Mẹ Tôi Mới Có 18 Tuổi

Chương 50: C50: Giám định




Hứa Diễn đi theo phía sau anh bạn, cũng lên xe đạp đi, nghe thấy Diệp Minh nói cậu anh bạn là viện trưởng bệnh viện, anh chàng cười nhạo một tiếng: "Cái người cậu kia của cậu, hẳn sẽ không phải là ba của cái gã anh họ Lâm Hàn kia của cậu đó chứ?"

Diệp Minh có chút ngượng ngùng gật đầu: "Ừm, là ông ấy."

Hứa Diễn chậc chậc một tiếng, nhưng cũng không có nói gì nữa, đạp xe chạy song song với anh bạn, nhằm về phía bệnh viện trung tâm.

"Diệp Minh, có phải cậu sợ nếu hai ta thật sự có quan hệ sẽ bị người nhà cậu biết không?" Hứa Diễn lái xe với 1 tay, nghiêng đầu nhìn biểu cảm của Diệp Minh.

Diệp Minh cười nhạo: "Tuy rằng mình không biết vì sao cậu nhất định đòi làm xét nghiệm DNA với mình, nhưng mà mình có thể rất khẳng định mà nói cho cậu rằng, giữa chúng ta thật sự không có quan hệ."

Lần trước anh chàng đã nói bóng nói gió hỏi ông nội rồi, ba của anh chàng, tuyệt đối không phải người sẽ tìm tiểu tam ở bên ngoài, càng đừng nói đến chuyện có đứa con ngoài giá thú lớn bằng chính mình.

Ông nội nói với anh chàng rằng, khi trước ba mẹ anh chàng là tự do yêu đương, cuối cùng đi đến với nhau.

Lúc ấy Diệp phu nhân Lâm Như Nghi cũng chỉ là một nữ sinh viên gia cảnh bình thường, yêu đương với Diệp Bác, ba của Diệp Minh, được ba năm, cuối cùng thành công tu thành chính quả, gả vào nhà họ Diệp.

Sau khi kết hôn hai vợ chồng cũng là ân ái có thêm, sau khi kết hôn vào năm thứ tư, Diệp phu nhân mang thai, sinh hạ Diệp Minh. Nếu không phải vụ tai nạn ngoài ý muốn sau này, Diệp Bác và Lâm Như Nghi chính là vợ chồng mẫu mực được người hâm mộ và khen ngợi trong giới hào môn thế gia.

Diệp Minh nói: "Ba của mình tuyệt đối không phải người ăn chơi đàng đi3m ở bên ngoài, cho nên Hứa Diễn cậu nhất định là lầm rồi, không tin thì cậu có thể tự mình đi điều tra."

Hứa Diễn nhăn mày lại: "Mình điều tra ba cậu làm gì? Ông ấy lại chẳng có quan hệ gì với mình."

Diệp Minh: "Chứ bộ không phải cậu đang hoài nghi mình là anh trai cùng cha khác mẹ với cậu sao?" Chứ không thì sao lại vẫn luôn cường điều đòi làm xét nghiệm DNA làm chi?

Hứa Diễn: "......"

Biết là Diệp Minh hiểu lầm, Hứa Diễn cũng lười đi giải thích, anh chỉ nói: "Chờ khi kết quả kiểm tra ra rồi, mình sẽ nói cho cậu mình hoài nghi cái gì." Anh chàng nói xong, nhe răng nói với Diệp Minh: "Nếu chúng ta không có quan hệ gì, chúng ta còn có thể tiếp tục làm anh em, mình tán đồng cậu theo đuổi chị Thư Yểu tới 120 phần."

Diệp Minh: "......" Ha hả.

Vừa đến bệnh viện, chỗ này còn rất là đông người. Hai anh chàng đứng trong đại sảnh nhìn nửa ngày, cũng không tìm được phòng để bốc số.

Hứa Diễn gãi gãi đầu: "Nếu không thì tìm ai đó hỏi chút ha?"


Diệp Minh gật đầu: "Cậu đi hỏi đi."

Hứa Diễn cười nhạt một tiếng, đi đến cạnh bàn tiếp tân, cười mở miệng hỏi: "Dạ chị gái nhỏ ơi, xin hỏi, em muốn làm xét nghiệm DNA, phải đến khoa nào?"

Chị y tá nhỏ của đài tiếp tân nhìn về phía chàng thiếu niên soái khí trước mắt, nhiệt tình trả lời: "Xét nghiệm DNA không phải, nên bệnh viện không có cái phòng khoa này, nếu mà em muốn đi xét nghiệm DNA, vậy phải đến cơ cấu giám định tư pháp chính quy nha."

"Hả?"

Không phải bệnh viện? Thế vì sao lần trước, ông ngoại lại dẫn anh chàng và Hứa Thư Yểu tới bệnh viện nhỉ?

Diệp Minh ở bên cạnh cũng sửng sốt, được thêm tri thức rồi.

Hứa Diễn vội vàng hỏi: "Vậy chị ơi, chị có biết ở đâu có loại cơ cấu giám định đó không ạ?"

Y tá nhỏ nói: "Em đi ra bằng cửa chính bệnh viện rồi nhằm hướng đông mà đi, tới cái đèn xanh đèn đỏ thứ hai thì quẹo trái, ở giao lộ có một chỗ đó."

Hứa Diễn nói cảm ơn: "Tốt quá, cảm ơn chị gái nhỏ nhiều."

Cô y tá nhỏ được tiểu soái ca gọi vài tiếng chị gái nhỏ, đều có chút ngượng ngùng rồi.

Hai anh chàng ra khỏi bệnh viện, dựa theo lời chỉ đường của cô y tá nhỏ, quả nhiên thấy được một cơ cấu giám định tư pháp được trang hoàng cũng không tệ lắm tại giao lộ đèn xanh đèn đỏ thứ hai. Hai anh chàng đậu xe đạp ở cửa, Hứa Diễn giơ tay lên khoát lên bả vai Diệp Minh, hừ hừ một tiếng: "Đi thôi."

Diệp Minh gật gật đầu, hai người cùng nhau đi vào.

Tiếp đãi bọn họ là một người đàn ông tuổi cỡ chừng 24-25, họ Đường. Khi Hứa Diễn nói rõ ý đồ đến, bảo anh chàng và Diệp Minh muốn xét nghiệm DNA, vị Đường tiên sinh này rõ ràng sửng sốt một chút.

Đường tiên sinh: "Hai cậu, các cậu là tính nghiệm chứng quan hệ gì?"

"Cha con."

"Anh em."


Hai anh chàng đồng thanh thốt lên, cơ mà sau khi nói xong, bầu không khí lại trầm mặc một mảnh.

Diệp Minh bỗng chốc quay đầu nhìn về phía Hứa Diễn, trong đôi mắt to to kia, tràn ngập những dấu chấm hỏi be bé: "???"

Cha con???

Ngay cả Đường tiên sinh cũng phải dại ra một chốc, sau đó mới cười nói: "Anh chàng này, cậu thiệt đúng là biết nói giỡn nha."

Hứa Diễn giơ tay sờ sờ cái mũi, lời nói hàm hồ: "Vậy thì anh em đi." Dù sao thì chờ kết quả giá định ra rồi, hết thảy tự nhiên đều sẽ biết được.

Loại kiểm tra chính quy này là có quy tắc bảo vệ riêng tư rất nghiêm khắc, Hứa Diễn thậm chí cũng đã nghĩ kỹ rồi, chờ khi báo cáo giám định ra rồi, nếu mình với Diệp Minh thật sự là quan hệ cha con, vậy anh chàng liền làm bộ nói là cơ cấu giám định này sai rồi, lừa dối cho qua cửa là được.

Mình thiệt quá thông minh mà, ngay cả đường lui cũng đã nghĩ kỹ rồi.

"Hai vị tiểu huynh đệ, giá cả giám định cái này cũng không rẻ đâu, 2 người là 1300, các cậu xác định muốn làm chứ?"

Hứa Diễn cảm thấy 1300 cũng không đắt, cơ mà mấu chốt là anh chàng không có tiền. Anh chàng quay đầu nhìn về phía Diệp Minh: "Cậu mang bao nhiêu tiền?"

Diệp Minh trầm mặc một lát, kéo Hứa Diễn sang một bên, hạ giọng nói: "Mình chỉ mang có 500." Đây là tiền tiêu vặt 1 tuần của anh chàng... nếu biết thật sự muốn tới làm xét nghiệm DNA, anh chàng đã xài tiết kiệm chút rồi.

Hứa Diễn: "Mình mang theo 300."

Diệp Minh chậm rãi thở dài một tiếng, nói: "Mình gọi điện cho chú út mình, mượn chút tiền với chú vậy.".

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

Hứa Diễn gật đầu: "Được, chờ giám định xong rồi mình trả cho chú."

Diệp Minh đi ra ngoài gọi điện thoại cho Diệp Kỳ Sâm, vay tiền anh.

Diệp Kỳ Sâm tuy thấy kỳ quái không biết cháu trai muốn hơn 1000 tệ làm cái gì, nhưng vẫn là đáp ứng cho anh chàng, trực tiếp chuyển tiền vào thẻ ngân hàng của Diệp Minh.


Cúp điện thoại, chỉ chốc lát sau di động của mình liền nhận được tin nhắn của ngân hàng, hơn 1000 tệ đã vào sổ. Nhìn thấy cái tin nhắn đó, đột nhiên Diệp Minh hiểu được tầm quan trọng của độc lập tự chủ, của tài chính tự do.

Nộp tiền rồi, Đường tiên sinh tìm tới 2 phần đơn cho hai chàng trai, bảo bọn họ dựa theo yêu cầu mà điền thông tin vào đó, sau đó lại dẫn bọn họ đi ra đằng sau lấy mẫu xét nghiệm.

Đường tiên sinh trêu ghẹo nói: "Cơ cấu giám định của bọn tôi vẫn luôn là cha con tới giám định quan hệ, còn chưa từng thấy anh em tới đây giám định quan hệ đâu, hai cậu là hoài nghi đối phương không phải ruột thịt sao?"

Hứa Diễn nhanh chóng điền xong đơn, anh chàng cười nhạo nói: "Không, tôi là hoài nghi hai bọn tôi có quan hệ huyết thống, cho nên mới tới giám định."

Đường tiên sinh nhất thời cạn lời, nếu không phải hai cậu này đều đã đủ 18 tuổi, anh ấyđều muốn thông báo cho phụ huynh họ đó.

Thu thập mẫu xét nghiệm rồi, Đường tiên sinh đưa bọn họ ra ngoài: "Kết quả giám định cần chờ trong 7 ngày làm việc mới có, đến lúc đó chỗ bọn tôi sẽ gọi điện thông báo cho các cậu tới lấy báo cáo."

——

Hứa Thư Yểu không biết Hứa Diễn và Diệp Minh đã đi làm xét nghiệm DNA, cô vẫn cứ đi làm bình thường vào ngày hôm sau. Tiến trình quay chụp của đoàn phim đã gần tới kết thúc, chờ khi kết thúc quay chụp, cô có thể được nhận tiền lương đã làm hơn nửa tháng này.

Tuy không nhiều lắm, nhưng cũng là mình vất vả làm việc kiếm về được, Hứa Thư Yểu ngẫm lại thôi đã vô cùng vui vẻ.

Sau khi kết thúc quay chụp, Hứa Thư Yểu dựa theo yêu cầu đưa máy quay về lại công ty, sau đó đến phòng tài vụ nhận tiền lương mình làm trong khoảng thời gian này, tuy chỉ có hơn 900, nhưng số tiền này có ý nghĩa phi phàm đối với cô.

Trở về mời ba với con trai ăn cơm đi.

Lúc ra, Hứa Thư Yểu lại ngoài ý muốn phát hiện, dưới đại sảnh lầu một của truyền thông Tinh Nguyệt nhiều thêm mấy cô gái bàn tiếp tân xinh đẹp, tại cửa thang lầu ở bên cạnh còn có một người công nhân đang làm vệ sinh, và ngoài cổng lớn, cô thấy được xe Diệp Kỳ Sâm.

Chẳng lẽ là anh tới?

Ngay sau đó, thang máy vang lên, Hứa Thư Yểu quay đầu, vừa lúc thấy được Diệp Kỳ Sâm đang ra khỏi thang máy với một vài người.

Lúc này, anh đang mặc một bộ tây trang phẳng phiu màu đen, áo sơ mi bên trong là màu trắng kèm với cà vạt đen, cả người thoạt nhìn phá lệ hào phóng lại trầm ổn, tự mang một kiểu bức cách của bá đạo tổng tài.

Lúc cửa thang máy mở ra, ánh mắt Diệp Kỳ Sâm tạm dừng trên người Hứa Thư Yểu vài giây, sau đó liền dời tầm mắt đi, kiên nhẫn nghe trợ lý bên người hồi báo công chuyện.

Đột nhiên, người công nhân ở cửa thang lầu vừa nãy kia đột nhiên buông xuống cái thùng nhỏ xách theo trong tay, chạy tới, bổ nhào quỳ xuống bên chân Diệp Kỳ Sâm, kêu r3n nói: "Diệp tổng, Diệp tổng, anh cho tôi thêm cơ hội nữa đi, không phải tôi đã đưa hết sổ sách cho anh rồi sao?"

Người kia tháo mũ xuống, lộ ra mặt.

Người kia, thế mà là Phương Vĩ Thành, cậu của Triệu Miểu Miểu.


Lúc này ông ta nào còn có cái bộ dáng tây trang giày da cô thấy ngày đó nữa, giờ ông ta mặc trên người bộ quần áo lao động màu lam, mái đầu với những sợi tóc thưa thớt không che được đỉnh đầu bóng dầu, ông ta thậm chí không màng hình tượng mà quỳ trước mặt Diệp Kỳ Sâm, cầu anh đừng khai trừ mình.

"Diệp Tổng, tôi trên có già, dưới có trẻ, thật sự không thể không có công việc này, xin anh xem trên phần tôi đã chủ động giao hết sổ sách cho anh, tha thứ cho tôi lúc này đi! Chứ không, tôi thật sự sống không nổi nữa."

Mọi người ở đây yên lặng mà nhìn một màn này, tổng giám đốc Phương đã từng cao cao tại thượng không ai bì nổi kia, lúc này lại chật vật bất kham mà quỳ gối ở đây đến thế, cảnh tượng này quả thực có chút buồn cười.

"Tôi cầu xin anh, xem trên phần tôi cũng đã làm việc ở công ty chúng ta nhiều năm vậy rồi, cầu anh hãy buông tha tôi đi, Diệp tổng, cầu xin anh......"

Diệp Kỳ Sâm hơi hơi rũ mi mắt nhìn ông ta, trên nét mặt anh mang theo nụ cười trào phúng nhạt nhòa: "Vậy sao lúc ông tham ô tiền của công ty, báo cáo dối sổ sách ấy, ông lại không nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay chứ?"

Sổ sách của truyền thông Tinh Nguyệt, anh đã xem 2 ngày liên tục, tra ra được không chỉ một lỗ hổng, kim ngạch đề cập đến đã trên hàng triệu. Công ty con có một kẻ như sâu mọt thế này, không khai trừ, chẳng lẽ còn muốn giữ lão ta lại để lão hút máu tiếp sao?

Mà lỗ hổng lớn đến vậy, trên phần phê duyệt của tổng công ty thế mà cũng chưa phát hiện được, còn cứ theo lẽ thường mà phê duyệt xuống, sau lưng việc này chỉ sợ không chỉ một mình Phương Vĩ Thành. Xem ra, Diệp thị thật sự có vấn đề rồi.

"Diệp tổng, hôm đó anh nói, chỉ cần tôi chủ động một chút, anh sẽ buông tha cho tôi, nhưng mà giờ anh không chỉ có khai trừ tôi, còn muốn kiện tôi, anh như vầy là muốn ép tôi lên đường chết sao?" Giọng Phương Vĩ Thành dần dần cất cao lên.

"Vậy ông có chủ động sao?" Diệp Kỳ Sâm cười lạnh: "Cái tôi muốn chính là chân tướng đằng sau ông và kẻ đứng sau lưng ông, ông chỉ ném cho tôi một phần sổ sách, sẽ không thật sự cho rằng tôi dễ lừa đó chứ?"

Phương Vĩ Thành: "......"

"Phương tiên sinh, tôi đã cho ông cơ hội rồi." Chỉ tiếc, ông không có quý trọng.

Gân xanh trên trán Phương Vĩ Thành nhảy thình thịch, rõ ràng là bị lời Diệp Kỳ Sâm nói k1ch thích rồi, ông ta đột nhiên đứng bật dậy, mắt lộ ra hung quang, quát lên như muốn cá chết lưới rách: "Nếu anh không cho tôi đường sống, vậy tôi cũng không sống nữa, chúng ta cùng chết đi!"

Nói rồi, ông ta quay đầu chạy ngay, tới cửa thang lầu, xách cái thùng nhỏ bị đặt dưới đất kia lên.

Ông ta xách theo thùng, động tác kia tựa hồ là muốn tạt thứ chất lỏng không rõ kia lên người Diệp Kỳ Sâm.

Hứa Thư Yểu kinh hô: "Chú út, mau tránh ra."

Cô như phản xạ có điều kiện mà tiến lên, duỗi tay ra kéo anh, là muốn kéo anh tránh sang một bên.

Ai biết được, Phương Vĩ Thành nhìn thấy Hứa Thư Yểu đột nhiên nhào ra, thế mà trực tiếp đổi hướng, chất lỏng trong thùng kia đã bị tạt hết lên về phía Hứa Thư Yểu.

"Yểu Yểu!" Diệp Kỳ Sâm kinh hô, cơ hồ là cùng thời gian, anh duỗi tay ra ôm chặt Hứa Thư Yểu vào lòng mình, dùng lưng mình chặn lại thứ chất lỏng tạt về phía cô.

Hứa Thư Yểu chỉ cảm thấy cả người mình đã bị ôm trong vòng ôm rất ấm áp, cái gì cũng không nhìn thấy, cũng không nghe thấy.