Mẹ Tôi Trở Thành Hoa Khôi Học Đường Siêu Ngầu

Chương 18




Editor: Chôm Chôm Beta: Thuỷ Tiên

Ân Ân đi theo Kỳ Viễn lên xe lửa.

Dọc theo con đường này, thái độ lạnh lùng của Kỳ Viễn hoàn toàn thay đổi, nắm tay Ân Ân, nói cô bé đi sát theo gã ta, đừng để người người chen lấn rồi đi lạc.

“Bác, bác nói phải ngồi xe lửa mới đến khu vui chơi kia được sao?” “Phải ngồi tàu hoả một ngày mới có thể đến nơi.”

“Chỗ đó là ở đâu vậy ạ?”

“Có nói thì cháu cũng không biết.”

“Bác cứ nói đi, dì đã dạy cháu xem bản đồ.”

Kỳ Viễn không kiên nhẫn mà trả lời: “Quảng Thành.”

“Ừm...” Ân Ân hoàn toàn không biết Quảng Thành là chỗ nào, vì thế lại hỏi: “Vì sao chúng ta không đợi em trai và mẹ đi cùng chứ?”

“Em trai phải đến nhà trẻ, chờ thằng bé tan học, mẹ sẽ đưa thằng bé đi chuyến xe

lửa

Kỳ bé,

Ân trẻ,

Kỳ

Ân tốt.

tiếp theo.”

Viễn dựa đầu vào cửa sổ, rất không muốn trả lời những câu hỏi vô tận của cô thế là nhắm mắt lại ngủ.

Ân lại cảnh giác nói: “Nhưng... Hôm nay là thứ bảy, em trai không đến nhà lúc chúng ta ra ngoài thì em ấy còn chưa ngủ dậy nữa.”

Viễn buồn bực không lên tiếng, không muốn trả lời cô bé.

Ân quan sát thái độ của Kỳ Viễn, trong lòng đột nhiên có một linh cảm không

“Bác... bác muốn mang cháu đi bán sao?”

Cô bé hỏi ra câu này, mấy hành khách ngồi ghế xung quanh nhìn về phía Kỳ Viễn đầy cảnh giác.

“Không, không phải! Sao bác có thể...”

Trong ánh mắt của cô gái nhỏ đầy lo lắng: “Rốt cuộc là bác muốn đưa cháu đi đâu?”

Kỳ Viễn sợ cô bé ẫm ĩ trên xe lửa, làm cho chuyện trở nên phức tạp, vì thế cầm ví da màu đen kẹp dưới nách, lấy một tấm ảnh ra: “Bác dẫn cháu đi tìm ba.”

“Ba của cháu?”

“Đây là ba của cháu.”

Ân Ân cầm lấy ảnh chụp, trong tấm ảnh đã ố vàng, một đôi nam nữ nắm tay nhau đứng dưới cầu vượt, có vẻ vô cùng thân mật.

Ân Ân nhận ra cô gái trẻ trong tấm ảnh là Kinh Lan, Kỳ Viễn chỉ vào người đàn ông gầy đứng bên phải: “Đây chính là ba của cháu, bây giờ anh ta lại làm việc ở Quảng Thành, bác đưa cháu đi tìm anh ta, hiểu chưa, đừng ồn ào nữa, cho bác yên tĩnh một lát.”

Quả nhiên Ân Ân giữ im lặng.

Tìm ba thì tìm ba, còn lừa cô bé nói là đi đến khu vui chơi.

Người lớn đúng là nhàm chán thật.

Cô bé dựa vào ghế ngồi, nhìn khung cảnh núi non đang lướt nhanh qua khung cửa sổ, lòng rơi vào nỗi buồn phiền.

Rời khỏi Nam Thị đến Quảng Thành phải ngồi xe lửa một ngày! Vậy thì cách dì Lưu Tô và anh trai ngày càng xa.

Ba là người thế nào, có chấp nhận cô bé hay không?

Trạm dừng cuối cùng của chuyến tàu là nhà của ông ta.

Lỡ ba cũng có gia đình của mình giống như mẹ, cô bé phải làm thế nào đây?

Đủ thứ mọi chuyện, con đường phía trước vô định giống như dòng sông đang chảy dưới chân cầu, không biết sẽ chảy về hướng nào.

...

Ân Ân ngủ thiếp đi trên ghế, đến khi cô bé tỉnh lại, đoàn tàu đã tới trạm xe lửa Quảng Thành.

Kỳ Viễn tìm một nhà nghỉ ở gần trạm xe lửa qua đêm, ngày hôm sau, gã ta đưa Ân Ân đến địa chỉ đã nghe ngóng trước đó, ngồi taxi đi tới công trường nào đó ở vùng ngoại thành.

Công trường đầy khói bụi mờ mịt, có không ít công nhân mặc áo màu lam đội nón bảo hộ đang bận rộn trên công trường.

Kỳ Viễn nắm tay Ân Ân đi đến cửa chính, người gác cổng công trường mặc đồ đồ tây phẳng phiu, kẹp ví da dưới nách, không dám thất lễ, đứng dậy hỏi: “Không biết anh đây đang tìm ai?”

“Người này có ở chỗ của anh không?” Gã ta đưa ảnh chụp đưa cho người gác cổng: “Tên là Vương Việt Phong.”

“Vương Việt Phong à, anh ta đi rồi.”

“Đi rồi sao?!” Kỳ Viễn khiếp sợ: “Tôi nghe nói anh ta đang làm ở đây, vì sao lại đi? Đi từ lúc nào?”

“Đầu tuần thanh toán tiền lương xong thì rời đi.” Người gác cổng cầm quạt hương bồ: “Cảnh sát liên lạc với anh ta, nói tìm được con gái của anh ta rồi, tên nhóc kia nghèo rớt mồng tơi, chân lại tàn tật, canh gác cổng công trường. Có lẽ sợ có người dựa dẫm vào mình nên chạy đi rồi.”

Kỳ Viễn thấy hy vọng duy nhất tan vỡ, không cam tâm, lại hỏi: “Vậy anh có biết anh ta đi đâu không?”

“Anh ta không muốn cho người khác tìm thấy mình, đương nhiên sẽ không để lại tung tích rồi.”

Kỳ Viễn đi ra khỏi công trường, sắc mặt u ám, ngồi xổm xuống bên đường hút thuốc, không biết phải làm gì cho đúng.

Gã ta phải cố gắng bớt chút thời gian để đến Quảng Thành một chuyến, vì muốn vứt bỏ đứa con riêng này của vợ, không ngờ là tên đàn ông này lại chạy còn nhanh hơn cả chó!

Mẹ nó!

Ân Ân kéo góc áo của Kỳ Viễn: “Bác ơi, cháu đói.”

Cô bé còn chưa được ăn sáng, cũng chưa rửa mặt đã bị gã ta kéo đi tìm ba, bây giờ bụng của Ân Ân réo lên rồn rột rồi.

Cuối cùng, Kỳ Viễn đứng dậy đi gọi xe taxi, đưa cô bé đến gần quảng trường Thời Đại ăn chút gì đó.

Quảng trường Thời Đại cũng là trung tâm thương mại khá náo nhiệt ở Quảng Thành, người người hối hả qua lại.

Ân Ân mở to hai mắt, tò mò nhìn bên trái một chút rồi lại nhìn sang bên phải một chút, các cửa hàng đủ màu sắc làm cho cô bé không kịp nhìn, vô cùng kinh ngạc và thấy rất thú vị.

Chỗ này còn náo nhiệt hơn quảng trường âm nhạc ở Nam Thị nữa.

Kỳ Viễn đi đến cửa sổ quán gà rán, mua cho Ân Ân một phần đùi gà rán, để Ân Ân ngồi trên ghế trong vườn hoa của quảng trường, cô bé ăn đến say sưa ngon lành.

“Cháu ăn trước đi, bác đi vệ sinh một chút.” “Dạ vâng.”

Ân Ân gặm đùi gà rán thơm ngon ngào ngạt, khuôn mặt nhỏ cũng dính đầy dầu mỡ.

Kỳ Viễn càng chạy càng nhanh, càng chạy lại càng nhanh, gần như chạy chậm rời khỏi quảng trường, đi đến chỗ chờ đèn xanh đèn đỏ, gã ta lấy hộp thuốc lá ra, tay không nhịn được mà bắt đầu run rẩy.

Ném được đứa con riêng của vợ này, xem như là ném đi được một phiền phức lớn. Cuộc sống của gã ta cũng có thể khôi phục lại bình thường.

Gã ta không hề áy náy, gã ta cũng không ngốc, vì sao lại nuôi con cho kẻ khác chứ?

Kỳ Viễn đứng ở giao lộ hút xong một điếu thuốc, cuối cùng đầu óc cũng bình tĩnh trở lại.

Không được, không được, còn phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn nữa.

Gã ta vứt bỏ đứa con riêng này đi, chắc chắn không thể nào giải thích được với cảnh sát nhân dân Tiểu Lưu, nếu như cảnh sát hỏi gã ta chuyện đứa bé, gã ta phải nói như thế nào đây?

Đến lúc đó lỡ phán gã ta tội bỏ rơi con cái thì gã ta phải ăn cơm tù!

Kỳ Viễn càng nghĩ càng thấy sợ hãi, lập tức quay trở lại, đi tới quán gà rán, nhìn thấy ghế trong vườn hoa trống rỗng, không thấy bóng dáng của cô bé đâu.

Gã ta có chút nôn nóng, vội vàng đi vào quán gà rán: “Ông chủ, cô bé ngồi trên ghế bên ngoài đâu rồi? Đi đâu rồi?”

“À, hình như có người đưa đi rồi.” “Không phải chứ... Ai đưa cô bé đi rồi?”

“Quán của tôi làm ăn bận rộn nên không nhìn thấy rõ, hình như có người phụ nữ mập mạp đưa đi, nói là đưa cô bé đi tìm ba.”

Kỳ Viễn hoàn toàn hoảng hốt, vội vã gọi điện thoại cho vợ của mình, gã ta còn chưa gọi đi thì tiếng chuông điện thoại “Hello Moto” lại vang lên trước.

“Vợ ơi, anh đang muốn điện thoại cho em! Tiểu Muội, con bé...”

“Bây giờ em đang trên đường đến trạm xe lửa.” Kinh Lan ngắt lời gã ta: “Ân Lưu Tô cũng tới, còn có anh trai của con bé nữa, anh đừng vứt bỏ con bé, nếu không thì chắc chắn bọn họ sẽ nổi nóng với anh, chờ bọn em đến Quảng Thành rồi nói.”

“Không phải đâu, vợ ơi, xảy ra chuyện rồi.” Kỳ Viễn xoa cái trán chảy đầy mồ hôi: “Anh vừa không chú ý một chút thì con bé kia... đã biến mất rồi!”

“Cái gì? Anh nói con bé biến mất sao?! Sao lại không thấy, con bé ở đâu!” “Anh không tìm thấy.”

Kinh Lan nhìn về phía Tạ Văn Thanh và Ân Lưu Tô bên cạnh, lắp bắp nói: “Anh ấy nói... Anh ấy nói, nói con bé đi đâu mất rồi...”

Đầu óc của Tạ Văn Thanh trống rỗng, bỗng nhiên cướp lấy điện thoại trong tay Kinh Lan, lập tức mở miệng mắng to: “Đồ khốn nạn! Nếu em gái tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ làm cho ông đẹp mặt!”

“Đẹp mặt cái gì, tôi cũng không cố ý.”

Ân Lưu Tô toát mồ hôi lạnh, nhưng cô vẫn còn giữ lại một chút lý trí, cướp lấy điện thoại, gằn giọng hỏi gã: “Tiểu Muội biến mất ở đâu?”

“Ở... ở gần quảng trường Thời Đại...”

“Bây giờ ông đi tìm xung quanh gần đó, nói không chừng Tiểu Muội chỉ đi xem náo nhiệt, ông cứ tìm thử xem.”

“Không phải... không phải xem náo nhiệt.” Kỳ Viễn hoàn toàn mệt mỏi, đành phải nói rõ sự thật: “Nghe nói có một người phụ nữ đưa đi, tôi phải đi đâu tìm đây?”

Giọng nói của Ân Lưu Tô bỗng trở nên sắc bén: “Con mẹ nó, ông mau đi tìm người cho tôi!”

Cô nói xong thì ném điện thoại di động đi, lấy điện thoại của mình ra, tay run rẩy gọi cho cảnh sát nhân dân Tiểu Lưu, kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Tiểu Lưu.

“Gần quảng trường Thời Đại ở Quảng Thành, có một người phụ nữ mập mạp đưa đi, tôi... Bây giờ chúng tôi đang chạy tới trạm xe lửa, không biết khi nào mới đến được, cậu có thể liên lạc với cảnh sát bên kia hay không, nhất định phải tìm được người, cầu xin cậu đấy.”

Tiểu Lưu nghe thấy giọng nói của Ân Lưu Tô run rẩy, vội vàng nói: “Cô đừng nôn nóng, bây giờ tôi liên lạc với đồn cảnh sát gần quảng trường Thời Đại ngay, nhất định sẽ tìm được cô bé.”

Tạ Văn Thanh nôn nóng đến mức đập gáy vào ghế dựa phía sau, khuôn mặt run rẩy: “Nếu tôi sớm biết như vậy thì sẽ không đưa Tiểu Muội đến Nam Thành tìm ba mẹ! Tôi sẽ nuôi con bé! Tôi ăn được một miếng thì em gái tôi cũng sẽ được ăn một miếng, nếu con bé bị đám buôn người lừa đi, cả đời này tôi... Tôi không làm gì cũng phải đi tìm con bé...”

Ân Lưu Tô gấp cầm di động, bỗng nhiên nói: “Bác tài, chúng tôi không đến trạm xe lửa nữa, đến sân bay Nam Thị.”

“Sân bay sao? Cách chỗ này khá xa đó, tiền xe cũng phải năm mươi.” “Đến sân bay!”

Tài xế liếc mắt qua kính chiếu hậu, nhìn thấy dáng vẻ nôn nóng của người phụ nữ, cũng không tranh luận với cô nữa, lập tức quay đầu xe đến sân bay.

Mọi người đến sân bay, Ân Lưu Tô cầm thẻ ngân hàng đến máy tự động rút tiền, rút hai nghìn, mua vé máy bay gần nhất đến Quảng Thành cho mình và Tạ Văn Thanh.

Cho tới bây giờ Tạ Văn Thanh chưa từng được ngồi máy bay, càng chưa nhìn thấy nhiều tiền như thế: “Đắt vậy sao?“

“Đắt thì đắt, nhưng mà nhanh.”

Ân Lưu Tô không chờ xe lửa được, hiện tại cô nhất định phải đến Quảng Thành ngay lập tức để tìm Tiểu Muội.

Nếu trễ hơn một chút thì hậu quả sẽ khôn lường.

Trong lòng Tạ Văn Thanh rất rung động, cậu biết bình thường Ân Lưu Tô tiết kiệm tiền như thế nào, giữ tiền như mạng của mình.

Bởi vì cô kiếm tiền không dễ dàng, cực khổ không ăn không uống một tháng cũng chỉ được mấy trăm đồng, bây giờ cô lấy ra nhiều tiền như vậy, đây là số tiền cô đã vất vả lắm mới dành dụm được.

“Tôi thật sự không biết phải cảm ơn chị thế nào...”

“Không cần nhiều lời.” Tâm trạng của Ân Lưu Tô rất loạn, xua tay nói: “Tìm Tiểu Muội quan trọng hơn.”

Đôi mắt Tạ Văn Thanh đỏ lên, dùng sức gật đầu.

Tìm được Tiểu Muội, sau này cậu có rất nhiều cơ hội trả ơn cô, cậu sẽ kiếm được tiền, đưa cho cô tất cả tiền lương của mình.

Kinh Lan biết tính nghiêm trọng của chuyện này, đương nhiên cũng mua vé máy bay cho mình, đi theo bọn họ lên máy bay.

“Tôi xin lỗi... Tôi thật sự không biết người đàn ông kia không đáng tin cậy như thế. Haiz, tôi cũng chẳng còn cách nào khác, nếu như con bé không rời đi, anh ta sẽ muốn ly hôn với tôi.”

“Con bé là con gái ruột của cô đấy.” Đáy mắt Ân Lưu Tô có tia máu, hỏi thắc mắc lớn nhất trong hai mươi năm qua: “Cô không yêu con bé, tại sao lại sinh con bé ra?”