Editor: Chôm Chôm Beta: Thuỷ Tiên
Tạ Văn Thanh và Lương Đại Kiều nhanh chóng được nhân viên kéo lên sân thượng.
Lương Đại Kiều hoảng sợ phát hiện dây thừng trên người mình bị mài mòn chỉ còn rất mỏng.
Hai chân mềm nhũn, quỳ xuống mặt đất, vừa kích động lại sợ hãi, không khống được cảm xúc, gào khóc lên.
Tạ Văn Thanh chống người dậy, đỡ anh ấy quay về lều nghỉ ngơi. Quay lại lều ký túc xá thô sơ, mưa to như trút nước ngoài cửa sổ, ào ào.
Lương Đại Kiều giống như mắc bệnh nặng, nằm trên giường chung, ôm chặt lấy chăn run bần bật.
Tạ Văn Thanh cầm lấy điều khiển từ xa ra mở tivi.
Kênh truyền hình bản địa, đưa tin chiều nay gió mạnh, nói bão lớn sắp đổ bộ vào tối nay, nói người dân đừng ra ngoài.
“Mẹ nó.” Tạ Văn Thanh ném điều khiển từ xa, nổi giận đùng đùng đi lên văn phòng quản lý ở tầng ba.
Có không ít người đứng trước cửa văn phòng, đều là những công nhân làm việc vào chiều nay, may mắn nhặt được mạng sống.
Bọn họ đứng trước cửa văn phòng, đợi quản lý cốt chỉ muốn một lời giải thích.
Nhưng thái độ của quản lý vô cùng kiêu ngạo: “Mấy người cũng không bị thương, muốn bồi thường cái gì đây, đi đi đi, đừng ở đây nữa.”
“Chiều nay chúng tôi suýt nữa mất mạng! Bồi thường thiệt hại tinh thần!”
“Đúng vậy, chúng tôi liều mạng làm việc!”
Quản lý mắng: “Lòng tham không đáy, tôi cho các người hai trăm đồng tiền lương mỗi ngày, trong đó đã bao gồm cả phí nguy hiểm. Nhưng chỉ có một chút gió lớn mà các người lại muốn bồi thường, công việc làm ăn của tôi còn có thể tiếp tục sao?”
Ông ta cãi lại làm cho miệng lưỡi vụng về của đám công nhân không nói được gì, đám người nhìn nhau, không biết phải làm gì.
Tạ Văn Thanh đi vào trong đám người, chất vấn nói: “Sáng sớm nay ông đã nhận được dự báo thời tiết có bão lớn, vì sao không lập tức kêu dừng lại, còn để chúng tôi tiếp tục làm việc!”
Cậu vừa nói ra, đám công nhân lại vây quanh đòi câu trả lời hợp lý.
Quản lý mặt đỏ tai hồng, cãi chày cãi cối nói: “Tôi không nhận được thông báo gì cả, không có!”
“Đài truyền hình cũng đưa tin, nói tối hôm qua đài khí tượng đã thông báo bão mạnh, hôm nay tất cả người làm việc ngoài trời phải dừng lại! Tôi không tin ông không nhận được.”
Quản lý hung dữ nhìn Tạ Văn Thanh: “Người trẻ tuổi, tôi khuyên cậu đừng ra mặt lung tung, nếu không thì sẽ hại đến cậu đó.”
“Mấy người muốn đuổi kịp tiến độ công việc, không xem mạng người ra gì, còn muốn sa thải tôi à!”
“Tôi sa thải cậu thì đã sao! Cậu cho rằng cậu là ai, còn muốn bồi thường cơ đấy. Yên tâm, mấy người chết thì chắc chắn tôi sẽ bồi thường, nhưng nay không chết lại còn đòi hỏi! Mấy người ra ngoài xem đi, có thể tìm được công việc nào hai trăm đồng một ngày không, không biết quý trọng còn ăn nói bậy bạ.”
Đám nhân viên lập tức kích động: “Chúng tôi liều mạng làm việc cho ông, kiếm tiền xứng đáng có được, đừng nói giống như ông là ân nhân của chúng tôi.”
“Ăn thịt người không nhả xương!”
Quản lý đập bàn đứng lên: “Không muốn làm thì có thể đi! Tôi không ngăn cản.”
Tạ Văn Thanh là thiếu niên khí phách, cởi áo khoác đồng phục ra, ném mặt vào mặt tên quản lý: “Ông đây không làm nữa!”
Mấy công nhân khác nhìn nhau, lại không có dũng khí cởi đồng phục rời đi.
Quản lý nhìn bóng lưng Tạ Văn Thanh, ném áo khoác qua một bên, phát ra tiếng khinh thường: “Còn rất ngông cường, tự cho là đúng... Thời đại này cũng không dành cho mấy người như cậu.”
...
Tạ Văn Thanh quay về lều, đẩy đẩy Lương Đại Kiều còn đang “run rẩy” nằm trên giường.
“Đừng khóc.”
Lương Đại Kiều ngồi dậy, hai mắt đầy nước mắt, tủi thân nói: “Vất vả lắm mới nhặt lại được mạng sống, còn không thể khóc lóc. Hu hu, thật là đáng sợ, tôi phải gặp ác mộng cả đời mất thôi.”
“Anh giữ lại nước mắt đi, để dành khóc trước ống kính.”
Lương Đại Kiều không hiểu: “Hả, cái gì?”
Tạ Văn Thanh lấy điện thoại, mở video đưa tới trước mặt Lương Đại Kiều.
Trong video, anh ấy bị gió thổi đến mức “chơi đánh đu” đầy kích thích trên không trung.
Tạp âm rất nhiều, ngoại trừ tiếng gió và tiếng va đập, còn có thể nghe thấy tiếng gào như giết heo của Lương Đại Kiều.
Lương Đại Kiều sợ hãi, lên án nói: “Ông đây sắp chết! Cậu còn có tâm trạng xem náo nhiệt, còn... còn quay lại hình ảnh chật vật của ông đây như vậy nữa, cậu mau xóa đi! Không thể cho người khác thấy, nếu không thì ông đây mất hết mặt mũi rồi!”
Anh ấy nói xong thì muốn cướp điện thoại, Tạ Văn Thanh giơ tay lên, không cho anh ấy cướp được: “Đây là cơ hội nổi tiếng của anh, không phải anh nói không ai quyên góp tiền cho con gái của anh sao, hiện tại có đoạn video này, cả thành phố, thậm chí nước người cũng nhìn thấy, cha Tiểu Mỹ muốn kiếm tiền chữa bệnh nan y cho con gái mà phải liều mạng và nguy hiểm như thế, đến lúc đó nói không chừng sẽ có người quyên góp tiền cho Tiểu Mỹ.”
Lương Đại Kiều kinh ngạc nhìn chằm chằm Tạ Văn Thanh, đôi mắt ảm đạm vẩn đục lóe lên ánh sáng rực rỡ: “Này, này, này... Có thể được không?”
“Cũng phải thử một chút.” Tạ Văn Thanh nhàn nhạt nói: “Em quen bạn trong bộ phận thông tin của đài truyền hình, để em hỏi anh ấy trước.”
Lương Đại Kiều nắm tay Tạ Văn Thanh, nắm thật chặt, tay cũng run rẩy: “Mạng của Tiểu Mỹ... Giao cho cậu, nếu có thể thành công, cậu... Cậu là ân nhân của nhà chúng tôi.”
Tạ Văn Thanh rút tay lại nói: “Anh đừng ôm hy vọng quá lớn, em cũng không biết chuyện này có được lên tin tức hay không, có lẽ người ta vốn không đưa tin. Tóm lại, em sẽ hỏi trước.”
Cậu nói xong thì đi ra lều gọi cho Tần Tiếu.
Tần Tiếu bận rộn muốn phát điên, bên ngoài còn có bão to, lãnh đạo nói anh ấy ra ngoài thu thập tài liệu sống từ cơn bão, tốt nhất có thể đưa tin cuộc sống hằng ngày của người dân khi bão đến.
Tần Tiếu đi theo anh trai quay phim hối hả ngược xuôi một buổi trưa, quay được đồ ăn hoặc là đồ lót dép lê bị thổi bay đầy trời, lại hoàn toàn không thể được xem là tài liệu sống.
Anh ấy nhận được điện thoại của Tạ Văn Thanh, không kiên nhẫn: “Người anh em, lúc này anh đây đang bận, có việc gì nói sau, cúp máy đi.”
Tạ Văn Thanh vội vàng nói: “Chờ một chút, em có tin tức, anh xem có thể dùng được hay không.”
Tần Tiếu khinh thường nói: “Cậu thì có thể có tin tức gì.”
Tạ Văn Thanh kể lại chuyện vừa rồi, đến lượt Tần Tiếu kích động: “Cậu nói gì! Cậu... cậu không chỉ có tự mình trải qua, cậu còn quay phim được sao?”
“Đúng vậy.”
“Người ba muốn cứu con gái mắc bệnh nan y, không màng nguy hiểm làm việc trên cao, suýt nữa mất mạng trong cơn bão lớn!” Tần Tiếu kích động đến sắp nhảy dựng lên rồi: “Mẹ nó! Tin tức này chắc chắn nóng hổi! Có thể làm tin tức chuyên đề! Tuyệt đối trở thành đầu đề!”
Chuyện này còn tốt hơn nhiều những thứ mà anh ấy thường quay được như “giúp bà thím tìm mèo”, “hoà giải cho bác trai bác gái cãi nhau”! Tuyệt đối có thể bùng nổ!
Tạ Văn Thanh chú ý bệnh tình của Tiểu Mỹ: “Nếu tin tức này được đăng lên, có thể làm cho những người có tấm lòng tốt quyên góp không?”
“Tuyệt đối có thể! Yên tâm đi!” Tần Tiếu tự tin bảo đảm, nói: “Trước kia bọn anh đã làm chuyên đề giống vậy, sau khi tin tức đăng lên cũng nhận được tiền quyên góp từ khắp nơi, không thể nói số tiền chính xác, nhưng chắc chắn có thể giúp đỡ được.”
Tạ Văn Thanh nhẹ nhàng thở ra: “Vậy khi nào anh đến đây, em đưa điện thoại cho anh.”
“Chờ một chút, còn có những người khác biết chuyện này không?”
“Hả, Lương Đại Kiều biết, là ba của cô bé mắc bệnh nan y, không có những người khác.”
Tạ Văn Thanh nói xong, bước đến cửa ra vào ký túc xá.
Lại không ngờ Lương Đại Kiều vui mừng ra mặt, gặp ai cũng nói —— “Con gái của tôi được cứu rồi! Tôi sắp lên tivi rồi!”
“Hoàn toàn dựa vào Tiểu Tạ!”
“Đầu óc của người trẻ tuổi thật linh hoạt!”
Tạ Văn Thanh:...
“Hiện tại, có rất nhiều người đã biết.”
Tần Tiếu vội vàng nói: “Cậu nghe anh nói, hiện tại anh không thể lập tức đến đó được, anh phải quay về báo cáo với chủ nhiệm một chút, chủ nhiệm đồng ý thì có thể sắp xếp phóng viên và người quay phim đến phỏng vấn.”
“Có được duyệt không?”
“Yên tâm, tin tức như vậy chắc chắn được, muộn nhất là sáng mai.” “Em chờ anh.”
“Cậu nghe anh nói, video trong điện thoại của cậu rất quan trọng, cậu phải nghĩ cách sao chép lại, lỡ có người trộm điện thoại của cậu đi thì sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”
“Hiện tại em đến tiệm net sao chép trước.”
Tạ Văn Thanh nói xong thì cúp điện thoại, vội vàng chạy ra khỏi lều, dầm mưa đi quán tiệm net đối diện, đưa điện thoại cho chủ tiệm: “Người anh em, tôi có thể sao chép video lên máy tính của anh không?”
Chủ quán là Tóc Vàng, lười biếng liếc cậu một cái: “Phim đen à?” Tạ Văn Thanh đỏ mặt: “Không, không phải.”
“Vậy thì không được.”
“...”
“Tôi cho anh tiền được không?”
Tóc Vàng có hứng thú, chặt chém: “Ba mươi.” “Đắt vậy!”
“Có muốn hay không.”
“Được, được, được.” Chuyện này rất gấp, Tạ Văn Thanh chỉ có thể đưa điện thoại và USB cho anh ta, nói anh ta sao chép video ra máy tính, sau đó lấy mười đồng ra.
“Không phải nói ba mươi sao!”
“Tôi đặt tiền cọc trước, ngày mai tôi đến lấy sẽ đưa cho anh thêm hai mươi. Nếu không thì lỡ anh xóa video của tôi đi, tôi đi khóc ở đâu bây giờ?”
“Được rồi, được rồi.” Tóc Vàng thu tiền, lười nhác nói: “Tuổi không lớn nhưng rất khôn khéo đấy.”
Tạ Văn Thanh đi ra khỏi tiệm net, thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng suy nghĩ ngày mai Tần Tiếu đến lấy video, bảo anh ấy thanh toán hai mươi đồng kia.
Khi cậu quay về lều thì sắc trời đã tối, mưa to tầm tã và gió gào thét, ào ào rơi xuống, giống như muốn rửa sạch mọi thứ.
Không ngờ Tạ Văn Thanh vừa vào lều, còn chưa kịp thay quần áo ướt đã bị gọi vào văn phòng quản lý.
Quản lý không còn vẻ mặt hung dữ mà tươi cười đón chào cậu, khách sáo nói: “Tiểu Tạ đến rồi à, ngồi đi.”
“Ngày mai tôi sẽ thu dọn hành lý rời đi.” Tạ Văn Thanh trầm mặt, mất tự nhiên nói: “Đêm nay bão lớn, tôi sẽ ở lại một đêm.”
“Không vội, không vội.” Quản lý đích thân rót trà cho Tạ Văn Thanh, đưa tới tận tay cậu: “Tôi nghe người ta nói... Hôm nay lúc cậu làm việc đã quay một đoạn video đúng không?”
“...”
Trong lòng thầm mắng Lương Đại Kiều không giấu được chuyện gì.
Không ngờ quản lý lấy một tờ chi phiếu trong ngăn kéo ra, đưa cho Tạ Văn Thanh: “Tiểu Tạ, trong khoảng thời gian này cậu vất vả rồi, đây là phần thưởng của cậu.”
Tạ Văn Thanh kinh ngạc cầm chi phiếu, bỗng nhìn thấy trên đó có rất nhiều con số không!
Cậu đếm con số không: “Hàng chục, hàng trăm, hàng nghìn, hàng chục nghìn...”
Khoảng năm mươi nghìn!
“Tiểu Tạ, số tiền này mua điện thoại của cậu được không?” “Tôi... Điện thoại mới chưa đến chín trăm.”
Quản lý cười lạnh một chút: “Cậu biết tôi muốn mua cái gì mà.”
Đầu óc Tạ Văn Thanh nhanh chóng hoạt động, nghĩ đến nếu đoạn video kia đưa cho truyền thông, ắt quản lý của công ty vệ sinh này sẽ bị liên lụy.
Bởi vì cục khí tượng đã sớm thông báo sẽ có bão, nhưng ông ta vẫn cho công nhân làm việc, nếu chuyện này truyền đi, chắc chắn là vấn đề lớn...
“Ông muốn dùng năm mươi nghìn này mua đoạn video của tôi? Chuyện này... Chuyện này không thể được.” Tạ Văn Thanh theo bản năng từ chối.
“Nhóc con, cậu phải suy nghĩ kỹ, năm mươi nghìn đồng có thể mua được một căn nhà ở huyện nhỏ.”
Tạ Văn Thanh nuốt nước miếng, lần thứ hai nhìn về phía chi phiếu.
Giấy trắng mực đen, năm mươi nghìn.
“Ông... Ông sẽ không lừa tôi chứ?”
“Bây giờ cậu có thể đến ngân hàng, xem tôi có lừa cậu hay không.”
Năm mươi nghìn, cậu không ăn không uống làm công một năm cũng chưa chắc có thể kiếm được nhiều như vậy.
Năm mươi nghìn, mặc dù quay về Nam Thị cũng không mua được nhà lớn xa hoa, nhưng chắc chắn có thể làm ăn nhỏ.
Đến lúc đó cậu không phải là Tạ Văn Thanh, mà là ông chủ Tạ. Có lẽ cuộc sống nghèo túng mới có thể thay đổi...
Không phải cậu rời xa quê hương, cố gắng làm việc chỉ vì mục tiêu này hay sao?
Cậu lại nghĩ tới Lương Đại Kiều, nghĩ tới lần đầu tiên gặp anh ấy... Anh ấy lo lắng hỏi cậu ——
“Cậu có bệnh sợ độ cao không?”
Anh ấy muốn cứu con gái, cũng khắc phục được nỗi sợ hãi nhất trong lòng.
Nếu đài truyền hình đưa tin chuyện này, có lẽ nhiều người trên cả nước sẽ quyên góp tiền cho gia đình khó khăn ấy.
Có lẽ thật sự có thể cứu được con gái anh ấy.
Nhưng... chuyện này liên quan gì đến cậu đâu!
Mấy năm nay cậu đã chịu quá nhiều lừa gạt, chịu đánh đập! Cậu dễ dàng sao!
Thời đại này không thuộc về cậu, không thuộc về những nhân vật nhỏ như kiến hôi bọn họ...
Mọi người tự quét tuyết trước cửa, đừng quan tâm đến sương trên ngói nhà cậu.
Trong lòng Tạ Văn Thanh xuất hiện ác ma, cuối cùng chiến thẳng thiên sứ, cậu cắn chặt răng, nắm chặt chi phiếu, cất vào trong túi.
“Đêm nay cho tôi ở lại một đêm, ngày mai tôi sẽ đưa điện thoại cho ông.” “Được, được.” Quản lý cũng không gấp gáp.
Dù sao chỉ cần người ở đây, cũng không chạy thoát được.
...
Buổi tối, Tạ Văn Thanh trở về ký tức xá cho công nhân, Lương Đại Kiều tràn đầy vui sướng nhìn thấy cậu: “Tôi vừa đến cửa hàng thực phẩm phụ gọi điện thoại cho mẹ đứa nhỏ, cô ấy mắng tôi một trận, nói tôi không muốn sống nữa. Ha ha.”
Tạ Văn Thanh bất lực nói: “Anh bị mắng mà còn vui vẻ như vậy?”
“Đương nhiên vui vẻ rồi, con gái của tôi sắp được cứu rồi, tôi có thể không vui sao?”
Lương Đại Kiều kéo Tạ Văn Thanh đi tới đệm của mình, tìm kiếm dưới giường nửa ngày, kéo ra một cái bao bố, sau đó lấy ra một xấp giấy báo, bên trong là một xấp tiền lẻ.
Có mấy tờ trăm đồng, nhưng đa số là mấy chục, mấy đồng, thậm chí còn có tiền xu.
“Tiền tiết kiệm của tôi đã gửi về mua thuốc cho Tiểu Mỹ, chỉ còn thừa bao nhiêu đây.” Anh ấy đưa cho Tạ Văn Thanh, xấu hổ nói: “Chỉ có hơn năm trăm, coi như... Tiền cảm ơn.”
Cổ họng Tạ Văn Thanh chua xót.
Lúc này trong túi quần cậu có chi phiếu năm mươi nghìn, giống như bàn ủi làm cho cậu nóng bỏng.
“Em không cần.”
“Cậu đừng chê ít, cả nhà chúng tôi phải cảm ơn cậu, chờ bệnh tình của Tiểu Mỹ tốt hơn, tôi sẽ nói Tiểu Mỹ nhận cậu làm ba nuôi.”
Trong lòng vô cùng hổ thẹn, Tạ Văn Thanh đột nhiên đứng lên, tiền lẻ cũng rơi đầy đất.
Cậu quay lưng lại, không dám nhìn vào anh ấy: “Không có cách nào khác, bạn trong đài truyền hình nói tin tức này không có gì mới, sẽ không đưa tin.”
“Hả?” Ánh sáng trong mắt Lương Đại Kiều lập tức tan thành mây khói, lại ảm đạm: “Chuyện này... vậy à.”
Tạ Văn Thanh không muốn nhìn thấy khuôn mặt thất vọng của anh ấy, xoay người giả vờ ngủ.
Trong chăn, trong tay cậu nắm chặt chi phiếu năm mươi nghìn, rõ ràng cậu nên vui vẻ.
Nhưng trong lòng lại khổ sở và hốt hoảng không nói nên lời. Sáng sớm hôm sau, ký túc xá trống rỗng chỉ còn Tạ Văn Thanh
Hôm nay vẫn mưa to giàn giụa, mấy người Lương Đại Kiều lại đến phòng huấn luyện.
Tạ Văn Thanh rời giường thu dọn hành lý và ba lô, đẩy cửa ra, gió lớn gào thét đánh vào mặt cậu, làm cho cậu không mở mắt ra được.
May là không có ánh mặt trời, bởi vì trong lòng u ám, cậu không dám nhìn thẳng vào mặt trời.
Cậu đến văn phòng của quản lý, đưa điện thoại cho ông ta.
Quản lý mở album, xóa video kia đi, thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi ông ta kiểm tra không còn sót lại gì thì trả điện thoại cho Tạ Văn Thanh, châm chọc cười lạnh: “Cậu về quê đi, số tiền đó đủ cho cậu làm ăn nhỏ ở quê rồi.”
Tạ Văn Thanh chán nản đi ra khỏi công ty vệ sinh, cũng không cầm dù, lập tức đi vào màn mưa to.
Cậu ngồi trên xe buýt, điện thoại vang lên hai chữ —— Tần Tiếu.
“Alo, Tạ Văn Thanh, hiện tại bọn anh chuẩn bị đến đó, cậu nói công nhân kia chuẩn bị sẵn sàng đi. Cơn mưa to... Chúng ta sẽ phỏng vấn trong nhà nhé.”
“Không có tin tức, không có phỏng vấn, em muốn về nhà.”
“Hả? Cậu nói gì?”
“Bây giờ em đang đến trạm xe lửa, các anh không cần đến nữa đâu.”
“Không phải... Không phải anh đã nói rồi sao!” Tần Tiếu nóng nảy: “Sau khi chúng ta phỏng vấn, đài truyền hình sẽ lập tức đưa tin, nói không chừng đêm nay có thể đăng tin, công nhân kia có thể nhận được tiền quyên góp.”
“Vậy các anh đi tìm anh ấy đi, anh ấy tên là Lương Đại Kiều.”
Bên kia Tần Tiếu im lặng một lát, cuối cùng cũng hiểu ra điều gì đó.
Anh ấy không nói gì, làm cho Tạ Văn Thanh lúng túng và hổ thẹn, cậu đang muốn cúp điện thoại, chợt nghe Tần Tiếu khẽ cười nói: “Muốn về nhà hả?”
“Ừm.”
“Được rồi, chúng ta từng là bạn, anh chúc cậu tương lai xán lạn.”
Bốn chữ cuối cùng mang theo ý sâu xa, Tạ Văn Thanh có thể nghe rõ sự châm chọc.
Nhưng cậu cũng không tức giận, ngay cả cậu cũng xem thường chính mình....
Tạ Văn Thanh ngồi trong phòng chờ, tiếng xe lửa gần bên tai, cổng soát vé cũng mở ra.
Nhưng cho dù cậu làm thế nào cũng không nhấc nổi chân lên.
Sao cậu có thể làm chuyện đê tiện như thế, đi xe lửa trở về bên cạnh Ân Ân và Ân Lưu Tô.
Nhưng... chi phiếu năm mươi nghìn trong túi lại thật sự quá nhiều!
Tạ Văn Thanh tìm kiếm chi phiếu trong ba lô, tìm một lúc lâu còn tưởng rằng mình đã làm mất rồi, cuối cùng vẫn tìm được.
Cậu nhìn chi phiếu, cậu thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao tiền cũng là tiền, người từng chịu khổ sẽ biết đây là thứ tốt nhất trên thế giới.
Đúng lúc này, cậu chú ý tới trong ba lô ngoại trừ quần áo còn có thứ khác.
Tạ Văn Thanh đưa tay móc ra một gói giấy thấm dầu dưới đáy ba lô, trong đó có mấy cái bánh bao trắng mềm mềm.
Bánh bao được dùng giấy thấm dầu bao lại, sờ vào còn có độ ấm.
Bên ngoài giấy thấm dầu có mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo ——
“Anh trai Tiểu Tạ, nếu sau này con gái của tôi có thể chữa hết bệnh, cậu vẫn phải làm ba nuôi của con bé nhé, tôi rất vui khi quen biết cậu, sau này còn gặp lại —— Lương Đại Kiều.”
Hàng phòng ngự tâm lý trong Tạ Văn Thanh lập tức vỡ tan.
Cậu cầm lấy bánh bao, điên cuồng nhét đầy miệng, vừa ăn, nước mắt cũng chảy ra.
Xung quanh có không ít người thấy cậu khác thường, lập tức nhìn qua.
Tạ Văn Thanh không hề hay biết, trong miệng nhai bánh bao, cong người gào khóc lên.
Từ trước đến nay cậu chưa từng căm hận mình như thế... Cảm giác tất cả ánh mặt trời và sự nhiệt tình trong quá khứ cũng không còn nữa.
Hiện tại cậu lại biến thành người giống như quản lý, biến thành người... Cậu từng căm ghét đến tận xương tủy lúc còn trẻ.
Cuối cùng, khi cổng soát vé đóng lại, Tạ Văn Thanh dùng sức lau nước mắt, kiên quyết chạy ra khỏi trạm xe lửa.