Mẹ Tôi Mới Có 18 Tuổi

Chương 78: Tôm hùm đất




Kỳ nghỉ quốc khánh qua đi, trường khai giảng lại, đám học sinh về lại trường trước một ngày.

Những ngày sau này, thời tiết chuyển lạnh, cho nên lần về lại trường này, Hứa Diễn với Hứa Diễn còn cố ý mang thêm đệm chăn. Lúc ở nhà Hứa Thư Yểu đã dạy Hứa Diễn nên tròng đệm chăn như thế nào rồi, vậy thì lúc về lại phòng ngủ, anh chàng có thể tự làm cho chính mình.

Hứa Diễn đứng ở bên cạnh gặm táo, khen ngợi: “Mẹ ơi, mẹ thật hiền huệ, mẹ chuẩn bị xong giúp con luôn đi.”

Hứa Thư Yểu: “……”

“Không ấy mẹ đến phòng ký túc xá của con làm luôn giúp con cũng được.”

Hứa Thư Yểu nghĩ, nếu đây không phải là con trai của mình, có lẽ cô sẽ muốn đánh chết nó mất.

Lúc Hứa Thư Yểu trở lại ký túc xá, trong ký túc xá còn chưa có ai. Cô trải đệm chăn lên trên giường xong xuôi hết rồi, mới vừa ngồi xuống thôi, liền nhận được tin nhắn của Diệp Kỳ Sâm.

Diệp Kỳ Sâm: Đến trường chưa?

Hứa Thư Yểu cong khóe môi, dựa vào trên giường rep tin nhắn cho anh.

Hứa Thư Yểu: Tới rồi, vừa mới trải giường xong, đợi lát nữa sẽ đến căn tin ăn tối.

Diệp Kỳ Sâm: Ừ.

Anh chỉ đáp lại một chữ ừ, sau đó liền không nói gì nữa, Hứa Thư Yểu vừa sửa sang lại giường đệm, vừa không ngừng nhìn chằm chằm vào di động, chính là không có nhận được tin nhắn của anh.

Gì vậy hả? Như vầy là kết thúc chat rồi á hả?

Hứa Thư Yểu như giận dỗi mà nhét di động vào trong túi xách, sau đó xách túi đi xuống căn tin dưới lầu.

Vừa mới đi ra khỏi cửa khu ký túc xá nữ, liền thấy được Diệp Kỳ Sâm đang đứng ở cửa vẫy tay với cô.

Trên đầu anh còn đội một chiếc mũ rất phong cách, trên người thì mặc một chiếc áo hoodie màu đen có hình vẽ rất khoa trương. Tay anh đang cắm trong túi áo hoodie, lười biếng đứng đó, trông chẳng khác gì những cậu sinh viên khác trong trường cả.

Hứa Thư Yểu chạy chậm qua, vòng quanh anh nhìn một vòng: “Anh…… Sao anh lại mặc thành như vầy vậy hả?” Bộ này hoàn toàn khác với phong cách ăn mặc thường ngày của anh, làm cô vừa nãy từ xa xa nhìn lại còn tưởng là nam sinh nào đang chờ bạn gái ở đây đó.

“Xấu hả?” Anh hỏi.

Hứa Thư Yểu mím môi nói: “Khá là đẹp, chỉ là…… Có chút không quen lắm.” Có loại cảm giác như thấy được một Hứa Diễn thứ hai ấy.

“Không có sao hết, nhìn nhiều vào là thành thói quen thôi.” Anh nói, nhẹ nhàng ôm lấy vai cô nói: “Đi, anh dẫn em đi ăn cơm.”

“Ấy, em hẹn Hứa Diễn rồi!” Hứa Thư Yểu chu môi: “Anh cũng chưa có nói là muốn tới tìm em, em liền hẹn Hứa Diễn, cùng nhau đi căn tin rồi.”

Diệp Kỳ Sâm trầm mặc, bất đắc dĩ thở dài nói: “Anh vốn dĩ là muốn cho em một kinh hỉ……”

“Vậy làm sao bây giờ?”

“Vậy thì gọi nó đi theo luôn chứ sao.” Diệp Kỳ Sâm rút ra kinh nghiệm, dưới tình huống có con trai, ngàn vạn đừng có nghĩ tới cái gì mà kinh hỉ, bằng không thế giới hai người trong thiết tưởng sẽ nhiều ra một cái bóng đèn – Còn là cái loại không thể đuổi đi nữa.

Lúc Hứa Diễn tới đây cũng thấy được bộ đồ mới này của Diệp Kỳ Sâm, bước chân anh chàng chợt chững lại, cúi đầu nhìn nhìn chiếc áo hoodie đen trên người mình, khóe miệng hơi hơi co giật: “Người đã bao lớn rồi, còn cưa sừng làm nghé cái gì?”

Diệp Kỳ Sâm trăm triệu không ngờ được, mình thế mà có một ngày sẽ đụng hàng với con trai của mình.

Hứa Thư Yểu cười khúc khích, nhìn hai cha con bọn họ: “Nhìn hai người như vậy, rất là giống anh em đó.”

Hứa Diễn hừ hừ vài tiếng: “Đi đâu ăn cơm?”

Diệp Kỳ Sâm: “Hai mẹ con muốn ăn cái gì? Đều được hết.”

“Tôi muốn ăn tôm hùm đất xào cay.” Hứa Diễn nói: “Lâu lắm rồi cũng chưa được ăn.”

“Yểu Yểu, em thì sao?”

“Được đó.” Hứa Thư Yểu gật đầu, Hứa Diễn cũng đã mở miệng rồi, cô cũng không bắt bẻ. Ba người họ quyết định đến quán ăn gần trường đại học ăn tôm hùm đất.

Đầu tháng 10 vừa lúc là quý được ăn tôm hùm đất cuối cùng, có không ít quán ăn gần trường học đều có bán tôm hùm đất xào cay, bọn họ chọn một quán trông hoàn cảnh vệ sinh khá hơn chút mà vào, ngồi xuống gọi món ăn.

Hứa Diễn đặt mông ngồi xuống bên cạnh Hứa Thư Yểu, đẩy cho Diệp Kỳ Sâm sang ngồi phía đối diện. Diệp Kỳ Sâm bất đắc dĩ mà liếc anh chàng một cái, rồi cũng đưa thực đơn cho hai mẹ con gọi món.

Ba người họ gọi 4 món ăn, cộng thêm một chậu tôm hùm đất thật to, Diệp Kỳ Sâm lại gọi thêm một két bia, chia cho Hứa Thư Yểu một ly, để cô uống từ từ.

Rất hiển nhiên, tôm hùm đất xào cay rất được hai cha con nhà này thích, hai người họ vừa uống bia vừa bóc tôm.

Còn Hứa Thư Yểu thì lại chẳng thế nào chạm vào tôm hùm đất, chỉ ăn một vài món khác. Tôm hùm đất ngon thì đúng là ngon, chỉ là ăn quá phiền toái, vừa phải bóc vỏ còn có khả năng bị đâm tay, cô tình nguyện không ăn chứ cũng không muốn phiền toái như thế.

Bọn họ rõ ràng là một nhà ba người, nhưng ngồi bên nhau lại không lời gì để nói, Hứa Thư Yểu ngẩng đầu nhìn nhìn Diệp Kỳ Sâm, lại ngó ngó Hứa Diễn bên cạnh, muốn tìm một đề tài mà ba người bọn họ đều có thể tán gẫu.

Diệp Kỳ Sâm đưa mấy con tôm mình đã bóc sẵn đến trước mặt Hứa Thư Yểu: “Ăn đi.”

Hứa Thư Yểu sửng sốt, mím môi nhận lấy cái chén anh đưa tới, anh lại cầm lấy cái chén không trước mặt cô qua trước mặt mình.

“Trước đó ba cho Kỳ Khúc hai cuốn sách, chúng rất hữu dụng cho việc học tập máy tính của con, nếu con muốn học cho thật tốt, nhớ rõ xem.” Diệp Kỳ Sâm tiếp tục bóc vỏ tôm, còn không quên nói với Hứa Diễn.

Hứa Diễn ngửa đầu nốc ly bia tiếp theo, sau đó nói một tiếng: “Ồ.”

“Học với giáo sư Lý, nếu có gì không biết, có thể gọi điện thoại cho ba.”

“Tôi biết hết rồi, mới không cần ông dạy.” Hứa Diễn không phục nói.

Diệp Kỳ Sâm gật đầu: “Biết hết rồi không phải rất tốt sao?” Nói rồi, anh giơ ly bia lên, ý bảo Hứa Diễn cụng ly với anh một cái.

Mới đầu Hứa Diễn còn có chút ngúng nguẩy hục hặc, vẻ mặt không tình nguyện mà chạm cốc với anh một chút, sau đó ngửa đầu nốc cái ly bia kia, và kết quả là mém chút nữa bị sặc.

“Con uống chậm chút thôi, lại không có ai cướp với con.” Hứa Thư Yểu vỗ vỗ sau lưng cho anh chàng.

Màn đêm buông xuống, học sinh sinh viên tới đây ăn tôm hùm đất cũng nhiều, cửa hàng vốn dĩ đang vắng tanh giờ đã ngồi đầy người.

Cả nhà ba người cứ vậy mà câu được câu không chuyện trò, ăn đến cuối cùng, cả chậu tôm hùm đất to còn có hơn một nửa chưa ăn xong, Hứa Thư Yểu đã ăn no rồi.

Diệp Kỳ Sâm thấy hai mẹ con đều ăn xong rồi, bèn gọi ông chủ tới tính tiền, Hứa Thư Yểu vội vàng nhắc nhở: “Đóng gói số tôm hùm đất còn dư lại này đi, không thì lãng phí lắm.”

“A Diễn con mang về phòng ký túc xá ăn nhé?” Diệp Kỳ Sâm nhìn về phía Hứa Diễn.

Hứa Diễn gật đầu: “Cũng được, tôi lấy về làm bữa khuya.”

Sau khi ông chủ đã đóng gói xong tôm hùm đất cho bọn họ, ba người họ cùng nhau ra khỏi quán.

Gió đêm bên ngoài mang theo một tia mát mẻ, còn kèm theo cả đủ các loại mùi hương của món ngon trên cái con phố này nữa. Vốn dĩ Hứa Thư Yểu muốn Diệp Kỳ Sâm trực tiếp về luôn đi, dù sao bên cô vẫn còn Hứa Diễn ở đây, trên đường về chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện.

Diệp Kỳ Sâm lại kiên trì muốn đưa Hứa Thư Yểu về tới cổng ký túc xá nữ.

Hứa Diễn đi theo đằng sau hai người họ, đột nhiên ý thức được một việc là —- hình như trong bất tri bất giác, mình đã làm bóng đèn cả một buổi tối rồi thì phải.

Anh chàng nhìn nhìn bóng dáng mẹ mình, lại nhìn nhìn bóng dáng Diệp Kỳ Sâm, không tình nguyện hé răng nói: “Vậy ông đưa đi, tôi trực tiếp về lại ký túc xá là được.”

Diệp Kỳ Sâm nhướng mày, kinh ngạc nhìn thoáng qua Hứa Diễn, chậm rãi cong môi nói: “Được.” Tiểu tử này, thiệt đổi tính rồi, thế mà biết rời đi trước.

Chờ khi Hứa Diễn chậm rì rì đi xa rồi, Diệp Kỳ Sâm mới phát ra một tiếng thở dài của cha già: “Thật không dễ dàng.” Nói rồi, anh chủ động duỗi tay, kéo lại tay Hứa Thư Yểu, tiếp tục đi về phía trước với cô.

Hứa Thư Yểu cười khúc khích: “Không dễ dàng cái gì?”

“Nó thế mà cho anh cơ hội, để anh một mình đưa em về phòng.” Diệp Kỳ Sâm nói: “Em nói, cái này có phải đại biểu cho, nó đã bắt đầu chậm rãi chấp nhận anh rồi không?”

Hứa Thư Yểu gật đầu nói: “Đúng vậy, cho nên anh phải cố gắng lên!”

Diệp Kỳ Sâm nhướng mày: “Yểu Yểu à, em có phát hiện một chuyện hay không?”

“Chuyện gì?”

“Hôm nay em đã không gọi anh là chú út nữa.”

Hứa Thư Yểu: “À…… Em trước đó cũng chỉ là gọi quen rồi thôi mà.” Đôi má cô ửng đỏ, nghiêng đầu nhìn anh: “Nhìn cách ăn mặc của anh hôm nay, em có chút không gọi ra khỏi miệng được.”

Trước mắt đã là ký túc xá nữ, Diệp Kỳ Sâm dừng lại, xoay người nhìn về phía cô, hơi hơi khom lưng tiến đến trước mặt cô, cười nói: “Quả nhiên, trước đó em gọi thuận miệng đến thế là cảm thấy anh già à? Hôm nay thấy anh ăn mặc trẻ tuổi, em liền không gọi ra khỏi miệng được?”

“Mới không phải đâu.” Hứa Thư Yểu lắc đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn anh: “Trước đó, em chỉ có thể gọi chú út thôi.”

Nháy mắt khi cô vừa dứt lời, anh đột nhiên thò lại gần, nhẹ nhàng mà trao cô một nụ hôn nhẹ nơi khóe môi, chỉ lướt qua giây lát thôi, làm Hứa Thư Yểu còn chưa kịp phản ứng lại.

Cô ngơ người nhìn anh, có chút không biết làm sao.

Anh mỉm cười nhìn cô: “Bây giờ gọi lần nữa đi, em muốn gọi anh như thế nào?”

Cô giật giật yết hầu, nhưng thanh âm lại kẹt giữa yết hầu, hồi lâu sau cô mới nhẹ nhàng mở miệng: “A Sâm.”

“Ừ.” Anh khẽ gật đầu, đưa tay gỡ mũ trên đầu mình xuống, nhẹ nhàng đội lên đầu cô, giọng có chút khàn khàn: “Nhớ kỹ nhé, đừng gọi sai nữa.” Rốt cuộc, nếu mà cô lại gọi chú út nữa, cái bối phận này sẽ rối loạn mất.

Mặt cô đã đỏ như trứng tôm rồi, ấp úng cúi đầu tiếp tục đi về phía trước, lòng bàn tay đang vã mồ hôi, làm cô bất giác xoa xoa trên người.

Đưa cô gái của mình bình an tới cổng ký túc xá nữ, Diệp Kỳ Sâm gõ vành nón của cô một chút: “Tới rồi.”

“Ừm…… Vậy em lên trước đây.” Cô cúi đầu không dám nhìn vào mắt anh.

Anh không có trả lời, chỉ đứng tại chỗ lẳng lặng nhìn cô.

Không được đến lời đáp lại, Hứa Thư Yểu không thể không ngẩng đầu mà nhìn anh, lại đột nhiên không kịp phòng bị mà nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh của anh, cô lặp lại: “Em đi vào đây.”

Anh gật đầu: “Ừ.”

Cô mím môi, đột nhiên đưa tay ra, túm chặt lấy hai sợi dây kéo trước áo hoodie của anh, kéo anh đến trước mặt mình, rồi sau đó ngửa đầu dùng miệng đụng lên môi anh một chút.

Sau đó, cô nhanh chóng bỏ trốn mất dạng.

Diệp Kỳ Sâm hít hà một hơi, xoa phần môi dưới bị cô đụng vào, dở khóc dở cười mà nhìn theo cô bước vào hàng hiên ký túc xá.

Hứa Thư Yểu cũng che lại phần môi bị đụng đau của mình, ngọt ngào mà thống khổ.

Trở lại ký túc xá, ba người bạn cùng phòng đều đã trở lại.

La Tương thấy Hứa Thư Yểu trở về, cười chào hỏi với cô: “Yểu Yểu, cậu đã về rồi.”

Hứa Thư Yểu gật đầu: “Ừ ừ.”

Thư Như Huyên nằm trên giường đắp mặt nạ, nghe thấy tiếng Hứa Thư Yểu thì mở mắt ra nhìn về phía cô, dừng một chút rồi nói: “Yểu Yểu, có phải vừa nãy cậu đi ra ngoài quán ăn tôm hùm đất với hai nam sinh hay không vậy?”

Hứa Thư Yểu quay đầu, gật gật đầu: “Đúng vậy, sao mà cậu biết vậy?”

“Tôi thấy được.” Thư Như Huyên cười nói: “Cảm giác người đó giống cậu, chỉ là không đi qua gọi cậu thôi.”

“À à.” Hứa Thư Yểu gật đầu.

“Đi với hai nam sinh luôn, được đó nha.” Giọng Thư Như Huyên có chút ái muội.

“Cậu hiểu lầm rồi, một người trong đó là em trai tôi, còn có một người là…… là bạn trai của tôi.” Hứa Thư Yểu hào phóng nói.

Thư Như Huyên ngượng ngùng cười: “Vậy à.”

Đặng Kiều ở bên cạnh nhìn qua, hiếu kỳ hỏi: “Là cái anh Lưu Tử Thư đang theo đuổi cậu sao?”

Hứa Thư Yểu nhíu mày: “Không phải.”

“Lúc cậu không ở đây á, anh học trưởng đó tới tìm cậu rất nhiều lần á.” Đặng Kiều giải thích nói: “Tôi còn tưởng là anh ta đó.”

“Tôi và học trưởng Lưu không có quan hệ gì hết.” Hứa Thư Yểu chỉ có thể cường điệu thêm.

Nhưng không hiểu sao Thư Như Huyên đang nằm trên giường lại đột nhiên ngồi dậy, hỏi: “Lưu Tử Thư mà các cậu nói, là Lưu Tử Thư học năm ba khoa nhiếp ảnh sao?”

Đặng Kiều nhún vai: “Hình như là vậy á.”

Hứa Thư Yểu kỳ quái nhìn thoáng qua Thư Như Huyên: “Cậu cũng quen biết anh ta?”

“Ờm, không quen biết, chỉ là…… có nghe nói qua.” Thư Như Huyên phủ nhận, lại lần nữa nằm xuống.

Chờ khi ký túc xá tắt đèn, mọi người đều nằm xuống giường hết rồi, Hứa Thư Yểu mới ôm di động nhắn tin với Diệp Kỳ Sâm.

Hứa Thư Yểu: Anh về tới nhà chưa?

Chỉ chốc lát sau, tin nhắn của Diệp Kỳ Sâm cũng về lại đây: Vừa mới về đến nhà.

Hứa Thư Yểu: À.

Cô theo bản năng mà lục lại xem tin nhắn giữa bọn họ, rõ ràng chỉ là những câu đối thoại rất đơn giản, rất bình thường, nhưng xem ở trong mắt cô đều cảm giác rất ngọt ngào, như lau mật trong lòng ấy.

Thì ra, yêu đương, là cảm giác như thế này sao?

Rõ ràng mới vừa tách ra thôi, lại vẫn sẽ bất giác nghĩ đến đối phương, muốn biết tin tức của đối phương.

Đại khái qua chừng mười mấy phút sau, tin nhắn của Diệp Kỳ Sâm lại tới nữa: Mới tắm xong nằm trên giường, Yểu Yểu, em đã ngủ chưa?

Hứa Thư Yểu: Còn chưa.

Diệp Kỳ Sâm: Sao lại còn chưa ngủ vậy? Sáng mai em hẳn là có tiết học mà?

Hứa Thư Yểu: Sao mà anh biết sáng mai em có tiết vậy?

Diệp Kỳ Sâm: Anh có thời khóa biểu của em.

Hứa Thư Yểu: Hở? Sao mà anh biết được chứ?

Diệp Kỳ Sâm: Anh hack vào web trường.

Hứa Thư Yểu:……

Diệp Kỳ Sâm bất giác cong cong môi, tựa hồ có thể tưởng tượng ra bộ dáng trố mắt ra của cô.

Diệp Kỳ Sâm: Mau ngủ đi, đừng để sáng mai đến trễ, ngày kia anh có rảnh sẽ tới tìm em.

Hứa Thư Yểu: Được rồi, vậy em ngủ đây, ngủ ngon.

Diệp Kỳ Sâm: Ngủ ngon.

——

Hứa Diễn một mình về lại ký túc xá của mình, mới vừa bước vào phòng thôi liền thấy trong phòng ngủ nhiều ra một người, là Lưu Tử Thư.

Quan Tuyền thấy Hứa Diễn đã trở lại, cười đứng dậy: “Diễn ca, vị học trưởng này tìm cậu nè.”

Lưu Tử Thư thấy Hứa Diễn đã trở lại thì đứng dậy chào đón: “Học đệ, vì sao anh gọi cho em mà gọi mãi không được vậy?”

Hứa Diễn vốn không tính toán cho Lưu Tử Thư sắc mặt tốt, nhưng mà nghĩ đến những gì mẹ mình đã nói trước đó, anh chàng điều chỉnh tâm thái, dễ tính mà nói: “Có thể là, tại vì tôi đã cho số của anh vào black list đi.”

Lưu Tử Thư: “…… Vì sao chứ?”

“Bởi vì tôi không tính toán tiếp tục tham gia vào chuyện của chị tôi nữa.” Hứa Diễn nói thẳng không hề cố kỵ: “Cho nên, học trưởng Lưu, anh không cần nghĩ đến chuyện liên hệ được chị ấy từ chỗ tôi nữa, tôi sẽ không giúp anh nữa.”

“Không phải…… Học đệ, có phải là em đã hiểu lầm gì về em không vậy?” Lưu Tử Thư ý đồ giải thích: “Ngày đó anh cũng có về tìm hai em……”

“Không liên quan đến chuyện ngày hôm đó.” Hứa Diễn nghiêng người tránh ra: “Học trưởng, giờ cũng trễ rồi, anh cứ ở lại phòng ngủ của tụi tui cũng không thể nói nổi, không ấy mời anh đi về đi nha.”

Lưu Tử Thư: “……”

Cũng đã nói đến cái nước này rồi, Lưu Tử Thư cũng cảm thấy xấu hổ, anh ta ngượng ngùng cười, ra khỏi ký túc xá của Hứa Diễn.

Hứa Diễn tung chân đóng cửa lại.

Quan Tuyền kinh ngạc: “Diễn ca, không phải trước đó cậu còn rất xem trọng vị trưởng đó sao? Còn làm cả một cái bảng thêm điểm cho anh ta nữa. Bây giờ là chuyện thế nào vậy?”

“Anh ta không đạt tiêu chuẩn.” Hứa Diễn đặt phần tôm hùm đất đóng gói sẵn lên trên bàn: “Cậu có muốn ăn không?”

Quan Tuyền thấy tôm hùm đất, trước mắt blink một cái sáng rỡ lên, kéo ghế dựa tới ngồi, lại còn không quên hỏi: “Vì sao không đạt tiêu chuẩn vậy? Mình nhớ rõ cậu đã cho anh ta hơn một trăm điểm mà.”

Hứa Diễn hừ hừ một tiếng nói: “Tổng số điểm là 10.000 điểm, hiện tại điểm của anh ta là số âm.”

Quan Tuyền: “……” Anh chàng có chút khó hiểu rồi, vì sao điểm của cái anh học trưởng kia lại biến thành điểm âm vậy nhỉ?

Thôi dẹp đê, không nghĩ nữa, vẫn là ăn tôm hùm đất đi.