Mẹ Tôi Mới Có 18 Tuổi

Chương 90: Tụ hội




Trong nước mừng năm mới, Diệp Minh thừa dịp được nghỉ đông trở về. Cuộc sống ở nước ngoài nửa năm đã làm anh chàng này trưởng thành rất nhiều. Sau khi biết được Hứa Thư Yểu với chú út mình đã ở bên nhau, anh chàng cũng dần dần buông xuống phần thích với Hứa Thư Yểu.

Cảm tình của thiếu niên, có đôi khi có thể cực nóng như nắng gắt, oanh oanh liệt liệt, có đôi khi cũng có thể bình đạm như nước suối, thường thường chậm rãi. Diệp Minh biết rõ, mình mà so sánh với chú út thì kém quá nhiều.

Cho nên, bại bởi chú út của mình, anh chàng không cảm thấy mất mặt.

Chỉ là, cái anh chàng có chút để ý chính là, vì sao mình mới không ở trong nước có nửa năm thôi, mà quan hệ giữa Hứa Diễn với chú út lại đột nhiên tốt đến như vậy? Anh chàng còn nhớ rõ cái lúc trước khi mình xuất ngoại ấy, không phải Hứa Diễn còn đấm chú út một quyền, thậm chí vẻ mặt kia còn như muốn giết người sao?

Vì sao mà tết đến, Hứa Diễn sẽ ở trong nhà mình vậy?

Gặp được hảo huynh đệ ngày xưa, Hứa Diễn kinh ngạc: "Diệp Minh, cậu đã về rồi?"

Diệp Minh gật đầu: "Ừ." Ánh mắt anh chàng vẫn cứ chuyển động qua lại giữa Hứa Diễn và Diệp Kỳ Sâm, cuối cùng dừng trên bao lì xì và chi phiếu trên tay Hứa Diễn. Biểu cảm Diệp Minh chợt đọng lại: "Đây là?"

"À, bao lì xì chúc tết đó." Hứa Diễn gấp chi phiếu lại rồi nhét vào trong túi, sau đó lại trả lại cái bao lì xì trống không cho Diệp Kỳ Sâm, tuyệt không chiếm chút hời nào từ ông ta.

Diệp Minh gật gật đầu: "Chú út, ngày hôm qua con cũng chúc tết cho chú mà, sao chú chưa cho con bao lì xì?" Ngày hôm qua có không ít thân thích tới nhà chơi, có mấy đứa nhỏ tới đây chúc tết cho Diệp Kỳ Sâm, có đứa gọi chú, có đứa gọi cậu, Diệp Kỳ Sâm đều cho mấy đứa nhỏ đó bao lì xì 200.

Diệp Kỳ Sâm nhìn đứa cháu trai đột nhiên ghen lên, thuận tay mở ngăn kéo lại rút ra 2 tờ tiền đỏ 100 đưa cho anh chàng: "Tiền mừng tuổi."

Diệp Minh: "......" Đãi ngộ này, có phải có chút không đúng lắm hay không?

Ba người cùng nhau xuống lầu, hôm nay Diệp Minh phải cùng mẹ đi về thăm ông bà ngoại. Lâm Như Nghi đi theo xe tới đón người, thuận tiện chúc tết cho cha mẹ chồng.

Lúc chị ta tới đây, Hứa Diễn đang chơi cờ với Diệp Gia Vinh, Diệp Minh ngồi bên cạnh Hứa Diễn nhìn, Diệp Kỳ Sâm thì đứng đằng sau Diệp Gia Vinh xem.

Bọn họ đang đánh cờ tướng, làm Diệp Gia Vinh không nghĩ tới chính là, Hứa Diễn thế mà thật sự có tài, đánh cờ qua lại với ông lâu rồi, thế mà còn chưa có thua.

Cuối cùng, cả hai bên đều không dư lại quá nhiều cờ, Hứa Diễn thật sự không đường để đi rồi, mới thua ván này.

Diệp Gia Vinh rất là kinh hỉ: "Cờ này, con học đánh với ai vậy?"

Hứa Diễn nói: "Ông nội, con đây là tự học thành tài."

"Tự học?" Diệp Gia Vinh kinh ngạc.

"Trước kia rảnh không có gì làm, liền chơi cờ trên máy tính, đánh nhiều lần rồi, trình độ cũng liền cao hơn chút." Hứa Diễn ngượng ngùng nói: "Đương nhiên, vẫn là ông nội lợi hại hơn rồi."

"Không tồi không tồi, đứa nhỏ này, thật không tồi." Diệp Gia Vinh nhìn Diệp Kỳ Sâm khích lệ nói: "Thông minh giống như con hồi nhỏ vậy đó."

Diệp Kỳ Sâm nhìn thoáng qua Hứa Diễn, trong mắt mang theo ý cười ôn nhu: "Ừm."

Diệp Minh: "......" Vì sao anh chàng cứ có loại ảo giác là, Hứa Diễn là người một nhà với mình ấy nhể?

"Ba, con tới đón Minh Minh." Lâm Như Nghi ở sau lưng lên tiếng, chị ta nhìn thoáng qua Hứa Diễn, lại nhìn về phía Diệp Minh.

Tươi cười trên mặt ông cụ hơi hơi thu liễm, ông gật đầu: "Minh Minh, đi đi con."

Diệp Minh đứng dậy: "Dạ, ông nội, ngày mai con về."

Mỗi năm vào mùng 2 tết, Diệp Minh đều sẽ cùng mẹ về nhà mẹ đẻ, cho nên vào mùng hai tết mỗi năm, trong nhà chỉ có Diệp lão gia từ, Diệp phu nhân và Diệp Kỳ Sâm, năm nay nhiều thêm được Hứa Diễn.

Diệp phu nhân không ngừng gắp đồ ăn cho Hứa Diễn, sợ cháu nội bà sẽ bị đói, nên trong chén Hứa Diễn đã sắp sửa xếp thành ngọn núi nhỏ rồi, thiếu chút nữa ăn no căng.

Lúc chiều tới, Hứa Thư Yểu gọi điện thoại tới, nói cô có khả năng phải ở lại nông thôn một đêm, ngày mai mới về.

Sau khi Diệp phu nhân biết được thì thịnh tình mời Hứa Diễn ở lại nhà.

Hứa Diễn ngại cự tuyệt bà nội nhiệt tình, nên đáp ứng rồi. Diệp phu nhân lập tức vui vui vẻ vẻ mà đi chuẩn bị phòng cho Hứa Diễn, còn có cả đồ dùng tắm rửa nữa.

Ngày hôm sau, khi Hứa Diễn nhìn thấy quần áo mới mà bà nội chuẩn bị sẵn cho mình, anh chàng cự tuyệt.

"Bà nội, vì sao bộ quần áo này, lại là hồng nhạt vậy?"

Diệp Kỳ Sâm đi ngang qua, thấy được bộ quần áo kia, khóe môi hơi hơi co giật, cố nén cười mà đi về phòng của mình.

Diệp phu nhân cầm quần áo đứng trước mặt Hứa Diễn múa may tay chân một chút, nói: "Bà cảm thấy con mặc bộ này hẳn là sẽ rất đẹp, đi thử chút nha?"

"Con có thể cự tuyệt chứ?"

"Ài, bộ quần áo này thật ra là bà chuẩn bị cho ba của con nhiều năm trước, chính là lúc đó nó liền ghét bỏ bà, không nghĩ tới bây giờ con cũng ghét bỏ bà nội." Diệp phu nhân thương tâm nói: "Tốt xấu bà cũng từng là một nhà thiết kế thời trang, chẳng lẽ quần áo bà lựa chọn kém đến vậy sao?"

"Con không có ghét bỏ, bà nội, con mặc, con mặc liền bây giờ." Hứa Diễn sợ bà nội giận thật.

Diệp phu nhân vui vẻ: "Tốt quá, vẫn là A Diễn nhà chúng ta nghe lời."

Vì để bà nội vui vẻ, Hứa Diễn nhịn đau mà mặc vào chiếc áo màu hồng nhạt kia, phối với một chiến quần jean màu lam nhat nữa. Sau khi mặc xong bước ra, Diệp phu nhân vừa lòng mà dạo quanh Hứa Diễn một vòng, nói: "Đẹp, y như tiểu sinh bơ trên TV vậy đó!" Da Hứa Diễn trắng trẻo, mặc màu hồng nhạt vào không hề có cảm giác lạc quẻ quái dị, mà thoạt nhìn còn cảm thấy có sức sống hơn nữa.

Hơn nữa, càng quan trọng là, chẳng hề có chút nữ khí nào!

Hứa Diễn cũng ngoài ý muốn phát hiện điểm này, bộ quần áo này mặc trên người anh chàng rồi, anh chàng thế mà cũng không quá bài xích màu này.

"Bộ quần áo này đó, năm đó là bà chuẩn bị cho ba con, kết quả nó chết sống không chịu mặc, nên bà vẫn luôn cất giữ." Diệp phu nhân cảm thán nói: "Lúc ấy bà đã nghĩ rồi, cất vài thập niên, để lại cho cháu nội bà mặc." Không nghĩ tới, nguyện vọng này đã được hiện nhanh như vậy.

Hứa Diễn: "......" Té ra anh chàng giờ đang gánh thay hết tất cả cho Diệp Kỳ Sâm à?

Trưa mùng ba tết, Diệp Kỳ Sâm lái xe đưa Hứa Diễn trở về. Nhìn cậu con trai mặc màu áo phấn phấn nộn nộn, Diệp Kỳ Sâm cố nén cười nói: "Sau khi về tự con thay quần áo đi, con trai sao mà có thể mặc như vầy chứ, bà nội con cũng thật là."

Hứa Diễn là người đã từng nhận tẩy lễ của thời đại mới, anh chàng thiệt sự cũng không để ý quá nhiều về chuyện con trai mặc áo quần màu hồng nhạt, mặc đẹp là được thôi.

Chính Hứa Diễn rất là vừa lòng, bà nội anh chàng không hổ là nhà thiết kế.

Vì thế, khi Hứa Thư Yểu thấy được một thân phong cách này của anh chàng, cô đã trực tiếp đi lướt qua mặt anh chàng, chẳng chút nào muốn thừa nhận đây là con trai của mình.

"Người này là ai vậy?" Hứa Thư Yểu trực tiếp đi đến trước mặt Diệp Kỳ Sâm dò hỏi.

Diệp Kỳ Sâm cười nói: "Em nhìn kỹ lại thử xem."

"Chẳng lẽ con như thế này không đẹp trai sao?" Hứa Diễn cảm thấy, anh chàng và mẹ mình đã xuất hiện sự khác nhau!

"Bà nội nói, phong cách mặc quần áo của trai, phải biết đột phá và sáng tạo!"

Khóe môi Hứa Thư Yểu hơi hơi co giật, trầm ngâm một lát, nghiêm túc nói: "Đẹp trai thì vẫn rất đẹp trai, chỉ là có chút không quen."

Diệp Kỳ Sâm thuận tiện đưa quà mừng năm mới mua cho ba Hứa vào trong tay Hứa Thư Yểu: "Tặng cho bác trai."

Hứa Thư Yểu cười cười, không nói lời thoái thác, đưa tay nhận lấy đồ: "Có muốn lên lầu ngồi chơi chút không?"

Diệp Kỳ Sâm đưa tay xoa xoa đầu của cô nói: "Hôm nay không được, để cuối tháng đi, rồi anh đặc biệt tới bái phỏng bác trai." Lấy thân phận con rể tương lai tới.

"Được rồi." Hứa Thư Yểu bĩu môi: "Vậy tụi em lên lầu trước đây."

"Ừ." Diệp Kỳ Sâm đứng ở dưới lầu, nhìn hai mẹ con lên trên lầu.

Tối đến, Hứa Diễn giao một xấp tiền cho Hứa Thư Yểu, Hứa Thư Yểu sửng sốt: "Đây là?"

"Tiền mừng tuổi của con á." Hứa Diễn đắc ý nói: "Ông ngoại cho con 10.000, bà nội cho 10.000, ông nội cho 20.000, còn có 1000 của Diệp Kỳ Sâm nữa. Ông ta là keo kiệt nhất, dùng chi phiếu, thế mà chỉ cho 1000."

"Tiền mừng tuổi của con đều đưa mẹ hết à?"

"Đúng rồi." Hứa Diễn gật đầu nói: "Mẹ cất giùm con trước, chờ sau khi con lớn lên rồi lại đưa cho con."

"Không phải bây giờ con đã trưởng thành rồi sao?" Hứa Thư Yểu buồn cười nói: "Con có thể tự mình bảo quản rồi." Cô biết Hứa Diễn sẽ không tiêu tiền bậy bạ như mấy đứa nhỏ khác, cho nên cô cũng sẽ không lấy tiền mừng tuổi của con như những người mẹ khác vậy.

"Ý con là, chờ sau khi con sinh ra, lại sau khi lớn lên, mẹ lại đưa cho con."

Hứa Thư Yểu sửng sốt, ngước mắt nhìn anh chàng.

Hứa Diễn cười cười: "Thế nào? Có phải là biết được con trai tương lai của mẹ là con, liền cực kỳ kích động hay không?"

Hứa Thư Yểu giơ tay lên, nhẹ nhàng đấm anh chàng một quyền: "Hiện tại mẹ đã rất kích động."

Cô cất kỹ tiền mà Hứa Diễn đưa rồi nói: "Vậy qua mấy hôm nữa, chờ khi ngân hàng đi làm lại rồi, chúng ta cùng nhau tới đó tồn trữ tiền vào ngân hàng, chờ con lại lần nữa lớn lên, vào đại học, số tiền này trả cho con."

"Được."

Qua hôm mùng năm, vậy thì về cơ bản đã hết tết rồi đó. Lý Mạn gọi điện thoại mời Hứa Thư Yểu đi ra dạo phố chơi, và vì đã hồi lâu không gặp mặt rồi, Hứa Thư Yểu còn rất nhớ cô ấy, nên cũng hẹn thời gian với cô ấy, để hai người đi dạo cho thật đã.

Hơn nửa năm không gặp, khi lại lần nữa gặp mặt, Lý Mạn trước hết là cho Hứa Thư Yểu một cái ôm nhiệt tình: "Woa, Yểu Yểu, mình cảm thấy hình như cậu lại xinh đẹp rồi."

Hứa Thư Yểu nhìn Lý Mạn, cũng nói: "Cậu cũng xinh đẹp."

"Đã không có cảm giác ước thúc từ gia đình, mình có lẽ đã thả bay chính mình." Lý Mạn lặng lẽ thò đầu qua, nhỏ giọng nói: "Mình quen một người bạn trai rồi."

"Ý?" Hứa Thư Yểu kinh ngạc: "Là chung trường các cậu luôn hả?"

Lý Mạn gật đầu: "Ừm, trường của bọn mình." Cô ấy cười đến có chút cao thâm khó đoán.

"Giỏi ghê nha." Hứa Thư Yểu cười cười.

"À đúng rồi, Đỗ Xán nói ngày mai muốn mời đám bạn cao trung chúng ta đây cùng nhau tụ hội." Lý Mạn nói: "Cậu có muốn tới hay không?"

"Mình đều được hết." Hứa Thư Yểu gật đầu, hiếu kỳ hỏi: "Cậu với Đỗ Xán vẫn còn liên hệ?"

Lý Mạn cười gật đầu: "Có chứ, vẫn luôn có."

Hứa Thư Yểu gật gật đầu: "Vậy các cậu chọn thời gian đi, mình hẳn là đều rảnh."

"Được, vậy chờ chốt thời gian rồi mình gửi cho cậu." Lý Mạn cười nói: "Chẳng qua có thể là Đỗ Xán sẽ báo cho Hứa Diễn, cái đó cũng chưa chắc, nếu mà có thể, cậu có thể mời chú út của Diệp Minh cùng tới nhoa."

"Đám bạn học chúng ta tụ hội, mời ảnh làm cái gì?" Hứa Thư Yểu nhìn thấu cái lòng bát quái này của Lý Mạn rồi.

"Thì không phải có thể dẫn theo người nhà à." Lý Mạn nói: "Mình chính là khá tò mò."

"Không dẫn theo." Hứa Thư Yểu cự tuyệt: "Trừ phi cậu cũng mời người nhà của cậu tới luôn."

"Không thành vấn đề nha, mình dẫn theo người nhà của mình, cậu dẫn theo người nhà của cậu."

Hứa Thư Yểu: "......" Sảng khoái vậy luôn hả?

Đương nhiên, cuối cùng Lý Mạn cũng không cưỡng cầu Hứa Thư Yểu nhất định phải dẫn Diệp Kỳ Sâm tới.

Nhóm nhỏ bọn họ chọn địa điểm tụ hội ở quán bar KTV nhà Diêm Minh Vũ. Trong lúc ăn tết này, việc làm ăn của KTV còn nóng đến muốn nổ hơn ngày thường.

May mắn có vị thiếu gia quán bar Diêm Minh Vũ này ở đây, thay bọn họ trực tiếp đặt phòng bao lớn nhất.

Khi Hứa Thư Yểu và Hứa Diễn tới nơi, Diêm Minh Vũ, Đỗ Xán, còn có cả Lý Mạn đều đã tới rồi, Đỗ Xán và Lý Mạn đang cùng song ca một bài tình ca.

Diêm Minh Vũ thấy Hứa Diễn tới, phảng phất như gặp được thân nhân: "Diễn ca, cậu cuối cùng cũng tới rồi, mình đã phải ăn cơm chó của hai người họ quá lâu rồi."

Hứa Thư Yểu nhìn về phía Lý Mạn và Đỗ Xán, cuối cùng đã hiểu là vì sao Lý Mạn sẽ sảng khoái mà nói sẽ dẫn theo người nhà tới.

Lý Mạn thấy Hứa Thư Yểu tới đây, quăng microphone xuống tới đón: "Yểu Yểu, cùng tới hát nè."

Đỗ Xán chủ động nhường microphone ra, chạy tới giao lưu cảm tình với Hứa Diễn.

Diệp Minh khoan thai tới muộn, khi anh chàng tới đây, đám ba người Hứa Diễn đã đang ngồi bên nhau uống rượu đánh bài. Những chàng thiếu niên đã từng có chút ngây ngô, giờ đây hoặc nhiều hoặc ít đều có chút biến hóa.

Diêm Minh Vũ bắt đầu giữ lại một dúm râu, thoạt nhìn càng cường tráng. Đỗ Xán hình như là cao hơn không ít, cũng không có xúc động như trước kia vậy. Ngay cả Diệp Minh, hình như cũng trở nên trầm ổn rất nhiều.

Vậy thì vừa đối lập, đột nhiên Hứa Thư Yểu phát hiện ra, trong 4 người này, hình như chỉ có mình con trai của cô là không có biến hóa gì quá lớn.

Có thể là bởi vì bọn họ vẫn luôn chung sống với nhau đi, nên cô không có cảm giác được sự biến hóa của con.

Bốn chàng nam sinh ngồi túm tụi với nhau, vẫn cứ là đánh bài.

Diệp Minh ngồi bên cạnh Hứa Diễn, nhỏ giọng nói: "Hôm nay, ông nội của mình còn nhắc đến cậu."

"Nói mình cái gì?"


"Nhớ cậu."

Hứa Diễn: "......"

Bởi vì Diệp Minh cũng không biết chân tướng vụ việc, cho nên anh chàng này vẫn cứ hoài nghi ba của Hứa Diễn là con ngoài giá thú của ông nội mình, chứ không thì không cách nào giải thích được chuyện hai người bọn họ có quan hệ huyết thống.

Hiện tại, Hứa Diễn cũng đã xuất hiện ở nhà bọn họ, việc này đã chứng minh rằng, ông bà nội đã biết được thân phận của Hứa Diễn rồi.

Diệp Minh hỏi: "Cậu tính toán khi nào về nhận tổ quy tông?"

Vẻ mặt Hứa Diễn buồn bực mà nhìn về phía Diệp Minh: "Cậu không có bị sao đó chứ? Mình nhận tổ quy tông cái gì?"

"Nếu cậu là anh em của mình, ông nội mình không có khả năng sẽ để cậu lưu lạc bên ngoài."

Hứa Diễn nhướng mày: "Mình nhận tổ quy tông thì có chỗ tốt gì cho cậu chứ? Có lẽ mình sẽ phân đi một nửa gia sản với cậu, cậu cũng không ngại à?" Dù cho, anh chàng chẳng hề hiếm lạ gia sản nhà họ Diệp chút nào.

Diệp Minh buồn cười: "Muốn phân gia sản thì cũng phải có cái bản lĩnh ấy chứ, cậu cho rằng cậu có thể thích hợp hơn chú út của mình sao?"

"Vậy thì cậu không ngại chuyện bây giờ Diệp Kỳ Sâm làm tổng tài Diệp thị à?" Hứa Diễn tò mò hỏi.

Trước kia khi chưa từng tiếp xúc đến thế giới hào môn ấy, anh chàng cũng sẽ cùng nhau bát quái ân oán trong hào môn với các cư dân mạng ăn dưa, chỉ là hiện tại, khi biết được hào môn có quan hệ với mình, Hứa Diễn thật sự khá là tò mò ý tưởng của Diệp Minh.

"Vì sao mình phải để ý?" Diệp Minh uống một hớp bia nói: "Chú út rõ ràng là có năng lực hơn mình nhiều, lại nói chờ sau khi mình tốt nghiệp rồi, mình cũng sẽ vào Diệp thị làm việc. Người có năng lực thì đứng trên cao, đây là ý tưởng trước giờ của ông nội."

Hứa Diễn gật đầu: "Có đạo lý."

Vẻ mặt Đỗ Xán buồn bực mà nhìn bọn họ: "Hai người đang nói chuyện lung tung rối loạn gì vậy?"

Vẻ mặt Hứa Diễn thâm trầm nói: "Cậu không hiểu."

Mà Hứa Diễn thật sự cũng có chút không rõ đây —

Tập đoàn Gia Vinh hay còn gọi là Diệp thị hiện tại, có thể nói là ai ai cũng biết, sản nghiệp dưới danh nghĩa cũng đề cập rộng khắp các mặt, như ngành giải trí, ngành chữa bệnh, rồi địa ốc vân vân, những cái này tập đoàn Gia Vinh đều có đề cập, có thể nói là gia tộc phú hào danh xứng với thực.

Chính là vào năm 2030, Hứa Diễn căn bản là chưa từng nghe nói đến tập đoàn Gia Vinh. Theo lý thuyết, một tập đoàn lớn hiện tại đã nổi tiếng như vầy, trong tương lai hẳn là phải càng thêm nổi tiếng mới đúng.

Hứa Diễn nghĩ, có lẽ là mình sinh hoạt ở địa phương nhỏ, kiến thức hạn hẹp chút, mới có thể không biết.

Nhưng mà khi cẩn thận nghĩ lại, vào năm 2030 công nghệ thông tin phát triển phát đạt hơn bây giờ quá nhiều, chỉ chút gió thổi cỏ lay là đều sẽ bị cho ra ánh sáng trên mạng liền, mà sản nghiệp lớn như vậy, vì sao tập đoàn Gia Vinh một lần cũng chưa được đưa ra ánh sáng nhỉ?

Nghĩ không thông.

Cả đám ăn ăn uống uống, ca hát với nhau, rất mau liền tiêu ma thời gian một buổi trưa.

Hứa Thư Yểu nhận được cuộc gọi từ Diệp Kỳ Sâm, vì trong phòng bao quá ầm ĩ, nên cô che lại điện thoại ra khỏi phòng nghe, nhưng vẫn là bị Diệp Kỳ Sâm nghe ra cô đang ở bên ngoài.

"Em đang ở đâu vậy?"

Hứa Thư Yểu thấp giọng trả lời: "Đang tụ hội với các bạn học nè, ở KTV."

Diệp Kỳ Sâm cười nói: "Khi nào tan tiệc thì gửi địa chỉ cho anh, để anh tới đón em."

"Dạ." Hứa Thư Yểu nhìn giờ: "Áng chừng còn nửa tiếng nữa đi, nếu mà anh tới đây thì bây giờ có thể xuất phát rồi."

"Ừ."

Lý Mạn thấy Hứa Thư Yểu trở về thì ái muội cười hỏi: "Có phải bạn trai gọi tới không hở?"

Hứa Thư Yểu hào phóng thừa nhận: "Đúng vậy, chờ chút nữa là anh ấy tới đón bọn mình."

Diệp Minh ngồi ở bên cạnh, nhìn Hứa Thư Yểu, đột nhiên nói: "Chú út của mình thật đúng là rất để ý cậu."

Hứa Thư Yểu nghiêng đầu nhìn về phía anh bạn, cười cười: "Ừ."

Lý Mạn ngạc nhiên: "Diệp Minh, cậu cũng biết chuyện Yểu Yểu với chú út cậu ở bên nhau rồi hả?"

"Ừ." Diệp Minh gật đầu.

Lý Mạn nhìn về phía Hứa Diễn: "Hứa Diễn cậu cũng biết là, chị gái cậu và chú út của Diệp Minh ở bên nhau rồi hả?"

Hứa Diễn cũng gật đầu: "Ừ."

Lý Mạn thương tâm: "Thì ra mình không phải là người đầu tiên biết được chuyện này." Cô ấy còn tưởng rằng mình đã biết được một thiên đại bí mật, ngay cả Đỗ Xán cũng chưa nói cho đâu, còn đang muốn bảo mật cho khuê mật đây nè, mà kết quả là, hình như mọi người đều đã biết.

Vẻ mặt Đỗ Xán kinh ngạc: "Gì? Yểu tỷ với chú út của mình ở bên nhau?"

Anh bạn này hậu tri hậu giác hỏi: "Vậy thì mình nên đổi giọng gọi Yểu tỷ là thím út, hay là phải gọi chú út là anh rể nhỉ?"

Hứa Thư Yểu nghe được lời Đỗ Xán nói, một hớp bia mới vừa uống vào xém chút nữa đã phun ra.

Diệp Minh cười lạnh: "Cái này thì phải xem xem cậu muốn gọi như thế nào thì mới sẽ không bị đánh rồi." Còn gọi chú út của anh chàng là anh rể, đây là muốn làm trưởng bối của anh chàng à?!

Đỗ Xán cười hề hề, ngồi xuống bên cạnh Hứa Diễn: "Mình gọi theo Diễn ca nè, nếu mà Diễn ca gọi chú út là anh rể, vậy mình chắc chắn cũng phải gọi một tiếng anh rể nha."

Anh chàng thề, mình tuyệt đối không muốn chiếm hời của Diệp Minh.

Hứa Diễn nhướng mày, giơ tay lên ôm lấy bả vai Đỗ Xán nói: "Xán Nhi à, mình cảm thấy, lúc này cậu cần phải tự mình lựa chọn, mình tôn trọng sự lựa chọn của cậu."

Vẻ mặt Đỗ Xán buồn bực: "Ý cậu là sao?"

"Nếu mà cậu gọi Diệp Kỳ Sâm một tiếng anh rể, vậy thì mình sẽ gọi cậu một tiếng chú." Hứa Diễn là kiểu gì cũng chả sao cả, vì dù sao anh chàng đúng là một đứa nhỏ.

"Thiệt...... Thiệt hả?" Đỗ Xán đáng khinh cười.

"Đương nhiên rồi." Hứa Diễn nghiêm trang gật đầu.

Sắc mặt Diệp Minh hơi đổi.

Lúc Diệp Kỳ Sâm tới nơi, mấy người bọn họ vừa lúc tính tiền chuẩn bị rời đi đây. Mấy người họ cùng nhau nhìn về phía Diệp Kỳ Sâm vừa đẩy cửa tiến vào, cả phòng bao đột nhiên yên tĩnh xuống.

Diệp Kỳ Sâm hơi hơi sửng sốt: "Mấy đứa làm sao vậy?"

Đỗ Xán và Diêm Minh Vũ đột nhiên đứng dậy kêu lên: "Dạ chào anh rể!"

Đuôi mày Diệp Kỳ Sâm chợt co giật: "......" Cái đám nhóc này, không phải hồi trước gọi anh là chú út sao?

Diệp Minh giơ chân nhẹ nhàng đạp Đỗ Xán một chút: "Đỗ Xán cậu thiếu đòn đúng không hả?"

Đỗ Xán tránh đi, rất vô tội: "Hứa Diễn nói mình có thể gọi là anh rể."

"Bộ cậu ấy bảo cậu đi ăn phân thì cậu cũng ăn hả?"

Đỗ Xán: "...... Diệp ca, mình phát hiện sau khi trải qua chủ nghĩa tư bản tẩy lễ, cậu trở nên thô bạo rồi."

Diệp Minh hừ một tiếng.

Diệp Kỳ Sâm cười nhìn mấy người bọn họ hồ nháo, cười nhẹ nói: "Nếu như đứng ở góc độ của Hứa Diễn, gọi như thế cũng không sai."

Được đến sự ủng hộ, Đỗ Xán càng thêm có nắm chắc: "Nhìn đi, ngay cả anh rể cũng nói vậy kìa." Anh chàng quay đầu nhìn về phía Hứa Diễn, cậu gọi thử một tiếng chú nghe coi nè?"

Hứa Diễn nhướng mày: "Gọi rồi có cho tiền mừng tuổi không?"

Đỗ Xán: "......" Té ra là đang chờ anh chàng ở chỗ này à?

"Cho, cậu gọi là mình cho liền."

Hứa Diễn: "Dạ chào chú Đỗ Xán, chúc mừng năm mới, cung hỉ phát tài, lấy bao lì xì ra."

Đỗ Xán: "......" Anh chàng đã quên mất, Hứa Diễn năm đó, chính là vì để anh chàng mời đồ uống, mà còn gọi Hứa Thư Yểu là mẹ kìa!

Thất sách thất sách, anh chàng thế mà lại té ngã hai lần ở cùng một chỗ!