Mẹ Tôi Mới Có 18 Tuổi

Chương 34: C34: Được cứu




Cảnh sát có một bộ quy trình phá án, trước khi có chứng cứ họ sẽ không bắt người.

Hai anh chàng trực tiếp gọi taxi đến chung cư của Diệp Kỳ Sâm, Diệp Minh nhìn thời gian, thúc giục tài xế nhanh hơn chút.

Diệp Minh nói: "Hôm nay chú út mình muốn xuất ngoại, máy bay lúc 8 giờ, không biết giờ chú ấy có đi chưa nữa."

Hứa Diễn gật đầu, cả trái tim nặng trĩu, y chang như thời tiết ngoài cửa sổ xe lúc này vậy, âm trầm xám xịt.

Lúc hai người đuổi tới nơi, vừa lúc gặp được Diệp Kỳ Sâm kéo valy ra cửa. Thấy được hai chàng trai xuất hiện ở cửa nhà mình vào lúc nào, Diệp Kỳ Sâm buồn bực: "Sao mấy đứa lại tới đây?"

Hứa Diễn nhìn về phía Diệp Minh, tuy rằng anh chàng cũng không biết vì sao Diệp Minh lại muốn dẫn mình tới tìm Diệp Kỳ Sâm.

Diệp Minh vội vàng nói: "Chú út, Hứa Thư Yểu bị người bắt cóc."

Diệp Kỳ Sâm bỗng chốc nhíu mày, biểu cảm nháy mắt ngưng trọng lên: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Hứa Diễn bất đắc dĩ, lần nữa kể lại chuyện xảy ra tối hôm qua, cho Diệp Kỳ Sâm.

Diệp Kỳ Sâm kéo valy xoay người, mở cửa nhà ra: "Vào nhà trước lại nói."

"Xác định là cái người tên Tôn Bằng kia sao? Đã xem camera theo dõi của hiện trường vụ án chưa?" Diệp Kỳ Sâm truy vấn chi tiết.

Hứa Diễn: "Xem rồi, chẳng qua không nhìn thấy mặt, cũng không xác định có phải Tôn Bằng hay không."

Diệp Kỳ Sâm nắm lấy di động trong tay, khẽ gật đầu: "Được, chú biết rồi." Anh nói, sau đó cầm di động gọi điện thoại.

"Tiểu Bàn, tra một người giúp tôi. Ừ, tên Tôn Bằng, tôi muốn biết hiện tại gã ta đang ở đâu, sau khi tra được thì gửi địa chỉ cho tôi."

Cúp điện thoại xong, Diệp Kỳ Sâm nâng mi mắt nhìn về phía hai chàng thiếu niên trước mặt mình: "Chú đưa mấy đứa về trường đi học trước nhé?"

Hứa Diễn lắc đầu: "Không, không tìm được chị ấy, con không có tâm tình đi học."

Diệp Minh gật đầu theo: "Chú út, con cũng vậy."

Diệp Kỳ Sâm giơ tay, vỗ vỗ bả vai Hứa Diễn, an ủi nói: "Đừng quá khẩn trương, chú nhất định sẽ tìm được người giúp con." Lời an ủi của anh lập tức đánh trúng trái tim căng chặt cả đêm của cậu thiếu niên.

Hứa Diễn cúi đầu, hốc mắt đã đỏ. Không biết vì sao, ở trước mặt Hứa Lập Thành anh chàng không có để lộ ra một mặt yếu ớt, còn an ủi ngược lại ông ngoại nữa, nhưng cố tình ở trước mặt Diệp Kỳ Sâm, anh chàng lại không nhịn được.


"Chú út, cảm ơn chú." Hứa Diễn nghẹn ngào gật đầu.

"Không sao đâu."

Rất mau, điện thoại của Tiểu Bàn đã tới, Diệp Kỳ Sâm gật gật đầu, nói: "Cậu mang theo vài người, bắt lấy hắn trước cho tôi, đợi chút nữa tôi tới ngay."

Diệp Kỳ Sâm cất điện thoại, cầm chìa khóa xe nói: "Đi thôi."

Hứa Diễn đi theo sau lưng: "Chú út, là Tôn Bằng sao?"

"Đi mới biết được." Diệp Kỳ Sâm lái xe, dẫn theo Hứa Diễn và Diệp Minh đến địa chỉ mà Tiểu Bàn cung cấp.

Địa điểm là một vũ trường, ban ngày ban mặt nhưng chỗ này cũng rất náo nhiệt.

Ngoài cửa có một người trẻ tuổi mập mạp đứng đó, vừa thấy xe Diệp Kỳ Sâm tới, anh ta vội vàng chào đón: "Sâm ca, anh đến rồi."

"Khống chế được người chưa?" Diệp Kỳ Sâm xuống xe, trực tiếp vứt chìa khóa xe cho người trẻ tuổi đứng sau lưng Tiểu Bàn.

"Em làm việc anh cứ yên tâm, đang ở trong phòng kìa." Tiểu Bàn nói: "Đó chỉ là một thằng du thủ du thực, mấy bữa trước uống rượu ở chỗ này của em, mà không có trả tiền, còn bị mấy anh em của em đánh cho một trận kìa. Vừa nãy anh nói tên người này với em, em nghĩ tới hắn liền."

Trong phòng, Tôn Bằng ngã xoài trên mặt đất, không dám thở mạnh.

Nghe thấy có tiếng động mở cửa, hắn ta lại bắt đầu rên lên: "Buông tha cho tôi đi, không phải hôm nay tôi đã trả tiền sao?"

Hứa Diễn xúc động túm lấy áo Tôn Bằng, xách gã ta lên: "Ông trói Hứa Thư Yểu đi đâu rồi?"

"Mày...... Sao mày lại ở đây?" Tôn Bằng thấy Hứa Diễn, thật rất sửng sốt: "Tao bắt cóc Hứa...... Hứa Thư Yểu khi nào chứ?"

Rõ ràng cái gã Tôn Bằng này không biết nói dối lắm, biểu cảm chột dạ kia đã bán đứng gã ta.

Hứa Diễn cho gã ta một quyền thẳng lên mặt, mắt đỏ ngầu lóe ánh sáng hung ác: "Mày dám động đến chị ấy, tao giết mày!"

Diệp Kỳ Sâm vội vàng giữ chặt Hứa Diễn, gắt gao đè lại vai của anh chàng: "Hứa Diễn, bình tĩnh một chút, con thả hắn ta ra trước đã."

Hứa Diễn vào lúc này đã mất đi lý trí, mẹ của mình đã mất tích suốt một đêm, ai biết được trong khoảng thời gian này sẽ xảy ra chuyện gì.

Mấy anh em Tiểu Bàn kéo Hứa Diễn ra, Hứa Diễn còn giãy dụa: "Thả tôi ra."


"Mang hai cậu bạn nhỏ này ra ngoài, hình ảnh máu tanh quá, nhìn thấy thì không tốt." Diệp Kỳ Sâm nói một câu, người ở chỗ này trực tiếp mời Diệp Minh với Hứa Diễn đi ra ngoài.

Diệp Kỳ Sâm nhận lấy một cái chủy thủ từ trong tay Tiểu Bàn, nhẹ nhàng đâm lên trên mặt thảm bên cạnh Tôn Bằng, giọng anh âm trầm, mang theo hàn ý nhè nhẹ nói: "Nếu hiện tại mày nói rõ ràng, có lẽ sẽ bớt chịu khổ một chút."

Tôn Bằng hoàn toàn sợ rồi, lắp bắp nói: "Các người...... các người như này là động tư hình, tôi...... tôi muốn báo cảnh sát!"

Tiểu Bàn đứng ở một bên vui sướng khi người gặp họa nói: "Tao khuyên mày nếu biết cái gì vẫn là nói nhanh lên đi, bằng không muốn đối phó mày, nhiều thủ đoạn lắm."

"Tôi thật sự không biết mà." Tôn Bằng còn đang kiên trì.

Diệp Kỳ Sâm cười lạnh, đứng đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Bàn, Tiểu Bàn hiểu ngầm, ra hiệu mấy anh em bên người, túm tay Tôn Bằng ra.

Tiểu Bàn nói: "Nếu mày không nói, vậy chúng ta liền tính tính sổ sách bên ngoài cái ha. Bắt đầu từ tháng trước mày đã ghi sổ nợ ở chỗ bọn này, đến bây giờ còn chưa trả hết nữa. Chút tiền trinh này, tao cũng không cần, lưu lại một bàn tay của mày đi."

Dao còn chưa có giáng xuống đâu, Tôn Bằng đã bắt đầu kêu gào thảm thiết, cuối cùng bay nhanh nhận sợ: "Tôi nói, tôi nói...... Tôi thiệt sự không có bắt cóc nhỏ đó, nhưng mà...... nhưng mà tôi biết, là ai làm!"

Diệp Kỳ Sâm quay đầu nhìn hắn: "Nói rõ ràng."

"Hôm trước, khi tôi đang ở quán bar trong cao ốc chọc trời, trong lúc vô tình nghe được có người đang lên kế hoạch muốn bắt cóc Hứa Thư Yểu, tôi liền lắm miệng nói một câu là có thể chặn đường trên đường nó tan học về nhà, vì nhà tụi nó giờ đã phá sản, đều là đi bộ về nhà. Có cái nữa là thời gian tan học rất muộn, trên đường không có ai hết, tiện động thủ lắm......"

Nghe Tôn Bằng nói xong, Diệp Kỳ Sâm bỗng chốc nắm chặt nắm tay, xương đều đang kêu rốp rốp, lửa giận quay cuồng trong lồ ng ngực, anh cắn răng hàm sau, âm trầm chất vấn: "Là ai?"

Tôn Bằng nhìn người đàn ông đang cố nén tức giận trước mắt, rất nhát gan mà rụt rụt đầu, lắp bắp nói: "Tôi chỉ nghe được mấy người đó gọi hắn ta là Hàn ca."

Lâm Hàn?!

Diệp Kỳ Sâm xoay người đi ngay, Tiểu Bàn đi theo phía sau: "Anh, có cần em hỗ trợ không?"

"Tra cho tôi thằng đó đang ở đâu trước đã!"

"Dạ."

Hứa Diễn với Diệp Minh vẫn luôn chờ ở ngoài cửa, thấy Diệp Kỳ Sâm ra, hai người vội vàng vây lên.

"Chú út, hỏi rõ ràng chưa?"


Diệp Kỳ Sâm vừa đi vừa nói: "Hẳn là Lâm Hàn."

Diệp Minh sửng sốt: "Sao sẽ là anh ta?"

Hứa Diễn cắn răng: "Đi đâu tìm thằng khốn kia đây?!"

Diệp Kỳ Sâm cười lạnh nói: "Chú đã để Tiểu Bàn đi hỏi thăm rồi."

Cái kiểu nhị thế tổ* mà y như du thủ du thực như Lâm Hàn này, nghe ngóng một chút là có thể có tin tức, Tiểu Bàn chạy tới nói: "Đã điều tra ra rồi, ngày hôm qua Lâm Hàn đi bar uống rượu xong đã đi về nhà rất sớm, hiện tại chắc nó đang ở nhà."

*: Nhị thế tổ (二世祖) là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua (nguồn: Wikipedia).

"Gửi địa chỉ vào di động cho tôi." Bọn họ nói chuyện, sau đó ra khỏi vũ trường này, tính toán đến nhà Lâm Hàn.

Mà rất là khéo, lúc này ngoài trời đột nhiên đổ mưa. Hứa Diễn chỉ cảm thấy cả người phát run, anh chàng cũng không dám nghĩ nhiều cái gì.

Diệp Kỳ Sâm quay đầu nhìn về phía Diệp Minh: "Minh Minh, con lưu lại đây đi, đợi mưa tạnh rồi thì bảo Tiểu Bàn đưa con về."

Diệp Minh cúi đầu không dám nhìn màn mưa bên ngoài, lại kiên định lắc đầu: "Chú út, để con đi theo đi." Nếu là Lâm Hàn thật, dù cho anh chàng có không thích hắn đi nữa, người kia cũng là anh họ của mình, vậy thì về sau anh chàng còn đối mặt với Hứa Thư Yểu, đối mặt với Hứa Diễn thế nào đây?

"Con có chịu được không?" Diệp Kỳ Sâm có chút lo lắng cho trạng thái của Diệp Minh.

"Con...... Con có thể cố gắng khắc phục!" Diệp Minh hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại xông lên chiếc xe đậu ngoài, chờ khi Hứa Diễn cũng lên xe rồi, trực tiếp đóng cửa xe lại.

Xe đậu lại trước cửa nhà Lâm Hàn, bên ngoài mưa đã rất to rồi, nên Diệp Kỳ Sâm với Hứa Diễn xuống xe trước, để Diệp Minh chờ ở trên xe.

Diệp Minh run rẩy gật gật đầu.

Hứa Diễn tiến lên trước, trực tiếp gõ cửa.

Tới mở cửa là một bà dì tuổi trung niên: "Các cậu tìm ai?"

"Lâm Hàn đâu?" Hứa Diễn trực tiếp vọt đi vào.

"Các người là ai hả? Các người không thể đi ào." Dì giúp việc trung niên sợ hãi kêu: "Thiếu gia, cậu mau xuống coi thử nè."

Lâm Hàn kia mặc đồ ngủ bước xuống lầu, vừa dụi mắt vừa hỏi: "Sao lại thế này? Có còn để người ta ngủ ngon không hả?" Sau đó liếc mắt một cái liền thấy được Diệp Kỳ Sâm đột nhiên xuất hiện trong nhà hắn ta.

Chân hắn ta mềm nhũn, đỡ lấy lan can bên cạnh: "Diệp...... Diệp......" Vì sao Diệp Kỳ Sâm lại ở trong nhà hắn hả!

Hứa Diễn đã vọt lên, nắm lấy áo Lâm Hàn chất vấn: "Có phải mày bắt cóc Hứa Thư Yểu không?"


"Ai là Hứa Thư Yểu?"

"Con mẹ nó chứ, mày còn giả chết?" Cục tức bị đè nén cả buổi sáng của Hứa Diễn đã bùng nổ, đấm thẳng một quyền vào mặt Lâm Hàn.

Dì giúp việc thét chói tai: "Sao các cậu còn đánh người hả, tôi báo cảnh sát đó."

Diệp Kỳ Sâm quay đầu nhìn về phía dì giúp việc kia: "Gọi đi, đến lúc đó để cảnh soát tới lục soát một phen thì hay rồi. Thật đến lúc đó, lại thông báo cho cánh truyền thông, trực tiếp cho vụ này ra ánh sáng một phen, con trai của viện trưởng bệnh viện Bác Nhân, bắt cóc thiếu nữ vị thành niên phi pháp. Tin tức này, có lẽ sẽ lên trang đầu đấy."

Lâm Hàn có hơi sợ, hắn ta không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ cha già của chính mình, cho nên dù cho ở bên ngoài hắn lăn lộn kiểu gì, mỗi buổi tối đều sẽ về nhà báo danh.

"Đừng đừng đừng...... Con...... Con nói không được sao......" Lâm Hàn xin tha: "Ở dưới tầng hầm ngầm đó, con cũng chưa làm gì nhỏ đó!"

Hứa Diễn hung hăng đẩy Lâm Hàn một phen: "Tầng hầm ngầm ở đâu, dẫn đường!"

Diệp Kỳ Sâm cũng đã quay đầu đi về phía tầng hầm ngầm của nhà họ Lâm.

Tầng hầm ngầm chỉ có một cửa nhỏ, nơi này dùng để chất đống tạp vật, tối hôm qua sau khi Hứa Thư Yểu bị người đánh thuốc mê choáng đi đã trực tiếp bị đưa đến chỗ này.

Phải nói là cái gã Lâm Hàn này cũng thiệt kỳ lạ, bắt cóc một người thế mà còn giấu ở trong nhà của mình mới ghê chứ. Chắc hắn ta cảm thấy nếu cảnh sát tìm được đến mình thì chắc chắn cũng sẽ không điều tra trong nhà.

Rốt cuộc, nơi nguy hiểm nhất, chính là nơi an toàn nhất.

Diệp Kỳ Sâm đá văng cửa tầng hầm ngầm, ánh sáng trực tiếp từ khe cửa rọi vào, anh liếc mắt một cái liền nhìn thấy được Hứa Thư Yểu đang ngồi quỳ ven tường, tay chân bị trói chặt, miệng cũng bị băng keo dán lên.

Dược hiệu của thuốc mê đã qua, Hứa Thư Yểu đã tỉnh, cô đang nghĩ xem phải tự cứu như nào đây, trên đỉnh đầu liền truyền đến một tia sáng.

Cô ngửa đầu nhìn lại, chỉ thấy rõ ràng có một bóng người đen thùi đi tới. Chẳng lẽ đây là người xấu bắt cóc cô? Hứa Thư Yểu rụt rụt về sau theo bản năng.

Chờ bóng người đến gần, cô mới thấy rõ, người này là Diệp Kỳ Sâm.

Diệp Kỳ Sâm hai ba bước đã đi đến bên người cô, vội vàng xé miếng băng keo trên miệng cô xuống, làm Hứa Thư Yểu hít hà một hơi: Đau quá! Vì sao không thể ôn nhu chút nhỉ? Cứ cảm thấy lông tơ ngoài miệng đều đã bị giật xuống hết......

"Có sao không?" Anh nhìn cô chăm chú.

Hứa Thư Yểu nhẹ nhàng lắc đầu, đối mặt với ánh mắt lo lắng của anh, hết thảy sợ hãi vừa nãy đều đã biến mất. Ở bên cạnh anh, không hiểu sao cô cảm thấy an tâm.

Anh thở dài nhẹ nhõm một hơi, duỗi tay gỡ bỏ dây thừng trên tay giúp cô.

Bỗng chốc, cô giơ tay lên dùng sức ôm lấy cổ anh, nức nở nói: "Vừa nãy...... Con rất sợ hãi......" Dù cho ngày thường cô có kiên cường đi nữa, cũng chỉ là một cô bé mà thôi.

Diệp Kỳ Sâm sửng sốt một chút, giơ tay vỗ vỗ lưng cô để trấn an, giọng nói phá lệ ôn nhu: "Không sao hết rồi."

Ngoài cửa, Hứa Diễn thấy Hứa Thư Yểu không sao hết rồi thì xem như yên tâm. Bên kia, là Diệp Minh đội mưa vọt vào, anh chàng nhìn vào trong tầng hầm ngầm tối tăm, có hai người đang ôm nhau, sắc mặt vốn đã tái nhợt của anh chàng, lúc này càng như là đã mất hồn.