Mẹ Tôi Trở Thành Hoa Khôi Học Đường Siêu Ngầu

Chương 34




Editor: Sơn Tra Beta: Thuỷ Tiên

Lưu Tuệ Hoa và Ân Lưu Tô quyết định những chi tiết trong quá trình hợp tác, còn chính thức ký kết hợp đồng một cách nghiêm túc.

Ân Lưu Tô chiếm ba mươi phần trăm cổ phần. Cô bắt đầu đưa ra những cải cách rất lớn và toàn diện đối với tiệm cắt tóc của Tuệ Hoa.

Đầu tiên, tên “Tiệm cắt tóc Tuệ Hoa” nhất định phải thay đổi.

Thời nay tiệm cắt tóc ở khắp nơi nên không có ai sẽ cảm thấy tên này quê mùa nhưng dĩ nhiên nó cũng không có chút mới mẻ, độc đáo nào cả. Ngay cả đối thủ cạnh tranh ở đối diện cũng đặt tên là “Tiệm uốn tóc Mỹ Mỹ”, đọc qua đúng là chẳng khác gì nhau.

Cho nên cái tên “Tiệm cắt tóc Tuệ Hoa” cần phải được sửa lại.

Tên của cửa tiệm phải sửa như thế nào, mọi người cũng nhau suy nghĩ viết ý tưởng của bản thân lên một tấm bảng đen ——

Hoa Tí: Tiệm làm tóc đẹp Tuệ Hoa.

Lưu Tuệ Hoa: Tiệm làm tóc theo phong trào quốc tế Tuệ Hoa.

Ân Ân: Tiệm uốn tóc theo phong trào quốc tế thời thượng Tuệ Hoa.

Tạ Văn Thanh: Tiệm uốn tóc tạo hình theo phong trào quốc tế thời thượng Tuệ Hoa.

Ân Lưu Tô nhìn những cái tên chẳng có chút sáng tạo nào của mấy người này đưa ra thì cảm thấy cạn lời. Cô suy nghĩ một chút rồi viết xuống vài chữ đơn giản trên tấm bảng đen —— Y-SUI.

Mọi người nhìn nhìn cái tên bằng tiếng Anh này, khó hiểu mà hỏi: “Cái này có nghĩa là gì vậy?”

Ân Lưu Tô giải thích: “Y - Ân, SUI - Tuệ.”

Lưu Tuệ Hoa nhíu chặt đôi mày: “Ghép tên của chúng ta lại với nhau thì có ý nghĩa gì hả?”

Ân Lưu Tô nói rất chân thật: “Không có ý nghĩa gì hết, nhưng mà nhìn qua giống như là tên cửa hàng quốc tế, phát sần.”

Chú xăm tay gãi gãi đầu rồi hỏi: “Phát sần là cái gì?”

“Đúng là một đám thiếu kiến thức.” Ân Lưu Tô đẩy nhẹ Ân Ân: “Tiểu Muội, giải thích cho bọn họ nghe “phát sần” là cái gì.”

Ân Ân vội giơ tay lên rồi giải thích: “Fashion! Là trào lưu mới nhất!”

Mọi người nhìn nhau. Mặc dù bọn họ không hiểu gì nhưng nghe qua có vẻ như là cửa hàng cao cấp, dùng tiếng Anh giống như là nâng tầm quốc tế cho cửa hàng.

Lúc này còn chưa có cửa hàng nào thử đặt tên theo kiểu như vậy.

Cả đám xem xem lại mấy cái tên đưa ra lúc trước rồi quyết định chọn ý kiến của Ân Lưu Tô, đặt tên cho cửa tiệm là ——

Y-SUI

Vào khoảnh khắc đó, không ai có thể biết được cái tên Y-SUI mà bọn họ tùy tiện chọn ra sẽ trở thành địa điểm mà tất cả phụ nữ đều yêu thích của mười năm sau. Các chi nhánh cửa hàng được mở rộng trên phạm vi cả nước, sản phẩm đa dạng từ

làm đẹp, chăm sóc da cho đến mỹ phẩm trang điểm, cũng trở thành nhãn hiệu mỹ phẩm trong nước cho nữ giới đưa ra thị trường thành công nhất.

Con đường ở giữa biển sao trời mênh mông chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi....

Lưu Tuệ Hoa lại mời nhà thiết kế làm một bảng hiệu mới cho cửa hàng, một chữ Y thật to rồi tới một chữ SUI mềm mại.

Nền trắng chữ đen làm nổi bật những chữ cái khiến cho người xem có ấn tượng sâu sắc, nhìn qua có vẻ hơi giống mái tóc dài của một cô gái đang bay trong gió, thể hiện rõ và chính xác mặt hàng kinh doanh của tiệm uốn tóc.

Lưu Tuệ Hoa đứng trước cửa tiệm ngắm nghía tấm biển hiệu mới rồi tỏ vẻ rất hài lòng.

Bà chủ Hàn Mỹ Mỹ của tiệm đối diện đi ra cũng nhìn thấy thì hừ lạnh: “Hoa hòe lòe loẹt.”

Nếu đổi tên của cửa hàng thì cách trang trí trong tiệm cũng cần phải có sự thay đổi.

Lưu Tuệ Hoa lấy ra toàn bộ tiền tiết kiệm trước giờ mình dành dụm được để trang hoàng lại toàn bộ cửa tiệm.

Để tiết kiệm tiền mời công ty thiết kế nội thất, Tạ Văn Thanh và Ân Ân cùng với Hoa Tí đều phụ trát vôi quét sơn.

Tự mình làm việc, cơm no áo ấm.

Ba người trát vôi còn đùa giỡn với nhau, có vẻ cũng chơi rất vui vẻ.

Ân Lưu Tô đi qua đi lại trong tiệm, thu nhặt toàn bộ các vật dụng như kéo, ổ cắm điện, tóc giả... Khiến cho chiếc bàn dài thật sạch sẽ sáng sủa.

Không tới nửa tháng, một cửa tiệm làm tóc theo phong cách tối giản hoàn toàn mới đã ra đời.

...

Sau khi xong giai đoạn trang trí thì tới giai đoạn kinh doanh, khảo nghiệm thật sự bây giờ mới bắt đầu.

Trong các ngõ nhỏ của hẻm Hồ Lô có không ít người cư trú nhưng những vị khách này đều đến tiệm uốn tóc Mỹ Mỹ.

Y-SUI lại theo trào lưu quốc tế cho nên những ông bác, bà bác tuổi trung niên tư tưởng bảo thủ này dĩ nhiên không phải là khách hàng mà bọn họ hướng đến.

Bất quá, cũng may là hẻm Hồ Lô này rất gần với đoạn đường từ trung tâm thành phố đến trung tâm thương mại.

Có rất nhiều nhân viên văn phòng muốn đi đường tắt để về nhanh lúc tan tầm chính là xuyên qua con hẻm này.

Những cô gái là nhân viên văn phòng có thu nhập ổn định chính là khách hàng mục tiêu của Y-SUI.

Chỉ cần Y-SUI có thể dụ dỗ những người này chi tiền sử dụng dịch vụ thì không cần phải lo lắng vấn đề cạnh tranh với tiệm làm tóc ở đối diện.

Nhưng....vấn đề lớn ở đây chính là làm cách nào để hấp dẫn được những khách hàng này.

Ý nghĩ ban đầu của Ân Lưu Tô thật sự rất đơn giản.

Bộ vest chuyên biệt của hộp đêm Kim Sư của Tạ Văn Thanh vẫn còn nằm ở nhà. Chỉ cần cậu mặc bộ đồ này, thêm chiều cao và khuôn mặt đẹp trai trẻ trung, thì đứng ở cửa tiệm làm tóc sẽ rất hút khách.

Nhưng mà trong tiệm chỉ dựa vào Hoa Tí và Lưu Tuệ Hoa gội đầu cắt tóc thì không thể làm Y-SUI phát triển được lâu dài.

Y-SUI cần phải tuyển thêm nhân viên.

Lưu Tuệ Hoa từng thề phải “Đông Sơn tái khởi” cho nên cũng chi mạnh tay để phát quảng cáo tuyển dụng ——

Tiền lương gội đầu và cắt tóc... đều tăng lên một phần ba so với lúc trước.

Hai thợ cắt tóc đã bỏ việc qua bên tiệm uốn tóc Mỹ Mỹ làm việc giờ thấy Lưu Tuệ Hoa trả tiền lương cao thì lại quay sang nói muốn trở về tiệm.

Lưu Tuệ Hoa dĩ nhiên là rất muốn cướp người từ tiệm của Hàn Mỹ Mỹ nên định đồng ý.

Nhưng không nghĩ tới, Ân Lưu Tô đang ngồi trên ghế bên cạnh sửa móng tay lại quay qua từ chối hai người này một cách thẳng thừng ——

“Xin lỗi, Y-SUI của chúng tôi không nhận lại người cũ.”

Hai thợ cắt tóc nhìn nhau, hỏi với vẻ mặt khó chịu: “Cô là gì mà đòi quyết định?” “Tôi là người hợp tác của Y-SUI.”

Những người này lại chuyển ánh mắt ân cần sang phía Lưu Tuệ Hoa: “Bà chủ Tuệ Hoa, chúng tôi đã từng làm việc cho cô một thời gian dài, cũng có tình cảm thân thiết, cô cho chúng tôi quay về đi.”

Lưu Tuệ Hoa thật ra chỉ là một người mạnh miệng mềm lòng, lại càng không có chính kiến cho nên định đồng ý với bọn họ. Lại nghe được Ân Lưu Tô trả lời: “Hôm qua mấy người có thể vì tiệm cắt tóc Mỹ Mỹ trả lương cao mà chạy sang đó làm, hôm nay chúng tôi trả lương cao hơn thì lại quay lại. Ai biết được khi nào bà chủ Mỹ Mỹ của mấy người lại muốn tăng lương. Các ngươi sẽ không chạy qua lần nữa hay không?”

“Chúng tôi... sẽ không!”

Ân Lưu Tô nhìn sang Lưu Tuệ Hoa: “Làm buôn bán phải nhớ lấy một điều: không bao giờ được trọng dụng một kẻ đã từng phản bội mình.”

Đây là câu nói mà cô từng nghe người ba mạnh mẽ quyết đoán của mình nói lúc bàn chuyện làm ăn cùng với người khác tại nhà họ Ân.

Đã qua nhiều năm nhưng cô vẫn khắc ghi trong tâm mình.

Mặc dù Lưu Tuệ Hoa cảm thấy không đành lòng nhưng hiện tại Ân Lưu Tô là người hợp tác làm ăn với cô ấy cho nên vẫn phải tiếp thu ý kiến của đối phương. Vì vậy cô ấy từ chối hai người thợ cắt tóc.

Hai người này lúc ra khỏi cửa còn phỉ nhổ Y-SUI ——

“Chúng tôi sẽ chống mắt lên mà xem mấy người có thể tìm được thợ cắt tóc nào giỏi như chúng tôi không!”

Tạ Văn Thanh đang đi tới thì thấy được cảnh này, cậu chửi ngược lại: “Tay nghề như mấy người... tới thị trường người lao động tuyển được một đống! Lại còn thu ít tiền làm nhiều việc! Làm như không có mấy người không làm được không bằng á?”

Cậu mắng xong thì bước vào trong tiệm, lập tức nhìn thấy ánh mắt đầy chờ mong của Ân Lưu Tô và Lưu Tuệ Hoa.

“Có... có chuyện gì?” Cậu cảm thấy hơi căng thẳng.

“Nếu ở thị trường người lao động có thể tuyển được người dễ như thế thì việc tuyển dụng nhân viên mới của Y-SUI giao cho anh trai nhỏ Tiểu Tạ vậy.” Lưu Tuệ Hoa vỗ vỗ lên vai của cậu: “Cho chú thời gian ba ngày, phải giống như lời nói đó, chọn người nào ăn ít làm nhiều!”

“Cái này...”

Cậu, cậu, cậu... cậu chỉ vì chửi cho có vần điệu mới nói thế mà.

Ân Lưu Tô lấy tấm bảng thông báo tuyển dụng treo lên người Tạ Văn Thanh, dặn dò: “Chọn người cần phải lưu ý, Y-SUI của chúng ta kinh doanh theo hướng “dựa vào mặt kiếm cơm” đó.”

“...”

Tạ Văn Thanh mang theo tấm bảng “Thông báo tuyển dụng Y-SUI” đi tới thị trường người lao động.

Ân Ân xung phong trở thành người hỗ trợ đi cùng với cậu. Cô bé chính là cố vấn cho hình tượng của tiệm làm tóc cho nên phải kiểm tra tốt về giá trị nhan sắc của người ứng tuyển.

Tạ Văn Thanh nắm tay Ân Ân đi tới đi lui như con thoi dệt vải trong thị trường người lao động, vừa đi vừa hét to: “Tuyển nhân viên, tuyển nhân viên, làm thợ gội đầu, thợ cắt tóc. Tuyển nhân viên tuyển nhân viên, một tháng một nghìn. Tuyển nhân viên, tuyển nhân viên, anh đẹp trai chị đẹp gái mau tới...”

Dù rằng bây giờ bao ăn ở còn trả lương một nghìn một tháng cũng là mức đãi ngộ khá tốt.

Nhưng những người đang tìm việc làm ở thị trường người lao động đa số đều không có kỹ năng cắt tóc gội đầu nên không thể ứng tuyển.

Ân Ân và Tạ Văn Thanh đi dạo ở thị trường người lao động cả một buổi sáng mà không thu hoạch được gì.

Đến giữa trưa, cả hai đi tới khu thương mại bên cạnh quảng trường âm nhạc.

Tạ Văn Thanh mua hai cái hamburger thịt bò, hai anh em chia nhau mỗi người một cái, ngồi ăn ngay cửa của nhà hàng KFC.

Buổi chiều lại tiếp tục!

Tạ Văn Thanh đang gặm hamburger thì nghe được một âm thanh rất quen thuộc ——

“Phòng tập thể hình Hình Nam, câu lạc bộ của đàn ông, thiên đường của phụ nữ.”

Cậu ngẩng đầu nhìn sang thì thấy một thân hình đứng thẳng tắp, chính là Đào Tử đang làm ra vẻ rất nghiêm túc phát tờ rơi trên quảng trường: “Hãy đến học thêm về bơi lội tập thể hình.”

Từ khi hộp đêm Kim Sư bị giải tán thì Tạ Văn Thanh không gặp được Đào Tử trong một quãng thời gian khá dài. Cậu còn tưởng rằng anh ấy đã tìm được một công việc tốt, không ngờ lại đi phát tờ rơi ở quảng trường âm nhạc.

“Ê, anh Đào!”

Tạ Văn Thanh gọi anh ấy một tiếng từ phía xa.

Đào Tử quay đầu lại nhìn thấy Tạ Văn Thanh, điệu bộ uể oải không có tinh thần vừa rồi biến mất không thấy tăm hơi, trên mặt nở một nụ cười sung sướng: “Ây da! Là Tạ đứng đầu bảng!”

Hai người giống như gặp được bạn cũ nơi đất khách quê người, gặp mặt vỗ tay lại huých vai rồi ôm một cái.

Ân Ân không hiểu gì nên quay sang hỏi Tạ Văn Thanh: “Oa Oa, cái gì là đứng đầu bảng thế?”

Đào Tử nhéo nhéo khuôn mặt phúng phính của Ân Ân: “Em là em gái của Tạ đứng đầu bảng đúng không. Em không biết là anh trai của em được bao nhiêu cô gái yêu thích ở hộp đêm của tụi anh...”

Lời còn chưa nói xong anh ta đã bị Tạ Văn Thanh bịt miệng: “Cái này không phù hợp với trẻ em, Tiểu Muội, đừng có nghe anh ta nói lung tung.”

Ân Ân chớp chớp đôi mắt to tròn ngập nước, nhìn nhìn Tạ Văn Thanh rồi lại quay sang nhìn Đào Tử. Cô bé cảm thấy mối quan hệ của hai người này khá thân thiết cho nên bắt đầu phát huy sở trường “khiến người khác yêu thích” mà khen: “Oa Oa của Đào Tử đẹp trai hơn Oa Oa của em một vạn lần! Cái người đứng đầu bảng kia chắc chắn là Oa Oa của Đào Tử.”

Ngay lập tức Đào Tử cười rất xán lạn: “Mẹ nó! Cậu nhặt được cô em gái như thần tiên này ở chỗ nào vậy! Anh cũng muốn nhận cô bé làm em gái của anh!”

Tạ Văn Thanh nhanh tay kéo Ân Ân ra sau lưng rồi trả lời Đào Tử: “Đừng ảo tưởng! Con bé nhìn thấy ai cũng khen hết, anh đừng có tưởng thật.”

“...”

“À đúng rồi.” Tạ Văn Thanh lại hỏi: “Đêm hôm đó anh có bị vạ lây không?”

“Anh với mấy anh em ở đó cũng bị nhốt lại vài ngày, gọi lên hỏi vài câu. Nhưng tụi anh đều chỉ là mấy nhân viên làm công cho người ta nên chỉ bị gọi lên giáo dục tư tưởng vài lần, bắt viết giấy cam đoan là xong chuyện.”

Đào Tử thở dài: “Nhưng mà bọn anh không có tay nghề gì, chỉ có thể đi phát tờ rơi trên đường lớn, miễn cưỡng đủ ăn. Đúng rồi, cậu có tìm được công việc nào tốt không? Giới thiệu cho mọi người đi?”

Tạ Văn Thanh nói: “Chị gái của em hợp tác với người ta mở một tiệm làm tóc, hiện tại em đang làm nhân viên trong tiệm.”

“Chế độ đãi ngộ như thế nào?”

Tạ Văn Thanh chỉ vào tấm bảng tuyển dụng ngay trước ngực rồi nói: “Anh tự xem đi, thợ cắt tóc một tháng một nghìn đồng bao ăn bao ở.”

“Đúng là không tệ!” Đào Tử rất hâm mộ: “Hiện giờ anh đi phát tờ rơi một buổi chỉ được mười lăm đồng còn phải tự lo tiền ăn ở. Có những anh chị em khác còn thảm hơn. Những người chỉ biết dựa vào mặt kiếm cơm như bọn anh không có kỹ thuật cũng không có sức lực, đi công trường xin dọn gạch cũng không ai thèm, chỉ có thể đi phát tờ rơi.”

Ân Ân nghe được từ “dựa vào mặt kiếm cơm” trong câu nói của Đào Tử thì nhớ đến lời dặn dò của Ân Lưu Tô. Cô bé lập tức chỉ vào anh ta rồi nói với Tạ Văn Thanh: “Oa Oa, mẹ nói anh tuyển nhân viên phải đẹp, Oa Oa, Đào Tử rất phù hợp với yêu cầu nè!”

Câu này vừa nói xong thì Tạ Văn Thanh cũng sực nhớ lại, đi qua đi lại mà đánh giá xung quanh Đào Tử mấy vòng.

Người phục vụ tại hộp đêm Kim Sư dĩ nhiên đều có khuôn mặt và dáng người rất đẹp, hoàn toàn phù hợp với điều kiện tuyển dụng mà Ân Lưu Tô đưa ra!

Đào Tử thấy vẻ mặt cao thâm khó đoán của Tạ Văn Thanh thì lui ra sau hai bước, rụt rè che lại ngực mình lại: “Cậu, cậu, cậu... cậu muốn làm gì!”

Tạ Văn Thanh cười cười ra vẻ bí hiểm mà nói: “Người anh em, có muốn tiếp tục “dựa vào mặt kiếm cơm” không?”