Hứa Diễn đi y như chạy, đi bộ được cỡ một tiếng rưỡi mới về đến nhà.
Diệp Kỳ Sâm thế mà lái xe xa đến vậy mới dừng, gã tra nam này chắc chắn là cố ý! Hứa Diễn vừa uống nước vừa nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ, hồi nãy mình thật là đánh nhẹ rồi!
Hứa Thư Yểu thấy anh chàng về rồi, theo bản năng ngó ra sau lưng anh chàng: "Chú út đâu rồi? Không về chung với con sao?"
Hứa Diễn dừng một chút, nỗ lực để ngữ khí của mình bình thản mà nói: "Không có, chú ấy còn có việc, về Hải Thành rồi."
"Ồ." Hứa Thư Yểu nhìn bộ dáng mồ hôi đầy đầu của Hứa Diễn, kỳ quái hỏi: "Hai người đã làm cái gì vậy? Sao mà trông con mệt mỏi đến vậy?" Ánh mắt Hứa Thư Yểu lia tới vết máu trên mu bàn tay của anh chàng, cô kinh hô: "Tay con bị làm sao vậy?"
Hứa Diễn liếc mắt nhìn máu trên mu bàn tay mình một cái, anh chàng theo bản năng giấu tay ra đằng sau lung, xoa xoa chà chà lên lưng áo, sau mới xòe bàn tay ra nói: "Không bị sao hết á." Máu trên tay phỏng chừng là hồi nãy đánh Diệp Kỳ Sâm rồi dính phải máu của anh.
Hứa Thư Yểu hít hà một hơi, giơ tay nhẹ nhàng nhéo lỗ tai anh chàng: "Con cái thằng nhãi ranh này, ai cho con lau máu lên trên người hả? Con có biết là đồ trắng mà dính phải đồ dơ sẽ rất khó giặt sạch hay không hả!"
Hứa Diễn: "......" Đậu mía, anh chàng quên mất mình đang mặc áo thun trắng.
"Ế, mẹ ơi, hẳn là không có dính đâu, máu đều khô hết rồi, chắc chắn là không dính lên." Hứa Diễn vội vàng xoay người, để Hứa Thư Yểu nhìn lưng áo của mình: "Mẹ xem, thật sự là không dính chút nào hết."
Hứa Thư Yểu liếc mắt nhìn một cái, xác thật là không có dính lên, lúc này mới thả anh chàng ra, tiếp tục chất vấn: "Vậy máu trên tay con là ở đâu ra?"
"...... Con nói con cũng không biết, mẹ tin không?"
Hứa Thư Yểu nhướng mày, buồn cười hỏi lại: "Con cảm thấy mẹ tin không?"
"Được rồi, thật ra thì hồi nãy con mới cùng gã tra...... Lúc mà con với chú út cùng nhau chạy bộ đó, chú không cẩn thận té ngã một cái, sau đó lúc con dìu chú út dậy thì không cẩn thận quẹt phải máu của chú." Hứa Diễn nói dối mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh.
"Sao chú ấy lại bị té ngã?" Hứa Thư Yểu lo lắng nói: "Vậy sao con không dẫn chú ấy về đây để xử lý miệng vết thương một chút chứ?"
Hứa Diễn trề môi: "Chú nói chú rất bận, nên đi rồi. Mẹ, con đói bụng rồi, sáng nay mình ăn gì vậy?"
Hứa Thư Yểu tuy cảm thấy có chút gì đó không đúng, nhưng mà người cũng đi rồi, cô cũng không tiện nói cái gì nữa. Cô chỉ vào bánh rán hành trên bàn, nói: "Vừa nãy đi ra ngoài mua bánh, còn có sữa đậu nành nè, tự con ăn đi."
"Được rồi."
Trên đường lái xe trở về, Diệp Kỳ Sâm nhẹ nhàng hắt xì một cái, kết quả lại kéo lấy miệng vết thương, anh hít hà một hơi, lại chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ.
Mãi cho đến tận trưa, anh mới lái xe về tới Hải Thành.
Xe lái vào tiểu khu, dừng lại trước cửa chung cư, Diệp Kỳ Sâm mới vừa mở cửa xe, liếc mắt một cái liền thấy được Diệp phu nhân đang đứng ở cửa nhà.
Diệp Kỳ Sâm hít hà một hơi, vội vàng đóng cửa xe lại, vừa cố chịu đựng đau đớn, vừa nghĩ giờ có cần lặng lẽ trốn đi hay không.
"Đứng lại!" Diệp phu nhân mắt sắc như dao bảo Diệp Kỳ Sâm đứng lại, giẫm bước chân ưu nhã đi đến bên cửa sổ xe Diệp Kỳ Sâm, gõ gõ cửa sổ, ra hiệu anh mở cửa sổ.
Diệp Kỳ Sâm muốn tránh, Diệp phu nhân lại gõ cửa hai cái.
Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi.
Anh chẳng thể làm được gì, đành mở cửa xe, bước xuống xe.
Giờ thì Diệp phu nhân có thể nhìn thấy rõ ràng rồi, con trai của bà hiện tại không chỉ trên mũi có thương tích, mà ngay cả khóe môi, khóe mắt đều có dấu ứ xanh. Diệp phu nhân ngây người một lát, sắc mặt cũng nặng nề: "Sao lại bị như vầy?"
"Không cẩn thận bị ngã." Diệp Kỳ Sâm vội vàng trấn an mẹ mình: "Đêm qua uống chút rượu, lúc về không cẩn thận va chạm tới thôi."
Diệp phu nhân cười lạnh: "Có phải con cho rằng mẹ rất dễ lừa hay không hả?" Vết thương do bị té ngã mà đối chiếu với vết thương lúc này đây, có thể giống được sao?
"Trước lúc bị té con có đánh lộn với người khác một trận." Diệp Kỳ Sâm vội vàng bổ cứu: "Trong quán bar mà, uống nhiều quá, khó tránh khỏi có va chạm."
"Con đã mấy tuổi rồi, sao mà còn vừa uống rượu vào liền gây chuyện hả?" Diệp phu nhân giơ tay lên, vỗ sau lưng anh một cái.
Diệp Kỳ Sâm đột nhiên rụt một chút, tay Diệp phu nhân cũng cứng lại: "Vừa nãy hình như mẹ cũng không dùng sức nhỉ? Con trốn cái gì?"
"Có trốn đâu." Diệp Kỳ Sâm cười nói: "Sao hôm nay mẹ lại tới đây? Trưa trời trưa trật như này, mẹ chờ ở cửa bao lâu rồi?"
"Con còn nói nữa à." Nói đến đó, Diệp phu nhân bất mãn nói: "Gọi điện thoại cho con cũng không thấy con bắt máy, mẹ chỉ có thể tới tận cửa tìm con. Con nói coi con đi đâu làm gì hả?"
Hai mẹ con vừa đi vừa nói, Diệp Kỳ Sâm dẫn Diệp phu nhân vào cửa nhà nói: "Vừa nãy đi ra ngoài có chút việc ạ. Chuyện gì mà làm mẹ nhất định phải tới tìm con vậy?"
"Mẹ với dì Triệu của con đã hẹn rồi, cuối tuần sau, lại an bài con với thiên kim nhà họ Triệu gặp mặt. Hôm nay mẹ tới chính là để trông chừng con, nhanh chóng xóa vết thương trên mặt đi." Diệp phu nhân nhìn chằm chằm mặt Diệp Kỳ Sâm: "Không nghĩ tới con lại làm ra vết thương mới. A Sâm à, gần đây con rốt cuộc làm sao vậy?"
Diệp Kỳ Sâm đột nhiên kéo Diệp phu nhân ngồi xuống sofa, anh trịnh trọng mà hỏi: "Mẹ ơi, mẹ thúc giục con kết hôn như vậy, rốt cuộc là vì sao vậy?"
Diệp phu nhân nói: "Thì đương nhiên là mong con lập gia đình sớm một chút, nhanh chóng sinh được đứa cháu nội béo trắng cho mẹ của con rồi. Con không biết đâu, con dâu Tiền phu nhân mới sinh được thằng nhóc béo tốt trong bệnh viện vào tuần trước đó, giờ bả ngày nào cũng bế cháu tới khoe khoang trước mặt mẹ, thiệt là tức chết đi được."
Diệp Kỳ Sâm hiểu rồi, mẹ anh thật ra là chỉ muốn một đứa cháu nội để bà có thể đi khoe. Anh thử thăm dò hỏi: "Vậy nếu, mẹ đã có cháu nội rồi thì sao?"
Cặp mày liễu của Diệp phu nhân hơi hơi nhướng lên: "Con trai à, con đạp hư con gái nhà ai rồi hử? Mẹ nói với con nha, nếu mà con dám đi ra ngoài tùy tiện đùa bỡn con gái nhà người ta, đừng có nói là để ba con biết, ngay bây giờ mẹ đánh gãy chân con luôn!"
Diệp Kỳ Sâm: "......"
"Mẹ xem như con chưa nói gì đi." Diệp Kỳ Sâm vốn đang muốn lặng lẽ để lộ ra chút với mẹ là bà đã có cháu nội rồi, để bà vui vẻ trước một chút, cơ mà với tình huống hiện tại mà xem, vẫn là thôi đi, cứ để bà tiếp tục đi thèm thuồng cháu nội nhà Tiền phu nhân đi vậy.
Diệp phu nhân hừ một tiếng: "Tóm lại, con mau mau dưỡng cho lành vết thương trên mặt con đi." Nói rồi, bà đứng dậy, tìm thùng y tế gia dụng ra.
"Vậy mẹ đừng phí tâm tư nữa, con sẽ không đi." Diệp Kỳ Sâm nhẹ nhàng dựa vào trên sofa: "Con có người con gái con yêu rồi."
"Hở?" Mắt Diệp phu nhân sáng rỡ lên, vừa kéo cánh tay Diệp Kỳ Sâm qua, vừa hỏi: "Con gái nhà ai vậy? Sao mà hai đứa quen nhau?"
Diệp Kỳ Sâm hơi hơi nhướng môi nói: "Mẹ của cháu nội tương lai của mẹ đó."
"Bớt giỡn nha, nếu mà con thật sự có thích cô nào rồi, vậy nhanh nhanh mang về cho mẹ coi." Diệp phu nhân nói, sau đó kéo cái mặt Diệp Kỳ Sâm lại gần, bôi thuốc giúp cho anh.
Diệp Kỳ Sâm kêu lên một tiếng: "Chờ con theo đuổi được rồi sẽ mang về cho mẹ gặp."
Lực chú ý của Diệp phu nhân cũng đã dừng trên vết ứ xanh trên người anh: "Sao mà trên mặt với trên cánh tay của con cũng có vết bầm vậy? Cởi quần áo ra cho mẹ coi trên người con coi."
"Không sao hết, chỉ là chút vết thương nhỏ thôi, đợi tí nữa để con tự bôi thuốc là được, chút nữa mẹ không quay về sao?" Diệp Kỳ Sâm tránh tay mẹ mình đi: "Nếu không để con đưa mẹ về nhé?"
Diệp phu nhân hồ nghi nhìn anh, rõ ràng biết con trai đang né tránh câu hỏi của mình, nhưng bà nghĩ nghĩ, vẫn là không có truy vấn tiếp nữa. Bà hắng hắng giọng nói: "Thôi, mặc kệ con đó, cũng không cần con đưa mẹ về đâu, tài xế chờ ngay ngoài cửa kìa, tự con nghỉ ngơi cho đàng hoàng nha."
"Dạ, trên đường đi mẹ chú ý an toàn."
Từ sau khi Diệp phu nhân ra khỏi nhà Diệp Kỳ Sâm, tươi cười trên mặt đã không còn, bà ngồi trên xe, nhẹ nhàng gõ gõ cửa xe, nói với tài xế đang ngồi ở hàng phía trước: "Tiểu Trịnh, cậu đi điều tra giúp tôi một chút, xem coi mấy ngày nay A Sâm đã lui tới với những ai."
"Vâng, phu nhân."
Có thể đánh cho mặt với người ngợm con trai bà thành như vầy thiệt sự không được mấy người, bà ngược lại đúng là muốn xem thử, ai có cái bản lĩnh ấy.
Tối đến, Hứa Thư Yểu nằm trên giường, cầm di động, gửi một tin nhắn cho Diệp Kỳ Sâm.
Hứa Thư Yểu: Chú út, con nghe Hứa Diễn nói là bữa nay lúc chú chạy bộ bị té ngã, giờ chú có sao không?
Rất mau, Diệp Kỳ Sâm liền gọi điện thoại tới.
Tiếng chuông điện thoại thình lình vang lên làm Hứa Thư Yểu hoảng sợ, mém chút nữa cầm điện thoại không chắc rồi bị nó nện lên mặt. Cô luống cuống tay chân mà nhận cuộc gọi, đè thấp giọng: "Alo?"
Trong điện thoại truyền đến giọng nói mang theo ý cười của anh: "Yểu Yểu."
"Dạ." Cô nhẹ nhàng lên tiếng.
"Chú không sao hết."
"Sao mà đang yên đang lành lại bị té vậy?" Hứa Thư Yểu ôm di động, tò mò hỏi.
"Không chú ý dưới chân." Anh cũng đè thấp giọng: "Đã trễ vậy rồi, sao mà con còn chưa ngủ vậy?"
"Tối nay mới vừa ăn thịt nướng BBQ với Hứa Diễn, ăn hoài tới bây giờ đó." Hứa Thư Yểu cười nói: "Em ấy chỉ biết ăn, không biết nướng, mà còn ăn nhiều lắm kìa"
Tưởng tượng hình ảnh Hứa Diễn và Hứa Thư Yểu cùng nhau ngồi trước giá nướng BBQ, một người đang ăn, một người thì đang nướng, Diệp Kỳ Sâm nhẹ nhàng cười, anh thấp giọng nói: "Chờ lần sau có cơ hội, cho chú vô ăn chung nha?"
"Được chứ." Hứa Thư Yểu nói: "Bọn con muốn ở chỗ này một đoạn thời gian, nếu mà chú út có thời gian cũng có thể tới đây."
"Gần đây có lẽ không được rảnh lắm." Anh nhẹ nhàng nói: "Chờ về sau đi." Chờ về sau, khi Hứa Diễn không còn căm thù anh nữa.
"Ồ...... Được ạ." Hứa Thư Yểu nhẹ nhàng lên tiếng, trong lúc nhất thời lại không nói nên lời.
Diệp Kỳ Sâm: "Thời gian không còn sớm rồi, con nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngủ ngon." Một tiếng ngủ ngon mềm nhẹ, lại phảng phất như có ma lực vậy.
Hứa Thư Yểu mím môi, nói: "Ngủ ngon."
Anh không có vội vã cúp điện thoại, như là đang đợi cô cúp trước vậy. Hứa Thư Yểu chần chờ trong chốc lát, nhẹ nhàng cúp điện thoại. Cô dán mặt lên điện thoại di động, không hiểu sao lại thấy vui vẻ.
—
Cuối tháng 7, Hứa Thư Yểu nhận được điện thoại của Hứa Lập Thành, nói là thư thông báo trúng tuyển của cô và Hứa Diễn đã gửi về đến nhà rồi, vào ngày 25 tháng 8 là bọn họ phải đến trường báo danh, phải tham gia huấn luyện quân sự (quân huấn)
Hiện tại Hứa Diễn đã yêu căn biệt thự ở nông thôn này rồi, giờ đây việc anh chàng thích làm nhất chính là chờ đến mỗi buổi chiều, đi lên tầng cao nhất của biệt thự đi bơi, đã mát mẻ lại còn có thể tránh nóng.
Sau này, chờ tới ngày 8 tháng 8, lúc mà thế vận hội Olympic phát sóng ấy, Hứa Diễn còn tuyên bố là mình hoàn toàn có thể đại biểu quốc gia đi tham gia thế vận hội Olympic.
Trong lúc vô ý, Hứa Diễn phát hiện được một tấm hình trong ngăn kéo phía dưới bàn trà, tò mò mà đưa cho Hứa Thư Yểu xem: "Mẹ, chị gái xinh đẹp này là ai thế?" Người trên tấm ảnh là một người phụ nữ mặc sườn xám bó sát người, người kia tay cầm một cây dù, hơi hơi nghiêng người nhìn ống kính, một cái nhíu mày hay một nụ cười, đều cực kỳ rực rỡ.
Hứa Thư Yểu nhìn thoáng qua tấm ảnh, hơi hơi sửng sốt, rồi sau đó cười nói: "Đây là mẹ của mẹ, bà ngoại con đó."
Hứa Diễn gãi gãi đầu: "Ồ." Thật đúng là xinh đẹp nha, nhìn kỹ, cũng giống với Hứa Thư Yểu.
Anh chàng liếc mắt nhìn mẹ mình một cái, nhanh chóng cất ảnh chụp đi.
Nhưng mà Hứa Thư Yểu thì thật lại rất thản nhiên, tiếp tục coi TV của mình.
Hai mẹ con cô vẫn luôn ở lại chỗ này tới gần giữa tháng 8 mới tính toán về lại Hải Thành.
Cùng ngày, bọn họ không có gọi điện thoại nhờ Hứa Lập Thành tới đón, mà là tự mình ngồi xe về lại Hải Thành.
Này đây đã qua gần gơn 1 tháng, Hứa Diễn đã phơi đen một độ, hình như lại còn cường tráng hơn trước một chút.
Nhưng mà, chờ khi hai mẹ ngồi xe về đến cửa nhà thì lại ngoài ý muốn phát hiện rằng, chìa khóa của bọn họ, không mở cửa nhà ra được.
Vẻ mặt Hứa Diễn mờ mịt: "Con lấy lộn chìa khóa rồi hả ta?"
Hứa Thư Yểu cũng thấy kỳ quái: "Không có nha, mẹ cũng không mở được, sao lại thế này?"
Đang lúc hai mẹ con nghi hoặc ấy, cửa nhà đột nhiên mở ra, là một người đàn ông xa lạ: "Hai cô cậu, đứng ở đây làm cái gì đó?"
Hứa Diễn theo bản năng tiến lên một bước: "Anh là ai vậy? Vì sao lại ở trong nhà của bọn tôi?"
"Nhà mấy người?" Người đàn ông xa lạ rất lớn giọng: "Gì mà nhà của mấy người hả? Chỗ này là nhà tui, nửa tháng trước mới thuê."
Hứa Thư Yểu: "......" Nửa tháng trước mới thuê? Kia ba cô đâu?
Hứa Thư Yểu với Hứa Diễn liếc nhau, Hứa Thư Yểu vội vàng hỏi: "Ngại quá, vậy cho hỏi một chút, người nhà của cái hộ thuê căn nhà này trước đó đâu rồi ạ?"
"Cô hỏi tôi vậy tôi đi hỏi ai? Thần kinh!" Nói rồi, bùm một phát đóng cửa lại.
"Đm, thái độ ông kiểu gì vậy hả? Có thể nói chuyện đàng hoàng không?" Hứa Diễn giơ chân đạp cửa một cái, bị Hứa Thư Yểu giữ chặt.
"Được rồi được rồi, chúng ta xuống lầu trước, đi gọi điện thoại đi." Hứa Thư Yểu vội vàng kéo Hứa Diễn xuống lầu, và quả nhiên không được một chốc lại nghe tiếng mắng to của người đàn ông kia.
Hai mẹ con đứng ở dưới lầu, Hứa Thư Yểu gọi một cuộc điện thoại cho Hứa Lập Thành, không được một hồi liền nối máy được.
"Yểu Yểu?"
"Ba ơi, con với A Diễn đã về tới Hải Thành rồi, chỉ là vừa nãy, nhà của chúng ta hình như......"
"Ui trời, sao hai đứa về nhà mà cũng không nói với ba một tiếng, để ba đi đón hai đứa chứ." Hứa Lập Thành vội vàng nói: "Giờ hai đứa ở đâu vậy?"
"Không phải là con không muốn để ba chạy qua chạy lại sao." Hứa Thư Yểu nói: "Bọn con ở ngay cửa nhà đây. Sao mà nhà bị người khác thuê rồi ba?"
Hứa Lập Thành vui tươi hớn hở nói: "Được rồi được rồi, mấy đứa chờ bên vỉa hè đi, giờ ba đi đón hai đứa liền."
Cúp điện thoại, Hứa Diễn hỏi: "Vụ gì vậy mẹ?"
"Đợi lát nữa ông ngoại con tới đón chúng ta."
Chờ cỡ hơn 20 phút, Hứa Lập Thành mới đuổi tới nơi, ông vừa giúp đỡ con gái xách hành lý bỏ vào xe, vừa nói: "Vốn là nghĩ lúc đi đón hai đứa sẽ cho hai đứa một kinh hỉ luôn, ai biết được hai đứa lại tự mình về trước chứ."
Hứa Diễn tò mò: "Ông ngoại, vậy chúng ta giờ là muốn dọn đến nhà mới sao?"
"Đúng vậy, đồ đạc của hai đứa đều đã dọn qua đó hết rồi." Hứa Lập Thành cười bảo bọn họ lên xe: "Đi, chúng ta về nhà mới."
Địa chỉ nhà mới cách nơi này không phải rất gần, nhưng mà khu vực chung quanh đó cũng có trường học và siêu thị, trông có vẻ như cực kỳ thuận lợi và tiện nghi. Hứa Lập Thành nói: "Tháng trước công ty làm được một hạng mục, kiếm được không ít tiền, ba liền nghĩ mình không thể mãi ở nhà thuê được, liền mua một căn hộ loại nhỏ ở chỗ này, ở tạm trước đi, chờ về sau lại kiếm tiền rồi, chúng ta lại dọn đến nhà lớn."
Hứa Thư Yểu khẽ nhíu mày: "Nhưng mà như vậy thì liệu ba có vất vả quá không?"
Hứa Lập Thành cười: "Không sao hết, giờ thân thể ba còn cứng cáp lắm, lại vất vả một đoạn thời gian cũng không thành vấn đề."
Đang lúc nói chuyện, xe đã chạy đến cửa tiểu khu mới, Hứa Lập Thành đậu xe xong thì đẩy hành lý của hai đứa nhỏ nhà ông, dẫn hai đứa lên lầu.
Đây còn là một tòa nhà cao tầng nhỏ, căn hộ của họ ở lầu 8.
Thang máy mở cửa ra, Hứa Lập Thành giao chìa khóa cho Hứa Thư Yểu mở cửa: "Yểu Yểu, con tới đây mở này."
Hứa Thư Yểu nhận lấy chìa khóa trong tay ba, nhẹ nhàng mở cửa nhà ra.
Cửa nhà mở ra, cô phát hiện cách bố trí trong nhà còn rất ấm áp, phải đẹp hơn cái căn nhà thuê trước kia nhiều.
Cũng không biết có phải là nhân tố tâm lý hay không nữa, cô lập tức thích nơi này liền.
Hứa Diễn cũng đi vào theo, đánh giá khắp nơi một phen, gật đầu nói: "Rất là đẹp nha." Anh chàng quay đầu hỏi: "Ông ngoại, phòng của con là cái nào vậy ạ?"
Hứa Lập Thành chỉ vào căn phòng bên trái nói: "Cái đó là của con." Rồi sau đó ông lại nói: "Yểu Yểu, phòng con là cái kia."
Về cơ bản, những đồ đạc vốn có trong phòng, Hứa Lập Thành đều giúp hai đứa nhỏ nhà ông hoàn nguyên, không chỉ vậy, Hứa Diễn còn phát hiện trong phòng của mình còn lắp đặt máy tính nữa.
Hứa Diễn kinh hỉ: "Ông ngoại, cảm ơn ông!" Anh chàng đi vào, ngồi xuống ngay trước mặt máy tính, mở máy trưởng ra, muốn xem thử máy tính mới của mình như thế nào.
Hứa Lập Thành cười nói: "Ha ha, con thử đi, thế nào?"
Hứa Thư Yểu bước qua, nhẹ nhàng ôm lấy ba mình: "Ba, cảm ơn ba."
Hứa Lập Thành vỗ vỗ lưng con gái, cười nói: "Con với A Diễn vui vẻ là được."
Hứa Diễn kinh hô: "Ông ngoại, cái máy tính này chính là ông phối giúp con sao? Cái phối trí này không tồi nha, nếu mà so với tất cả máy tính có trên thị trường trước mắt thì phải tốt hơn nhiều đó."
Hứa Lập Thành nói: "Thế thì không phải, là lãnh đạo của một công ty ông hợp tác tặng, ông nghĩ con thích chơi máy tính, liền dọn về."
Hứa Diễn sướng rơn bắt đầu thử chơi máy tính của mình, Hứa Thư Yểu thì về lại phòng của mình, cầm quần áo lên bắt đầu sửa sang lại, và sau đó cô thấy được, trên bàn học mới của cô nhiều ra một cái camera kỹ thuật số mới tinh.
Hứa Lập Thành đứng ở cửa, cười nói: "Nghe nói máy ảnh kỹ thuật số cái gì cũng tiên tiến, ba cũng không hiểu mấy cái đó, liền mua tặng cho con, con coi thử coi thế nào."