Editor: Chôm Chôm Beta: Thuỷ Tiên
Buổi tối, Ân Lưu Tô lau tóc cho Tạ Văn Thanh vừa tắm rửa xong.
Tạ Văn Thanh rất hưởng thụ cảm giác này, để cô dùng khăn lông trắng lau đầu cho mình, quay đầu lại nói: “Cảm giác chị có hơi giống với chị của tôi.”
“Ồ.” Ân Lưu Tô bĩu môi: “Tôi cảm thấy cậu chỉ hưởng thụ cảm giác được người khác chăm sóc thôi.”
“Tôi cũng có thể chăm sóc chị mà!”
Tạ Văn Thanh ngẩng đầu, đang muốn cam đoan, nhưng lại bị Ân Lưu Tô vô tình đè xuống: “Không cần.”
Tạ Văn Thanh nhớ tới những hy vọng và suy nghĩ trong giấc mơ, cậu nghĩ... Cũng không dám nghĩ nữa.
Sau đó tai không khỏi đỏ lên.
“Đúng rồi, cửa tiệm pizza của chị còn thiếu người giao hàng không?”
“Tại sao cậu hỏi chuyện này?”
“Sáng mai tôi muốn đi giao hàng với chị.”
“Không ca hát nữa sao?”
Tạ Văn Thanh nhìn đàn ghi ta cũ dựa vào tường, im lặng một lúc mới nói: “Nam tử hán đại trượng phu, co được thì cũng dãn được.”
Ân Lưu Tô dùng khăn mặt vỗ đầu của cậu: “Cậu phải hạ mình đi giao hàng sao! Tên nhóc thối.”
Tạ Văn Thanh xoa đầu: “Tôi không có ý đó!”
Đúng lúc này, có người gõ cửa.
Ân Lưu Tô mở cửa, nhìn thấy Lưu Tuệ Hoa cười tủm tỉm đứng ở trước mặt cô: “Này! Ngày mai anh trai nhỏ nhà chị có rảnh không?”
Tạ Văn Thanh nhạy cảm nhìn về phía cô ấy: “Làm gì?”
“Đại Thoại Tây Du có phần hai rồi, hẹn cậu đi xem phim.”
“Tôi không đi, tôi phải đi làm.”
“Tôi biết chú phải đi làm nên cố ý mua vé buổi tối, không chậm trễ công việc của chú em đâu.”
Ân Lưu Tô nghĩ tâm trạng của cậu không tốt nên nói ra: “Tối mai tôi phải tăng ca nên về trễ, cậu đi với cô ấy đi, thuận tiện giải sầu và thư giãn một chút.”
Lưu Tuệ Hoa lấy ra một tấm thẻ ưu đãi của tiệm cắt tóc, nhét vào túi áo của Ân Lưu Tô: “Vẫn là chị Lưu Tô tốt nhất, sau này chị đến tiệm gội đầu thì sẽ được giảm năm mươi phần trăm.”
Cô ấy nói xong thì mập mờ xoa cơ bắp trên cánh tay của Tạ Văn Thanh: “Tối mai không gặp không về.”
Lưu Tuệ Hoa rời đi, Tạ Văn Thanh ngồi xuống ghế sô pha, buồn bực nói: “Vì sao chị muốn tôi đi xem phim với chị ấy chứ?”
“Tôi có ý tốt, muốn cậu đi giải sầu một chút.” Cảm xúc của Ân Lưu Tô cũng có chút sa sút, liếc cậu một chút: “Hơn nữa cậu không muốn đi thì cũng có thể từ chối, có ai cầm dao kề cổ của cậu đâu?”
“Không phải chị ấy cho chị thẻ ưu đãi sao?”
“Ồ, hóa ra cậu bán sắc đẹp bởi vì tôi, tôi trở thành cái gì, làm mai à.” Cậu nói một câu, Ân Lưu Tô có thể nói lại mười câu.
Tạ Văn Thanh không muốn cãi nhau với cô, tức giận đến mặt đỏ bừng, nằm xuống ghế sô pha, kéo chăn lên che đầu: “Đàn ông tốt không so đo với phụ nữ!”
Ân Lưu Tô nghe cậu nói như vậy thì càng tức giận hơn, cướp lấy chăn trên người cậu rồi ném xuống đất: “Cái gì gọi là đàn ông tốt không so đo với phụ nữ, người ta là Lưu Tuệ Hoa tuổi trẻ, xinh đẹp lại có tiền, chính cậu cũng muốn đi thôi, còn lại tôi.”
“Chị... chị đến thời kỳ mãn kinh rồi!”
Ba chữ “thời kỳ mãn kinh” lập tức làm cho Ân Lưu Tô xì hơi như cá nóc, ngồi trên ghế sô pha.
Đúng vậy.
Hiện tại không phải... Cô đang trong thời gian mãn kinh sao?
Cô lại nghĩ mình có thể tùy tiện cố tình gây sự như cô gái hai mươi tuổi.
Đúng thật là... mơ mộng hão huyền mà.
Ân Lưu Tô mất hồn trở về phòng.
Tạ Văn Thanh lập tức phát hiện câu nói của mình quá vô liêm sỉ, lập tức muốn giải thích.
“Ầm” một tiếng, Ân Lưu Tô đóng cửa phòng lại.
“Tôi không có ý đó.” Cậu hoảng hốt gõ cửa: “Lưu Tô, tôi xin lỗi.”
Ân Lưu Tô dựa lưng vào cửa, hai tay nắm chặt lại, chịu đựng cảm xúc mãnh liệt trong lòng nói ra: “Tạ Văn Thanh, cậu đi xem phim với cô ấy đi.”
“Chỉ cần chị không tức giận, muốn tôi làm gì cũng được.” “Tôi không tức giận.”
Lời cậu nói là sự thật, thời mãn kinh cũng là sự thật.
Dì cả của cô cũng không đến nữa rồi.
...
Buổi tối, Kỳ Viễn và Kinh Lan đóng cửa lại, cãi nhau ầm ĩ một trận.
Cuối cùng chủ đề cãi nhau cũng chỉ xoay quanh chuyện Ân Ân đi hay ở ——
“Tôi còn có cách nào khác chứ! Cảnh sát đưa nó tới đây, chẳng lẽ tôi lại trả nó cho người ta sao?”
“Sao lúc chúng ta kết hôn, cô không nói mình còn có một đứa con chứ!” “Nhưng ông cũng không có hỏi mà.”
“Hai năm nay công ty buôn bán ế ẩm, ông đây còn nợ ngân hàng nữa, tôi không thể nào nuôi con bé đó.”
“Vậy ông muốn ly hôn với tôi sao? Ông còn có lương tâm hay không!” “Nếu cô không nghĩ ra cách xử lý chuyện con bé, tôi thật sự ly hôn với cô.”
“Xử lý, xử lý như thế nào, con bé cũng không phải đồ vật, sao tôi có thể ném nó đi chứ?”
“Cô tìm ba cho con bé đi!”
...
Ân Ân lặng lẽ thở dài.
Dường như cô bé vừa đến đây đã lập tức phá hủy sự hòa thuận trong gia đình này.
Kỳ Tiểu Bảo ngồi trong đống đồ chơi của mình, oán hận nhìn về phía Ân Ân: “Đều tại chị.”
Ân Ân ngồi trên ghế sô pha một lát, sau đó đi tới bên cạnh Kỳ Tiểu Bảo, nhặt Transformers trên tay cậu ta lên.
“Đây là của tôi!” Kỳ Tiểu Bảo đưa tay ra giành lại trên tay Ân Ân, không cho cô bé chạm vào.
“Chị... chị làm cái gì vậy!”
Kỳ Tiểu Bảo thấy thế, muốn khóc lớn lên.
Ân Ân lại đưa hai ngón tay lên môi cậu ta, sau đó thuần thục xoay Transformers thành xe chiến đấu.
“Hừ! Em cũng biết!” Kỳ Tiểu Bảo cầm xe chiến đấu lên, xoay nó trở lại thành Transformers.
Ân Ân ngồi xuống, cầm những khối xếp hình chất thành đống cao bên cạnh.
Tiểu Bảo suy nghĩ rồi cũng ngồi xuống bên cạnh cô bé, hai người cùng xếp hình.
Trước kia chỉ có một mình cậu ta chơi, bà nội không chơi, ba làm việc bận quá nên không chơi với cậu ta được, thỉnh thoảng mẹ chơi với cậu ta, nhưng quá ngu ngốc, không làm được.
Kỳ Tiểu Bảo vừa ghép lego vừa dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Ân Ân.
Ân Ân nhanh chóng xếp thành mô hình tàu vũ trụ, Tiểu Bảo kêu “Wow” một tiếng, chủ động đưa khối xếp hình cho cô bé.
Ân Ân cầm lấy xếp dưới đáy tàu vũ trụ. “Thật là tuyệt!” Kỳ Tiểu Bảo vỗ tay nói.
Cậu ta cố gắng nhiều ngày như vậy cũng chưa làm được, người chị này vừa xếp đã làm xong.
Hình như có thêm một người chị chơi cùng... cũng không phải là chuyện xấu. Lúc hai người chơi đến say sưa thì bà nội đi đánh mạt chược về nhà.
Bà ta nghe thấy tiếng hai vợ chồng lại cãi nhau, trong miệng oán trách vài câu.
Bà ta thấy Kỳ Tiểu Bảo và Ân Ân đang chơi với nhau thì không vui nói với Tiểu Bảo: “Đồ lỗ vốn ăn với mày, chơi với mày, mà mày vẫn còn cười được.”
Kỳ Tiểu Bảo không hiểu lời của bà nội, hỏi lại: “Đồ lỗ vốn là gì ạ?”
“Hừ, con gái đều là đồ lỗ vốn.”
Ân Ân đang xếp hình, lòng bàn tay hiện ra dấu vết hình tròn, cô bé cắn răng: “Con gái không phải là đồ lỗ vốn, dì của cháu nói bởi vì là con gái nên càng phải cố gắng hơn nữa.”
“Cố gắng cái gì, sau khi gả đi thì cũng là con nhà người ta thôi.”
“Không phải đâu!”
Cô bé ngồi xuống, quay lưng lại không để ý đến bọn họ.
Kỳ Tiểu Bảo thấy tính cách của chị tốt như vậy mà lại tức giận, sợ cô bé sẽ không chơi với mình nữa, cậu ta đi tới, cẩn thận từng li từng tí kéo ống tay áo của cô bé.
Ân Ân thật sự tức giận, không để ý tới cậu ta.
Kỳ Tiểu Bảo bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, lấy ra một mô hình Ultraman Leo trong giỏ đồ chơi đầy ắp của mình: “Tặng cho chị!”
Ân Ân nhìn thấy cậu ta đưa Ultraman Leo cho mình thì kinh ngạc nói: “Cho chị sao?”
“Ừm! Chị, cho chị!”
Ân Ân ôm Ultraman, sau đó nở nụ cười, lộ ra hai chiếc răng cửa: “Cảm ơn Tiểu Bảo.”
...
Tạ Văn Thanh đến cửa tiệm pizza nộp đơn xin việc, đúng lúc có nhân viên phục vụ xin nghỉ, trong cửa tiệm vô cùng bận rộn, thấy cậu đến xin việc thì không nói hai lời đã tuyển dụng.
Tạ Văn Thanh mặc đồng phục in hình phim hoạt hình màu đỏ thẫm của cửa tiệm pizza, sau đó bưng đồ ăn nước uống qua lại trong cửa tiệm.
Cậu vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai, mặc đồ hoạt hình, cao ráo đẹp trai lại tràn đầy ánh sáng.
Trong cửa tiệm có rất nhiều nhân viên nữ thèm nhỏ nước dãi nhìn cậu, lúc rảnh rỗi sẽ đi tới nói chuyện phiếm trêu ghẹo cậu.
Cũng có không ít khách hàng nữ nhìn chằm chằm vào cậu, nhỏ giọng bàn tán, để bạn của mình nhìn anh đẹp trai.
Chủ cửa tiệm thấy vậy thì nhanh trí nói Tạ Văn Thanh ra ngoài cửa chào khách.
Thiên niên kỷ mới bắt đầu, với sự phát triển của các chương trình tuyển chọn, dần có dấu hiệu thu hút nam giới.
Mọi người đều thích cái đẹp, quả thật có không ít khách hàng nữ bị hấp dẫn bởi dáng vẻ đẹp trai của cậu, sau đó đi vào cửa tiệm.
Ân Lưu Tô đưa giao hàng trở về, khoanh tay dựa vào xe gắn máy bên cạnh, nghiêng đầu nhìn cậu, không biết đang suy nghĩ chuyện xấu gì.
Tạ Văn Thanh thấy cô nhìn mình như vậy, có chút xấu hổ hỏi: “Chị nhìn cái gì, không nhận ra sao?”
“Ừm... Không có gì.”
“Rốt cuộc chị đang suy nghĩ cái gì vậy!”
“Tôi đang suy nghĩ liệu có một ngày nào đó dáng dấp đẹp trai trở thành một loại vốn liếng, dựa vào mặt cũng có thể kiếm rất nhiều tiền hay không.”
“Không thể nào.” Tạ Văn Thanh thản nhiên nói: “Cho dù làm người nổi tiếng thì cũng phải tài đức vẹn toàn, chỉ dựa vào khuôn mặt thì sẽ không thể nổi tiếng được.”
“Vậy cũng chưa chắc đâu.” Ân Lưu Tô nhìn đồng hồ: “Tôi không nói nhảm với cậu nữa, cậu nên tan làm rồi đi xem phim đi.”
“Còn sớm mà.” Tạ Văn Thanh buồn bực nói: “Chờ một chút.”
Ân Lưu Tô đi đến bên cạnh cậu, hai người cùng đứng dưới hiên: “Cậu thật sự không muốn đi xem phim với Lưu Tuệ Hoa sao?”
“Chị còn phải hỏi à.”
Tâm trạng của Ân Lưu Tô thoải mái hơn rất nhiều, đè xuống ý cười trên khóe miệng: “Thế nào, không thích người lớn tuổi hơn cậu sao?”
“Đương nhiên là không phải! Tôi thích người lớn hơn...”
Cậu vừa nói ra, nhưng lại cảm thấy lời nói này có chút mất tự nhiên, lập tức đỏ mặt dừng lại: “Bây giờ tôi chỉ muốn cố gắng làm việc, không... không nghĩ đến những thứ này.”
Cậu vừa nói xong, Ân Lưu Tô bỗng nhiên che bụng, vẻ mặt đau khổ.
“Chị bị sao thế?”
“Bụng bỗng nhiên đau quá, cậu đỡ tôi ngồi xuống đi.”
Tạ Văn Thanh vội vàng đỡ Ân Lưu Tô ngồi xuống ghế trước cửa tiệm pizza, lo lắng hỏi: “Có phải chị ăn gì bậy bạ đúng không? Trưa nay chị ăn cái gì?”
“Cơm hộp, nhưng bây giờ lại không đau.”
“Vậy tối nay chị đừng giao hàng nữa, về nhà nghỉ ngơi đi, tôi đưa chị về nhà.” Cậu nói xong thì muốn đỡ cô lên xe.
“Đừng, đừng, tôi không đau nữa, có lẽ vừa rồi chỉ đau sốc hông thôi.” Ân Lưu Tô đẩy cậu ra: “Cậu tan làm đi! Đi xem phim với phụ nữ thì đừng đến trễ.”
“Tôi phải đi thật sao?”
“Cậu đã đồng ý thì phải đi, không thể cho người ta leo cây được.” “Vậy chị cũng muốn tôi đi xem phim với chị ấy sao?”
“Câu này của cậu quá buồn cười, sao tôi không muốn cho cậu đi xem phim với cô ấy chứ, cậu đi với ai cũng không liên quan đến tôi.” Ân Lưu Tô bỗng nhiên có chút trống rỗng: “Nhanh lên, nhanh lên, buổi tối tôi còn có việc.”
“Không đau thật sao?”
“Không đau, bỗng nhiên đau sốc hông mà thôi.”
Tạ Văn Thanh chỉ có thể đi vào thay quần áo, bước từng bước rụt rè đi ra khỏi cửa tiệm pizza.
Ân Lưu Tô chờ cậu rời đi mới ôm bụng nhe răng đi vào trong nhà vệ sinh. Cô ngồi trong phòng vệ sinh, kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Mẹ ơi!”
Nhân viên phục vụ Lý Hiểu Hiểu bên cạnh nghe thấy giọng nói của Ân Lưu Tô thì vội vàng hỏi: “Chị Lưu Tô, là chị sao, chị có sao không!”
“Không, không có việc gì, tôi tôi tôi chỉ... tôi chỉ tới kinh nguyệt!!!” “Tới kỳ kinh nguyệt thì có gì ngạc nhiên chứ.”
Ân Lưu Tô đương nhiên phải ngạc nhiên chứ, trong hai mươi năm trưởng thành ngược của cô...
Đây là lần đầu tiên cô tới kỳ kinh nguyệt!!!