Mẹ Tôi Mới Có 18 Tuổi

Chương 27: C27: Họp phụ huynh




Lão Lý chủ nhiệm lớp mang theo bài thi thử trong tay, mặt mày hớn hở đi vào lớp, lớp học dần dần an tĩnh lại.

"Thành tích thi thử lần này của lớp chúng ta, trên tổng thể cũng không tệ lắm. Hy vọng các bạn sẽ tiếp tục bảo trì được ở lần thi tiếp theo." Lão Lý thả bài thi trong tay xuống, biểu cảm vui vẻ trên mặt kia không thể che giấu được, ánh mắt thầy dạo qua một lượt trên mặt các bạn học, cuối cùng nhìn về phía Hứa Thư Yểu: "Hạng nhất khối lần này, vẫn là ở lớp chúng ta như cũ, nhưng không phải bạn học Vương Tiêu."

Các bạn học còn chưa biết thành tích đều kinh ngạc, Vương Tiêu vẫn luôn chiếm ghế hạng nhất khối, lần này thế mà không phải hạng nhất.

"Đm, ai vậy? Thi tốt hơn cả Vương Tiêu ư?"

"Không biết, lớp tụi mình có ai có được thực lực này?"

"Chắc hổng phải tui đó chứ!"

"Tui nghĩ cậu mơ khá đẹp đó."

"......"

Trong tiếng nghị luận của các bạn học, lão Lý vỗ vỗ tay, công bố đáp án: "Hạng nhất khối lần này, là bạn học Hứa Thư Yểu!"

"Hay!" Hứa Diễn cực kỳ lớn tiếng mà rống lên một tiếng, sau đó vỗ tay bộp bộp bộp, anh chàng còn không quên đá Diệp Minh ở cạnh bên, ra hiệu bảo cậu bạn cùng vỗ tay.

Diệp Minh cười giơ tay, vỗ tay cho Hứa Thư Yểu.

Đám nam sinh hàng phía sau bị Hứa Diễn lôi kéo, sôi nổi vỗ tay vì Hứa Thư Yểu.

Lão Lý giơ tay ra hiệu bảo mọi người yên lặng, cười nói: "Tổng thành tích của bạn học Hứa Thư Yểu lần này là 573 điểm, còn cao hơn điểm trúng tuyển của Bắc Đại năm ngoái tới mười mấy điểm, nghe giáo viên toán nói, em đã đáp đúng hết tất cả 3 đề phụ bổ sung của đề toán, cực kỳ lợi hại!"

"Woa, thiệt lợi hại nha!"

Cả lớp lại lần nữa phát ra tiếng kinh thán, lại là một tràng pháo tay vang lên.

"Bạn học Vương Tiêu tuy lần này không thi được hạng nhất, nhưng mà cũng lấy được điểm cao 569 điểm, được hạng nhì, tiếp tục bảo trì."

Lão Lý tới phát bài thi xong liền bắt đầu chuẩn bị giảng bài thi, chờ tiết học này đã xong, Lý Mạn là người đầu tiên quay đầu: "Yểu Yểu, cậu cũng quá lợi hại!"


Nói thi được hạng nhất liền thi được hạng nhất, trực tiếp đọ cho Vương Tiêu giáng cấp!

Hứa Diễn ngồi hàng sau càng kiêu ngạo hơn, đứng dậy gọi Hứa Mộng Dao: "Tôi nhớ rõ người nào đó phải tới đây quỳ xuống xin lỗi nha."

Mọi người ai cũng là người thích náo nhiệt, giờ nghe thấy Hứa Diễn nói thế, đều nhìn về phía Hứa Mộng Dao.

Trước lúc thầy công bố thành tích, Hứa Mộng Dao vẫn luôn đang giả chết đây, nhưng không ngờ Hứa Diễn lại kêu lên lớn tiếng như thế, cô ta có muốn vờ không nghe thấy cũng không được.

Cô ta phẫn nộ quay đầu: "Nhất định là Hứa Thư Yểu gian lận, trước đó cậu ta thi được mấy hạng đếm ngược cả lớp, sao mà hiện tại có thể thi được hạng nhất khối chứ? Tôi hoài nghi cậu ta gian lận!"

Hứa Diễn cười lạnh: "Gian lận? Cóp bài ai? Ngay cả Vương Tiêu cũng chưa thi tốt bằng chị ấy, chị ấy có thể cóp bài của ai? Hứa Mộng Dao, đã đánh cược thì phải chịu thua, có phải cô không chơi nổi hay không hả?"

Xét thấy ở lần học tin học trước đó Hứa Mộng Dao đã bằng hành vi mách lẻo mà đắc tội hết tất cả nam sinh trong lớp, nên giờ bọn họ càng vui vẻ hơn khi nhìn thấy bộ dáng Hứa Mộng Dao quỳ xuống, vì thế, cả đám đều ồn ào theo: "Chính là chơi không nổi thôi, thua cược rồi lại không muốn quỳ xuống! Còn nói người ta gian lận, bộ tưởng thầy cô giám thị bị mù hết hả?"

"Đúng vậy, loại người này thiệt làm người ta cạn lời......"

"Quỳ xuống!"

"Xin lỗi!"

Đám nam sinh kia, kêu quỳ xuống một lần, lại kêu xin lỗi một lần, thanh âm kia còn rất chỉnh tề.

Hứa Mộng Dao cắn môi, đôi mắt đều đỏ, hiển nhiên là sắp khóc rồi.

Hai cô bạn Trương Lệ Lệ với Chu Phương bên cạnh cô ta tức giận vỗ bàn: "Mấy người đừng có quá đáng quá, không thấy được Mộng Dao đều sắp khóc sao? Một đám nam sinh, bắt nạt một nữ sinh có ý tứ hay thú vị sao hả?"

Cả lớp có hơn phân nửa nam sinh đều đang ồn ào xem náo nhiệt, nếu vậy mà nhìn, xác thật cũng có chút như là "bắt nạt" con gái.

Hứa Thư Yểu hơi hơi mím môi, mở miệng nói: "Hứa Mộng Dao, thật ra cô có quỳ xuống hay không, có xin lỗi hay không, chẳng có chút ý nghĩa gì với tôi cả. Vụ đánh cược trước đó chính là đám các cô nói ra trước mà, hiện tại cô thua rồi liền không muốn nhận sổ nợ à? Nếu bây giờ cô không nói nhảm câu nào, tới đây nói xin lỗi, tôi còn có thể kính cô có đảm đương gánh được chuyện, nhưng bây giờ cô đã vừa đổi ý lại còn bôi nhọ tôi gian lận, tính cái thứ gì?"

"Ha ha ha ha." Các nam sinh lại nổ ra một tràng cười to: "Thua không nổi thì cứ việc nói thẳng, lấy cớ cái gì chứ?"

"Thì chơi xấu thôi, như là chó ghẻ hay mấy lão lưu manh ăn vạ trên báo đó, đám đó cứ vậy."


Đối mặt với tình huống như vậy, Hứa Mộng Dao trực tiếp quay đầu, nằm bò trên bàn học "oa" một tiếng khóc lên, chời ơi coi ấm ức chưa.

Nhìn thấy cô ta khóc, đám nam sinh hàng phía sau ngược lại cũng có điều thu liễm, rốt cuộc bọn họ cũng chưa từng gặp phải tình huống thế này.

Hứa Diễn cũng sửng sốt, không ngờ được phản ứng của Hứa Mộng Dao lại lớn đến vậy, anh chàng sờ sờ đầu, bỡ ngỡ nhìn về phía mẹ mình, dùng ánh mắt hỏi cô: Làm sao bây giờ?

Anh cũng thiệt là chưa từng thấy nữ sinh khóc!

Mà khéo ghê chưa, lão Lý tới.

Hứa Mộng Dao còn đang khóc, lão Lý thấy thế, vội vàng hỏi: "Sao lại thế? Vụ gì đây?"

Lớp trưởng đứng dậy, nói tóm tắt đơn giản vụ việc này cho lão Lý.

Lão Lý trầm mặc: "......" Cái lũ ranh con này, thế mà còn đánh đố kiểu đó? Mấu chốt là, để một bạn gái quỳ xuống trước mặt mọi người xác thật sẽ gây ảnh hưởng không tốt, làm thầy, cũng không có khả năng để một học sinh quỳ xuống cho một học sinh khác.

Thầy ấy trầm ngâm một lát, nhìn về phía Hứa Mộng Dao còn đang khóc: "Bạn học Hứa Mộng Dao, nếu em đã thua cược, vậy thì nên có trách nhiệm nhất định. Dù cho em không muốn quỳ xuống, cũng nên xin lỗi bạn học Hứa Thư Yểu, vì đó là nguyên tắc cơ bản nhất."

Hứa Mộng Dao vẫn cứ nằm bò bất động như cũ.

"Nếu em ngay cả lời xin lỗi cơ bản nhất cũng không muốn nói, vậy thì thầy cũng không giúp gì được." Lão Lý đã nói rõ, nếu Hứa Mộng Dao không muốn xin lỗi, vậy thì thầy sẽ mặc kệ vụ này.

Rốt cuộc, Hứa Mộng Dao khụt khịt ngẩng đầu, đỏ hốc mắt đứng dậy, cúi đầu, dùng giọng lí nhí nói: "Thật xin lỗi."

Lão Lý: "Em nên nói xin lỗi với bạn Hứa Thư Yểu mới phải."

Hứa Mộng Dao cắn môi, khựng một chút, sau đó quay người lại nhìn về phía Hứa Thư Yểu, lão Lý nhắc nhở: "Đứng trước mặt bạn học Hứa Thư Yểu, xin lỗi cho thành khẩn một chút, để được bạn tha thứ."

Hứa Mộng Dao không cam lòng, nhưng lại không thể không làm theo, cô ta rời khỏi chỗ ngồi, đứng bên cạnh Hứa Thư Yểu, cúi đầu khom lưng: "Thật xin lỗi, lúc nãy tôi không nên nói cậu như vậy."

Hứa Thư Yểu cười cười, nhẹ nhàng gật đầu: "Được rồi, cậu đi về đi." Cô vẫn chưa nói tha thứ, vì rốt cuộc câu xin lỗi này nó là cực không cam lòng mà nói ra.


Lão Lý gật đầu: "Được rồi, về sau đừng nói tới chuyện này nữa. Nhưng mà thầy hy vọng các em về sau mặc kệ là làm việc hay là làm người, đều nên có điều đảm đương và biết chịu trách nhiệm, chuyện mình đã nói ra nhất định phải làm được, nếu không làm được thì đừng dễ dàng đáp ứng, có biết chưa?"

"Biết rồi."

"Chiều thứ tư tuần sau sẽ họp phụ huynh, các em về nhà báo cho phụ huynh của mình đi, chiều hôm đó đúng 2 giờ có mặt ở đây. Sau họp phụ huynh chính là kỳ nghỉ dài hạn 1/5." Lão Lý nói: "Thầy cô sẽ căn cứ trạng thái học tập của các em trong thời gian gần đây đều hồi báo lại cho cha mẹ hoặc người giám hộ của các em."

"A ~" Các bạn học kêu r3n lan thành một mảnh, lập tức chẳng còn chút chờ mong nào đối với kỳ nghỉ dài hạn 7 ngày sắp tới.

Tuy không thấy được cảnh Hứa Mộng Dao quỳ xuống làm cho Hứa Diễn thấy tiếc ơi là tiếc, nhưng mà mẹ anh thi được hạng nhất khối, anh vui vẻ y chang như là chính mình thi được hạng nhất vậy đó, hì hì.

Tối tan học về nhà, vừa lúc thấy ông ngoại cũng ở nhà, Hứa Diễn cực kỳ hưng phấn nhào lên, ngồi xuống bên người Hứa Lập Thành, nhỏ giọng nói: "Ông ngoại, ông đoán coi lần này mẹ con thi thử được xếp hàng thứ mấy?"

Hứa Lập Thành thấy cháu ngoại vui vẻ đến thế thì cũng đã đoán được, ông ra vẻ không biết mà hỏi: "Thi được hạng mấy?"

"Hạng nhất khối!"

Nói anh nói tới câu đó, vừa lúc Hứa Mộng Dao đi ngang qua sau lưng bọn họ, cô ta nắm nắm tay, quay đầu đi lên lầu ngay, tự nhốt mình ở trong phòng.

Hứa Lập Thành cũng không chú ý tới cô ta, ông cười ha ha, nhìn về phía Hứa Thư Yểu đang đi về phía mình, cực kỳ kiêu ngạo khích lệ nói: "Yểu Yểu thật lợi hại!"

Hứa Thư Yểu ngồi ở một bên khác của Hứa Lập Thành, khóe môi nhướng lên ý cười: "Phát huy bình thường thôi."

"Ha ha ha." Hứa Lập Thành nói: "Nói đi, con muốn được thưởng gì, ba đều thỏa mãn con hết." Thi được hạng nhất thì phải được thưởng.

Hứa Thư Yểu nhẹ nhàng lắc đầu, cự tuyệt quà của ba, vì cô biết công ty ba mình gần đây đang gặp khó khăn, cho nên không gia tăng thêm gánh nặng cho ba nữa.

"Chờ con thi đậu đại học rồi ba lại khen thưởng con nhé." Hứa Thư Yểu cười nói: "Đến lúc đó, con chắc chắn sẽ không khách khí với ba đâu."

"Được, không thành vấn đề!" Hứa Lập Thành sảng khoái gật đầu.

Nghe tiếng cười vui dưới lầu, Hứa Mộng Dao nằm trên giường, lại thương tâm khóc lên.

Quả nhiên, dù cho trước kia Hứa Lập Thành có đối tốt với mình đi nữa, chung quy ông cũng không phải ba ruột của mình, chẳng quan tâm đ ến tâm tình của mình chút nào.

——

Rất mau, ngày họp phụ huynh đã tới rồi. Trước lúc các lớp bắt đầu họp phụ huynh đều đã tiến hành tổng vệ sinh, sau đó sắp xếp học sinh đến cổng trường đón ba mẹ mình tới đây.

Hứa Lập Thành với Tôn Văn Lệ đều tới, chẳng qua lúc đi đón người thì Hứa Mộng Dao với Hứa Thư Yểu là tách ra mà đi.


Đây là lần đầu tiên Hứa Lập Thành tham gia phụ huynh cho con gái mình, còn có chút khẩn trương.

Hứa Thư Yểu dẫn ba ngồi vào vị trí của mình, mà cô thì muốn đại biểu cho phụ huynh của Hứa Diễn nên ngồi ở phía sau ba mình. Dù sao thì dựa theo yêu cầu của thầy, mỗi một học sinh đều phải có phụ huynh tới dự, vị trí không thể để trống.

Đỗ Xán dựa vào hàng hiên cửa sổ ngó ra phía ngoài: "Họp phụ huynh sắp bắt đầu rồi, sao phụ huynh của Diêm Vương với Diệp ca còn chưa tới vậy?"

Hứa Diễn trêu chọc: "Có lẽ ông nội Diệp Minh đi chậm thôi, cậu phải thông cảm cho cụ." Trước đó Diệp Minh có từng nói rồi, mẹ cậu ấy đi công tác rồi, lần này là ông nội cậu ấy tới họp phụ huynh cho cậu ấy.

"Ế, tới rồi tới rồi, mình thấy cha già của Diêm Vương rồi." Đỗ Xán chỉ vào dưới lầu: "Có thấy chưa?"

Hứa Diễn nhìn qua, liền thấy dưới lầu Diêm Minh Vũ đang đi theo sau lưng một người đàn ông đeo kính râm, mặc tây trang đeo dây xích vàng to, trông ủ rũ cụp đuôi đi tới.

Lúc này, lão Lý đã vào lớp, ba Diêm Minh Vũ cực kỳ có khí thế đại ca bước vào: "Chào thầy, ngại quá, tôi đã tới chậm." Giọng nói cũng rất có khí thế, có cảm giác như muốn đánh lộn với người ta vậy đó.

Không hổ là người trên xã hội!

Cái cổ lão Lý cứng đờ, gật gật đầu: "Không có gì, ba Diêm Minh Vũ."

Diêm Minh Vũ mặt tang thương đi đến bên cạnh Hứa Diễn: "Mình cảm thấy mình xong rồi." Lần này anh chàng thi hạng nhất đếm ngược, về nhà phải bị ăn đòn.

Hứa Diễn vỗ vỗ vai anh bạn an ủi: "Không có sao mà, cùng lắm thì 18 năm sau lại là một hảo hán."

Diêm Minh Vũ: "......"

Đột nhiên, bên đám nữ sinh lại nổ ra một trận xôn xao: "Đẹp trai quá đi!"

"Mẹ tui ơi, đó là ba của Diệp Minh sao? Sao lại có thể đẹp trai đến vậy?"

"Quá đẹp trai rồi......"

Trong tiếng thảo luận ríu rít của các nữ sinh, Diệp Minh dẫn Diệp Kỳ Sâm đ ến cửa lớp, sau đó quay đầu lại đứng chung với đám Hứa Diễn.

"Sao lại thành chú út cậu rồi?" Hứa Diễn tò mò.

Diệp Minh dựa vào bờ tường giải thích: "Ông nội mình không rảnh, nên biểu chú út mình tới." Anh chàng thấy được Hứa Thư Yểu ngồi trên vị trí của Hứa Diễn, kỳ quái hỏi: "Sao vị trí phụ huynh của cậu lại là để Hứa Thư Yểu ngồi vậy?"

Hứa Diễn nhún vai: "Bởi vì chị ấy chính là phụ huynh của mình đó."