi! Cho chị hôn một cái nào!”

...

Ân Ân cảm thấy mặt và tai lạnh căm căm, hơi không quen, cũng lo rằng kiểu tóc ngắn thế này xấu.

Nhưng thấy phản ứng của mấy chị gái trong tiệm làm tóc, cô bé lại thấy yên tâm hơn rồi.

Ân Ân đeo cặp sách về nhà, Tạ Văn Thanh đang nấu cơm trong phòng bếp, liếc cô bé một cái: “Tìm Ân Ân à? Con nhóc đó đang ở dưới lầu đấy.”

“Oa Oa, là em mà!”

Nghe thấy tiếng cô bé, Tạ Văn Thanh kinh ngạc mà nhìn về phía cô bé: “Vãi chưởng! Ai cắt tóc cho em vậy hả, xấu thế!”

Ân Ân đứng dựa vào của phòng bếp, bĩu môi: “Các chị ở Y-SUI ai cũng bảo là nhìn rất đẹp đấy.”

“Bởi vì em là con gái của bà chủ bọn họ cơ mà.” Tạ Văn Thanh đi tới, xoa mái tóc ngắn đầy mới mẻ của cô bé: “Chỉ có ba ruột của em mới nói thật thôi.”

“Hừ! Em không tin đâu!”

Ân Lưu Tô từ trong phòng đi ra, nhìn thấy kiểu tóc mới của Ân Ân, nở nụ cười: “Đẹp đấy, có cảm giác rực rỡ lên hẳn, rất đẹp trai, nhìn rất ngầu nữa.”

“Nhìn đi, ngay cả mẹ cũng nói vậy mà.” Ân Ân lè lưỡi với Tạ Văn Thanh.

Tạ Văn Thanh vẫn kiên trì như cũ: “Con gái thì phải ra dáng con gái, cắt tóc ngắn giống con trai thì ra cái gì.”

Ân Lưu Tô không thích nghe mấy lời kiểu này, hỏi ngược lại: “Con gái thì phải ra dáng con gái, thế đấy là dáng vẻ gì?”

Tạ Văn Thanh chẳng để bụng mà nói: “Thì là tóc dài này, mặc váy này.”

“Đó chỉ là định kiến khắc trong lòng, chẳng ai quy định là con gái nhất định phải mặc váy, tết bím tóc, Ân Ân thích gì thì cứ thay đổi bản thân thành như vậy thôi, tất cả những điều đó con bé đều có quyền quyết định, không cần để ý ánh mắt của người ta làm gì cả.”

Ân Ân nhanh chóng phụ họa: “Đúng ạ, không cần để ý ánh mắt của kiểu đàn ông cổ hủ như Oa Oa!”

Ân Lưu Tô gợi ý: “Nếu cắt tóc thì có nên mua một bộ quần áo con trai không nhỉ?”

“Oa! Cảm ơn mẹ.”

“Đi, đi dạo phố đi!” Nói xong, Ân Lưu Tô nhanh nhẹn cầm túi xách, dắt tay Ân Ân ra khỏi cửa.

Tạ Văn Thanh cầm nồi, bất đắc dĩ mà đuổi theo: “Không ăn cơm à? Tôi cất công làm từ sớm rồi mà!”

“Cậu tự ăn một mình đi.”

“Thế chờ một chút, tôi cũng đi nữa.” Tạ Văn Thanh nhanh chóng tắt bếp, cởi tạp dề in hình hoa ra: “Tôi xách đồ giúp hai người.”