Mẹ Tôi Mới Có 18 Tuổi

Chương 57: Quan hệ cha con




Diệp Kỳ Sâm cầm báo cáo giám định mà Diệp Minh đưa cho mình xem đọc cả nửa ngày, cuối cùng của cuối cùng, trong một tia hỗn loạn, mới tìm về được logic của mình: "Nói cách khác, hai đứa tụi con, đi làm xét nghiệm ADN?"

Diệp Minh gật gật đầu: "Dạ."

Khóe môi Diệp Kỳ Sâm hung hăng co giật, cực kỳ kinh ngạc hỏi: "Là cái gì đã để hai đứa, muốn đi xét nghiệm ADN với nhau?" Anh cảm thấy, liệu có phải mình thật sự đã già rồi, nên không theo kịp tư duy của người trẻ tuổi hiện tại không nhỉ?

Diệp Minh bất đắc dĩ nhún vai nói: "Hứa Diễn một hai kéo con đi, hơn nữa lúc ấy cậu ấy còn nói, nếu mà con không có quan hệ gì với cậu ấy, liền giúp con theo đuổi Hứa Thư Yểu. Kết quả, thật đúng là giám định ra quan hệ huyết thống."

Diệp Kỳ Sâm: "......"

"Sau đó, sau đó tụi con liền đi làm." Diệp Minh uống một hớp nước trái cây "Đúng rồi, hôm đó con vay tiền chú chính là để nộp tiền phí xét nghiệm ADN này đó."

Khóe môi Diệp Kỳ Sâm lại hơi co giật, không cẩn thận lại giật tới chỗ bầm trên mũi, anh hít hà một hơi.

"Sau đó thì sao?" Diệp Kỳ Sâm nhìn báo cáo trong tay, có chút không thể tưởng tượng mà hỏi: "Sau đó liền giám định ra, hai đứa tụi con có quan hệ huyết thống?"

Diệp Minh gật đầu: "Đúng vậy, cái anh bên cơ cấu giám định kia nói, Hứa Diễn với con, có thể anh em họ bên nội."

Diệp Kỳ Sâm: "......" Ủa đây là cái thứ tầm bậy tầm bạ gì vậy?

"Chú út, con cảm thấy là......" Diệp Minh chậm rì rì nói ra suy đoán của mình: "Có lẽ Hứa Diễn đã xem chú là ba của cậu ấy rồi."

Diệp Kỳ Sâm: "???" Lúc anh 5 tuổi có thể sinh con được sao?

"Trước kia Hứa Diễn đã nói với con rồi, nói là từ nhỏ đến giờ cậu ấy chưa từng gặp ba mình, cậu ấy nói cậu ấy tới đây chính là vì tìm được ba của cậu ấy." Diệp Minh lại nói bổ sung thêm: "À, cậu ấy với Hứa Thư Yểu không phải chung một cha."

Diệp Kỳ Sâm: "......"

Hai chú cháu mặt đối mặt ngồi nhìn nhau, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì mới phải.

Hồi lâu sau, Diệp Kỳ Sâm hỏi: "Liệu có phải là cơ cấu giám định nhầm không?" Nếu Hứa Diễn thật sự là anh em họ của Diệp Minh, vậy thì chỉ có một khả năng, ba của anh ấy, ở bên ngoài còn có một đứa con trai mà cả nhà bọn họ cũng không biết.

Diệp Minh lắc đầu: "Thật ra con cũng cảm thấy là cơ cấu giám định bị nhầm, nhưng mà người bên đó nói cơ cấu của bọn họ tuyệt đối không sai được."

"Hai đứa đi cơ cấu nào làm giám định?" Diệp Kỳ Sâm tức giận hỏi: "Có số điện thoại không?"

Cái cơ cấu rách nát gì, đóng cửa sớm chút cho xong.

Diệp Minh còn giữ danh thiếp của Đường Tông, anh chàng vội vàng tìm ra danh thiếp rồi đưa cho Diệp Kỳ Sâm: "Là chỗ này nè."

Diệp Kỳ Sâm nhìn tên trên tấm danh thiếp, lâm vào trầm tư. Rồi sau đó, anh yên lặng móc di động ra, gọi cho Đường Tông.

Qua cỡ chừng mười mấy phút, chuông cửa ngoài căn hộ của Diệp Kỳ Sâm lại vang lên, Diệp Kỳ Sâm chỉ huy Diệp Minh đi mở cửa.

Đường Tông kinh ngạc nhìn Diệp Mình đi ra mở cửa: "Ý, cậu không phải là cái cậu......" Như nào lại sẽ ở trong nhà Diệp Kỳ Sâm?

Diệp Minh nghiêng người sang một bên tránh đường, chỉ vào Diệp Kỳ Sâm nói: "Đây là chú út của tôi."

Đường Tông bước vào nhà, liếc mắt một cái liền thấy được dấu ứ xanh trên mũi Diệp Kỳ Sâm, khuôn mặt vốn dĩ soái đến cực kỳ bi thảm kia, đột nhiên nhiều ra một dấu xanh tím, còn rất là buồn cười.

Anh ấy cố nén cười bước qua: "Lão Diệp, cậu bị làm sao vậy? Bị ai đánh thế?"

Diệp Kỳ Sâm cũng không lắm lời vô nghĩa, trực tiếp đẩy báo cáo giám định cho Đường Tông: "Cái báo cáo này là do cơ cấu của các cậu giám định?"

Đường Tông nhìn qua, gật đầu: "Đúng vậy." Anh ấy thật đúng là không ngờ rằng Diệp Minh là cháu trai của Diệp Kỳ Sâm.

Anh ấy cầm lấy báo cáo, nhìn trái ngó phải, hỏi: "Sao lại không thấy cậu kia đâu? Hứa Diễn đâu?"

"Cậu xác định, Hứa Diễn với Diệp Minh, là anh em họ bên nội?"

"Cơ bản là không chạy được." Đường Tông cực kỳ khẳng định nói: "Nếu mà cậu dám nghi ngờ sự chuyên nghiệp của mình, mình không để yên cho cậu đâu!"

Diệp Kỳ Sâm nhướng mày, chỉ vào Diệp Minh nói: "Đây là con trai của anh cả mình, nếu Hứa Diễn với Diệp Minh là anh em họ, vậy cậu cảm thấy, lúc mình mới có mấy tuổi, có thể sinh ra được đứa con như Hứa Diễn sao?"

Đường Tông: "......" Vấn đề này còn rất là thâm ảo.

"Vậy thì liệu có khả năng là, ba cậu ở bên ngoài còn có đứa con trai khác, nhưng mà nhà các cậu đều không biết hay không?" Đường Tông suy đoán.

Tuy rằng từ tận đáy lòng không muốn thừa nhận cái khả năng này, nhưng mà trước mắt mới thôi, đây là lời giải thích hợp lý nhất.

Đang lúc nói chuyện, di động Diệp Kỳ Sâm vang lên, anh nhìn tên điện báo một cái, là mẹ anh gọi tới.

Giọng nói vui sướng của Diệp phu nhân truyền ra từ trong điện thoại: "Con trai, đêm nay con phải về chỗ mẹ ăn cơm, cần thiết phải trở về."

Vừa nghe cái giọng này, Diệp Kỳ Sâm liền đoán ngay ra được tối nay chắc là còn có thiên kim thế gia nào đó ở đấy, mẹ anh lại muốn sắp xếp việc xem mắt cho anh.

Anh vừa định cự tuyệt, đột nhiên nghĩ tới chuyện của Hứa Diễn, vì làm rõ ràng chân tướng, anh cần thiết phải về nhà hỏi cha mẹ một chút.

——

Buổi tối, Diệp Kỳ Sâm dẫn theo Diệp Minh cùng nhau trở về, rốt cuộc Diệp Minh cũng rất tò mò, liệu có phải ông nội của anh chàng còn có đứa con trai nào khác ở bên ngoài hay không.

Diệp phu nhân nghe thấy tiếng xe con trai trở về, cười tủm tỉm đi tới cửa nghênh đón, kết quả liền thấy trên mũi con trai của bà đột nhiên nhiều ra một mảng tím xanh xấu xí.

"A Sâm, mặt của con...... Sao mà lại thành ra thế này?" Diệp phu nhân nóng nảy, đợi chút nữa thiên kim nhà họ Triệu tới, nhìn thấy mặt Kỳ Sâm trông như này, còn có thể coi trọng nó sao?

Dấu tím xanh kia từ rất xa nhìn lại y chang một cục mụt đen to tướng, còn ở chính giữa mặt nữa, người làm mẹ như bà đây cũng không nỡ nhìn thẳng.

Vừa lúc, Diệp Minh cũng xuống xe, anh chàng ngoan ngoãn đứng bên cạnh Diệp Kỳ Sâm, gọi một tiếng: "Bà nội."

Diệp phu nhân nhìn về phía Diệp Minh, cũng hít hà một hơi: "Minh Minh, khóe môi con làm sao vậy? Chú cháu hai đứa đánh lộn hả?"

Diệp Kỳ Sâm nhìn thoáng qua Diệp Minh, bình tĩnh gật gật đầu: "Dạ, bọn con có chút mâu thuẫn."

Diệp phu nhân: "......"

Diệp Minh hơi hơi khom lưng, rất là lễ phép nói: "Bà nội, con đi vào thăm ông nội trước."

Chờ Diệp Minh đi vào rồi, Diệp phu nhân đột nhiên thò lại gần, muốn nhìn rõ ràng kỹ càng hơn, coi thử coi dấu xanh tím trên mặt Diệp Kỳ Sâm là thật hay giả.

Diệp Kỳ Sâm cũng bất đắc dĩ, cúi đầu, chủ động thò lại gần, để Diệp phu nhân thấy rõ ràng hơn.

Diệp phu nhân duỗi tay nhẹ nhàng chạm chạm, Diệp Kỳ Sâm hơi hơi co một chút, hít hà một hơi, rõ ràng còn rất đau.

"Này...... Thằng bé Minh Minh này, sao lại xuống tay tàn nhẫn như vậy chứ, này...... Liệu có hủy dung không ta?" Diệp phu nhân nhìn dấu xanh tím trên mặt con trai, đau lòng cực kỳ. Con trai của mình, từ nhỏ tới lớn, chính bà còn luyến tiếc động thủ đánh một cái đó.

"Chút vết thương nhỏ này, qua mấy ngày là sẽ ổn thôi." Diệp Kỳ Sâm vội vàng nắm lấy bả vai mẹ an ủi: "Không phải con cũng đã đánh cho khóe miệng nó chảy máu sao, nói nữa, khi tụi con còn nhỏ không phải cũng thường xuyên đánh nhau sao?"

"Cái đó sao mà giống nhau được?" Diệp phu nhân vỗ bay tay anh, không vui nói: "Con nhường nó, nhưng cũng không thể nhường như vậy nha." Bà biết, con trai bà bởi vì ba Diệp Minh chết mà lòng thấy áy náy, thế cho nên sau này chuyện gì cũng nhường Diệp Minh, sau đó còn dứt khoát xuất ngoại.

Nhưng mà không thể đánh cho mặt con trai của bà thành như vầy nha, hôm nay còn phải xem mắt đó!

Diệp Kỳ Sâm vội vàng nói: "Mẹ, hôm nay mẹ đẩy cuộc hẹn với khách đi, chứ gương mặt này của con, cũng không tiện đi gặp người nha." Vốn dĩ vết ứ xanh không phải quá rõ ràng, nhưng mà nó đã bị Diệp Kỳ Sâm dùng thủ đoạn đặc thù xử lý qua, bởi vậy mới cực rõ ràng như thế, có thể phải qua tới mấy ngày mới biến mất.

Diệp phu nhân lại nhìn cái mặt của anh, thật sự không muốn nhìn nhiều thêm cái nào nữa, xua tay nói "Được rồi được rồi, hôm nay thì thôi, chờ khi nào mặt con đỡ rồi thì mẹ sẽ hẹn tiểu thư nhà họ Triệu tới cho con gặp."

Diệp Kỳ Sâm thở dài nhẹ nhõm một hơi, cương mặt nói: "Dạ dạ." Anh không thể cười, vì cười là mặt đau liền.

Hai mẹ con đi về phía biệt thự, Diệp Kỳ Sâm hỏi: "Mẹ ơi, con có thể hỏi mẹ một vấn đề không?"

"Cái gì?"

"Trước lúc mẹ và ba gặp nhau ấy, ba có từng có người phụ nữ nào khác không?"

Diệp phu nhân oán trách nhìn thoáng con trai: "Con như này thì bảo là vấn đề gì?"

"Con chỉ là tò mò, tại mẹ nói coi, con với anh cả tuổi tác kém nhau xa đến vậy, liệu có khả năng là ba còn có đứa con trai nào khác không?" Diệp Kỳ Sâm thử thật cẩn thận.

Diệp phu nhân trừng mắt: "Còn có đứa con trai khác? Sinh với ai? Sao mà mẹ không biết?"

"Con chỉ thuận miệng hỏi một chút." Diệp Kỳ Sâm ho khan một tiếng: "Rốt cuộc thì, trước lúc mẹ quen biết ba, không phải ba cũng đã độc thân một đoạn thời gian rất dài sao."

Diệp phu nhân như suy tư gì mà hỏi: "Con trai, có phải con nghe được tiếng gió gì bên ngoài đúng không? Là có ai nói cho con là, ba của con còn có đứa con trai khác à?" Nhà thế gia giống nhà họ Diệp đây, nếu kẻ có tâm muốn tới ăn vạ, cũng không phải không có khả năng.

Diệp Kỳ Sâm: "......" Hình như mẹ của anh đã nghĩ nhiều quá độ.

Anh vội vàng bổ cứu: "Không có không có, con chỉ là tò mò, tùy tiện hỏi chút thôi."

"Dù sao thì trước khi ba con cưới mẹ về đã nói rõ ràng rồi, đời này ổng chỉ có 2 người phụ nữ, một là vợ trước của ổng, người còn lại là mẹ." Diệp phu nhân nói: "Nếu mà thật sự nhiều ra một người nữa, xem mẹ thu thập ổng thế nào!"

Diệp phu nhân nhẹ nhàng hừ một tiếng, đi vào nhà.

Diệp Minh đi vào gặp ông nội, ông cụ thấy khóe miệng cháu trai tím bầm, lại nghe là Diệp Kỳ Sâm đánh, đang định chờ Diệp Kỳ Sâm tới đây dạy dỗ một chút, kết quả liền thấy trên mặt Diệp Kỳ Sâm cũng có một mảng tím bầm, hình như là nghiêm trọng hơn chút.

Ông cụ ho khan một tiếng, cũng không dám nói cái gì, chỉ nói: "Hai đứa đó nha, sao lại thế này hả? Đã bao nhiêu tuổi rồi, còn động thủ?"

Diệp phu nhân trừng mắt liếc Diệp Gia Vinh một cái, quay đầu bước lên lầu.

Vẻ mặt ông cụ không thể hiểu được, hỏi Diệp Kỳ Sâm: "Mẹ con làm sao vậy?" Ông chọc vợ tức giận à?

Vẻ mặt Diệp Kỳ Sâm thâm trầm nói: "Hình như mẹ nghe được một ít lời đồn đãi vớ vẩn bên ngoài về ba, nên không vui."

"Ba có lời đồn đãi vớ vẩn gì hả?"

"Ba, sau khi mẹ của anh cả con qua đời rồi, trước lúc ba quen biết mẹ con, ba có tình yêu nào khác không, có từng sinh con với người phụ nữ nào khác không?"

Diệp Gia Vinh nghe được câu hỏi của Diệp Kỳ Sâm, lập tức giận đến thổi râu trừng mắt: "Hoang đường, ba là người tùy tiện như vậy sao?"

Diệp Kỳ Sâm: "......"

"Những lời đó là ai truyền? Ăn vạ cũng dám ăn vạ lên đầu ba?" Diệp Gia Vinh tuy đã già rồi, nhưng mà giận lên rồi dư uy vẫn còn đây, ông lạnh lùng nói: "A Sâm, con điều tra rõ ràng cho ba, ba tuyệt đối không tha cho kẻ đó!"

Diệp – ăn vạ – Kỳ Sâm: "...... Dạ, ba yên tâm, con nhất định điều tra tới cùng, tuyệt đối không buông tha kẻ bịa đặt."

Nói rồi, anh với Diệp Minh liếc nhau, giờ đây càng thêm nghi hoặc.

Nhìn phản ứng của ba mẹ anh, hẳn là sẽ không có tồn tại con ngoài giá thú, vậy thì chuyện của Hứa Diễn rốt cuộc là sao vậy? Đằng nào cũng không thể là con của anh thật chứ?!

Diệp Kỳ Sâm chỉ cảm thấy cái ý tưởng này cực kỳ vớ vẩn, nhưng mà như là nghĩ tới gì đó, cả người anh đột nhiên cứng lại rồi.

Chính mình ở tương lai cũng có thể xuất hiện, nói chuyện với mình, hơn nữa còn nói cho mình biết rằng, Hứa Thư Yểu chính là bà xã tương lai của mình nữa, vậy thì thân phận của Hứa Diễn có ly kỳ chút nữa, hình như cũng không có gì lạ lùng lắm.

Liệu có cần...... Đi giám định chút không nhỉ?

Hơi thở Diệp Kỳ Sâm có chút dồn dập, thậm chí còn có chút kích động không hiểu được.

"Ba, con đột nhiên nhớ ra là con còn có chút việc gấp cần xử lý, ba nói với mẹ là con đi trước nhé." Nói rồi, Diệp Kỳ Sâm quay đầu đi ngay, thậm chí có chút gấp không chờ nổi, muốn đi nghiệm chứng suy nghĩ của mình.

"Chú......" Diệp Minh còn muốn gọi với lại Diệp Kỳ Sâm, nhưng anh cũng đã đi rồi.

Trên đường xuống núi, Diệp Kỳ Sâm gọi điện thoại cho Đường Tông.

Đường Tông thì đã về nhà rồi, thấy điện thoại của Diệp Kỳ Sâm liền gấp không chờ nổi mà nhận cuộc gọi: "Thế nào, thế nào, cậu hỏi dì chưa?"

"Đường Tông, giờ cậu có rảnh không? Giúp mình làm giám định nữa đi."

Đường Tông: "Người nhà các cậu, giờ làm giám định đến nghiện rồi hả?"

"Bớt nói nhảm." Diệp Kỳ Sâm nhìn nhìn thời gian: "Làm xét nghiệm ADN cần cung cấp cái gì?"

Đường Tông: "Đương nhiên là mẫu DNA."


"Mẫu DNA của Hứa Diễn đó, cơ cấu các cậu có còn giữ lại không?" Diệp Kỳ Sâm hỏi.

"Không, cậu ta làm giám định xong rồi, còn giữ lại mẫu để làm cái gì?" Đường Tông buồn bực: "Nè lão Diệp, cậu đến tột cùng là muốn làm sao hả?"

Diệp Kỳ Sâm nhíu mày, lúc này mình mà đi tìm Hứa Diễn thì chắc chắn không được rồi. Đột nhiên, anh nghĩ đến, hồi ban ngày Hứa Diễn có uống nước trái cây chỗ anh, anh còn chưa có rửa ly.

Diệp Kỳ Sâm vội vàng hỏi: "Nước bọt có được không?"

"Được."

Diệp Kỳ Sâm chậm rãi cong môi: "Được, cậu đến cơ cấu giám định của các cậu chờ mình, mình sẽ lập tức tới ngay."

Qua chừng hơn nửa tiếng sau, Diệp Kỳ Sâm cầm theo cái ly Hứa Diễn đã uống xuất hiện trước cửa cơ cấu giám định của Đường Tông.

Lúc này bên ngoài đã tối rồi, cả con phố đều lâm vào trong một mảnh hắc ám, chỉ có vài ngọn đèn đường lẻ tẻ lập lòe còn đang sáng lên.

Vẻ mặt Đường Tông câm nín nhìn Diệp Kỳ Sâm: "Cho nên, cậu muốn làm giám định giữa ai với ai?" Chỉ là khi ánh mắt anh ấy dừng trên mũi anh, lại chần chờ một hồi: "Vết thương trên mặt cậu, thật sự không quan trọng sao?"

Diệp Kỳ Sâm đưa cái ly đã dùng túi cất kỹ cho Đường Tông: "Làm xét nghiệm ADN giữa mình và mẫu này." Anh nói, sau đó giơ tay nhẹ nhàng chạm vào chỗ nóng lên trên mũi một chút, bất đắc dĩ nói: "Hẳn là không có sao."

Đường Tông nhận lấy cái túi trong tay anh, cười nói: "Mình phải tăng ca làm việc cho cậu giữa lúc tối hù thế này, cậu phải thêm tiền nha."

Diệp Kỳ Sâm gật đầu: "Được, cậu muốn bao nhiêu cũng cho cậu."

Hai người đi ra đằng sau, Đường Tông rút chút máu của Diệp Kỳ Sâm nói: "Xét nghiệm ADN này có làm kịch liệt cũng phải mười mấy tiếng, cậu có muốn về nhà chờ, mai lại tới không?"

"Không được, mình ở lại đây với cậu đi." Lúc này Diệp Kỳ Sâm có một loại cảm giác không thể diễn tả, anh cảm thấy mình phá lệ thanh tỉnh, lại cảm thấy mình thiệt sự là điên rồi mới có thể muốn tới đây làm xét nghiệm ADN giữa mình với Hứa Diễn.

Vận mệnh chú định, tựa hồ có cái gì đang chỉ dẫn anh, cái giám định này rất quan trọng.

Diệp Kỳ Sâm vẫn luôn ngồi trên sofa ngoài đại sảnh của cơ cấu giám định, trong đầu trống rỗng, suy nghĩ rất nhiều chuyện lung tung rối loạn.

Một cái suy nghĩ miên man ấn tượng sâu sắc duy nhất chính là, nếu Hứa Diễn thật sự là con của anh, vậy thì Yểu Yểu mới không phải chị của Hứa Diễn đâu, mà là mẹ của Hứa Diễn đi!

Đường Tông thức đêm kịch liệt làm ra cái kết quả giám định này giúp cho Diệp Kỳ Sâm, vẻ mặt anh ấy phức tạp mà giao báo cáo giám định trong tay mình cho Diệp Kỳ Sâm.

"Người anh em, cậu......" Vẻ mặt Đường Tông muốn nói lại thôi, không biết nên nói cái gì mới phải.

Hiện tại Diệp Kỳ Sâm rất buồn ngủ, nhưng mà khi nhìn thấy Đường Tông bước ra rồi, lại miễn cưỡng vực dậy tinh thần: "Thế nào?" Anh theo bản năng nhận lấy báo cáo giám định trên tay Đường Tông, mắt hơi bị hoa, chỉ nhìn thấy trên báo cáo có một chuỗi số 9.

Anh nỗ lực định thần, rốt cuộc nhìn rõ con số trên báo cáo giám định, tỉ lệ gen phù hợp, là 99.99%

Không hề nghi ngờ, là quan hệ cha con.

——

Hứa Diễn muốn Hứa Thư Yểu cùng xuống biệt thự dưới nông thôn ở một đoạn thời gian, Hứa Lập Thành cố ý lái xe đưa bọn họ xuống dó, hơn nữa còn dặn dò hai người, có chuyện gì liền gọi điện cho ông.

Trong nhà vẫn cứ sạch sẽ trước sau như một, xem ra thím Phúc thường xuyên tới đây quét tước.

Thím Phúc biết hôm nay Hứa Thư Yểu muốn tới đây nên còn cố ý chuẩn bị đồ ăn sẵn ở nhà, chiêu đãi cô bữa cơm trưa nay ở nhà bà.

Hứa Thư Yểu cũng mua không ít quà cáp ở Hải Thành tới đưa cho thím Phúc.

Thím Phúc cũng không chối từ, vui vui vẻ vẻ nhận lấy, càng thêm nhiệt tình chiêu đãi Hứa Thư Yểu với Hứa Diễn.

Trông thím Phúc rất thích Hứa Diễn, sau khi ngồi lên bàn rồi không ngừng gắp đồ ăn cho Hứa Diễn, sợ anh chàng sẽ bị đói.

Chờ khi mẹ con bọn họ ăn xong rồi về nhà, Hứa Diễn cảm thấy bụng mình sắp nứt vỡ luôn.

Dưới ánh trăng, cái bóng của Hứa Diễn trên mặt đất trông như là thai phụ ấy, Hứa Thư Yểu phụt một tiếng cười thành tiếng.

Hứa Diễn quay đầu nhìn mẹ mình, bất mãn hỏi: "Mẹ còn cười con?"

Hứa Thư Yểu nghẹn cười lại: "Không cười con, về nhà mẹ pha chút nước mật ong cho con, để cho con dễ tiêu hóa chút."

"Hừ." Hứa Diễn hừ một tiếng, lại đánh một cái nấc no nê.

Về đến nhà, Hứa Thư Yểu thúc giục Hứa Diễn đi tắm, cô thì lại ôm chiếu đi trải giường chiếu giúp Hứa Diễn. Chờ khi cô chuẩn bị giường nệm cho Hứa Diễn xong xuôi rồi, Hứa Thư Yểu đột nhiên phát hiện, mình như vầy, thật sự có chút bộ dáng của người mẹ.

Tối giữa hè cũng cực kỳ nóng bức. Căn biệt thự này không có lắp đặt điều hòa, nhưng lại rất là mát mẻ đến ngoài ý muốn.

Hai mẹ con cùng nhau ngồi trên ban công lầu hai của biệt thự, ăn kem que, cảm thụ được từng trận gió mát lạnh, ngắm nhìn ánh trăng treo cao cao bên ngoài.

Hứa Diễn đột nhiên hắt xì 2 cái, Hứa Thư Yểu quan tâm: "Con đừng để bị cảm đó."

"Trời nóng như này, sao có thể bị cảm?" Hứa Diễn cắn một cái bụp hết cây kem, ngậm cả cục kem lạnh trong miệng, mơ hồ không rõ nói: "Bầu không khí chỗ này, thật đúng là tốt."

Hứa Thư Yểu cười: "Đương nhiên rồi." Gió nhẹ nhàng thổi tóc cô bay phất phơ, dưới ánh mắt, khuôn mặt trơn bóng của cô có vẻ phá lệ xinh đẹp.

Hứa Diễn đột nhiên hỏi: "Mẹ, hiện tại mẹ có hạnh phúc không?"

Hứa Thư Yểu quay đầu nhìn anh chàng, cười gật đầu: "Rất hạnh phúc." Có ba, còn có Hứa Diễn, cô cảm thấy rất thỏa mãn, nếu như ông ngoại còn chưa có qua đời, vậy sẽ càng tốt.

Hứa Diễn gật đầu: "Ừm." Con sẽ bảo vệ hạnh phúc hiện tại của mẹ.

"A Diễn." Hứa Thư Yểu cười tủm tỉm gọi anh chàng: "Mẹ phát hiện cả ngày hôm nay con đều có vẻ tâm sự nặng nề, rốt cuộc là có chuyện gì? Không thể nói cho mẹ à?"

"Không có gì." Hứa Diễn giọng ồm ồm nói: "Có lẽ con còn chưa quá quen thuộc với hoàn cảnh này đi."

"Vậy con có muốn đi ngủ không? Nghỉ ngơi sớm một chút, sáng ngày mai mẹ dẫn con đến trấn trên đi dạo."

Hứa Diễn gật đầu: "Dạ được." Anh chàng một tay chống sàn nhà, đứng bật dậy: "Vậy con về phòng trước, mẹ cũng đi nghỉ ngơi sớm chút nha."

"Ừ." Hứa Thư Yểu quơ quơ cây kem trong tay: "Mẹ ăn xong rồi sẽ đi ngủ ngay."

Hứa Diễn gật đầu, xoay người đi về phòng mình. Nhưng mà, anh chàng lại chẳng thấy buồn ngủ tí nào.

Chuyện của Diệp Kỳ Sâm còn đang đè trong lòng anh chàng, sao mà anh chàng có thể ngủ an ổn được? Chỉ cần tưởng tượng đến mẹ bởi vì chính mình mà quen biết Diệp Kỳ Sâm, anh chàng hối hận đến xanh cả ruột.

Mà cố tình là, anh chàng còn không thể tung thân phận tra nam của Diệp Kỳ Sâm ra ánh sáng được, chỉ sợ Hứa Thư Yểu sẽ bởi vì anh chàng mà đi đến ở bên Diệp Kỳ Sâm!

Anh chàng thiệt sự là vì mẹ mình mà rầu thúi ruột!

Đột nhiên, có một làn điệu piano du dương lại nhẹ nhàng chậm rãi truyền đến, như là khúc nhạc ru ngủ ấy, trấn an cảm xúc bực bội cùng thần kinh của Hứa Diễn.

Dần dần, nỗi lòng bực bội của anh chàng yên ổn xuống.

Anh chàng chỉ cảm thấy tiếng đàn này thật là hay, lại sau đó nữa, Hứa Diễn nghiêng đầu, ngủ luôn rồi.

Hôm sau, sắc trời tờ mờ sáng.

Ở chỗ này, Hứa Thư Yểu theo thói quen dậy sớm, cô trước hết là đi giặt quần áo dơ mà mình với Hứa Diễn thay ra hôm qua, sau đó phát hiện Hứa Diễn còn chưa có tỉnh dậy, cô tính toán thừa dịp còn sớm đi mua chút đồ ăn về, làm bữa sáng cho Hứa Diễn.

Kết quả mới vừa mở cổng biệt thự ra, liền thấy ngoài cửa nhà cô đậu một chiếc xe quen thuộc, Hứa Thư Yểu hơi hơi sửng sốt.

Đang lúc cô ngây người, cửa xe mở ra, Diệp Kỳ Sâm bước xuống xe. Ánh mắt anh u tối nặng nề, trong thâm thúy có phức tạp, còn có một chút cảm xúc làm người ta không nắm chắc được.

Hứa Thư Yểu ngớ người nhìn dấu tím xanh trên mặt anh, lập tức không nhịn xuống được, phì cười: "Chú út, mặt của chú......"

Diệp Kỳ Sâm nhìn lúm đồng tiền của cô thật lâu, bất tri bất giác, nhẹ nhàng giật giật khóe môi, nhẹ nhàng gọi tên của cô: "Yểu Yểu."

"Sao chú lại tìm được tới nơi này vậy?" Hứa Thư Yểu tiến lên, tò mò nhìn anh.

Diệp Kỳ Sâm chậm rãi thở dài một tiếng nói: "Chú tra được." Dinh thự của Cố lão tiên sinh, rất dễ tra.

"Vậy chú tới là...... Muốn làm cái gì?" Cô liếc mắt nghía xe của Diệp Kỳ Sâm một cái, nhìn kiểu này, hình như xe của anh đã đậu chỗ này rất lâu, hình như là phải được một đêm.