03.
Tống Hành Xuyên hơi sửng sốt, rồi nhanh chóng lại bình tâm. Hắn biết tính cách của Khương Sính Đình rất dịu dàng, nên nghĩ rằng đây là cách mà cô âm thầm chấp nhận, nên giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: "Thế cũng tốt, ngày thường em phải chăm sóc Hàm Ngọc, cũng không có thêm sức lực nào để lo lắng chuyện của mẹ."
Khương Sính Đình với vẻ giả vờ tiếc nuối nói với Dư Dao: "Đúng vậy, mẹ đôi khi cũng khá kén ăn, những ngày này cô có thể học hỏi vài món ăn cùng với dì Vương."
"Bản thân tôi và Hàm Ngọc cũng ăn uống khá thanh đạm, phần ăn của chúng tôi xin phiền làm giảm bớt dầu mỡ và ít muối."
Đây chính là trực tiếp ném cho Dư Dao một đống hỗn độn.
Nghe những lời này, mặt Dư Dao dần đỏ lên, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tống Hành Xuyên.
Còn Tống Hành Xuyên, kẻ ngốc nghếch kia, lại cứ nghĩ Dư Dao là đang ngại ngùng, cười an ủi cô: "Đừng sợ mẹ tôi, em cứ là chính em là được."
"Vả lại em cũng không phải người ngoài. Dù sao em cũng là... bạn của anh, mẹ anh cũng sẽ coi em như con mình."
Hắn nói những lời này rất oai vệ, như thể không hề cảm thấy có điều gì không phải.
Tôi cúi mắt, không lên tiếng mà khẽ nở nụ cười.
Kể từ khi tôi và Khương Sính Đình bước vào phòng, Dư Dao hoàn toàn không thể hiện sự lễ phép và ý thức của một vị khách.
Ngược lại, cô ta tỏ ra rất tự nhiên và không ngại ngần khi ra lệnh cho người giúp việc mang trà rót nước, cứ như thật sự xem mình là chủ nhân của ngôi nhà này.
Có lẽ đây chính là điều khiến Tống Hành Xuyên thích cô ta.
Hắn nghĩ rằng cô ta chân thật, tươi vui, rạng rỡ và thuần khiết.
Trong lòng hắn, sự kín đáo và tinh tế của Khương Sính Đình có vẻ như là những phẩm chất không xứng đáng xuất hiện trước đám đông.
Nhưng có lẽ Tống Hành Xuyên không biết, đôi khi sự dịu dàng cũng có thể trở thành một lưỡi liềm cong.
...
Sau bữa ăn, Dư Dao không còn cách nào khác phải cùng với người hầu dọn dẹp và rửa bát trong bếp.
Còn ông "bố ruột" của tôi thì đã sớm biến mất đâu mất.
Tôi định trở về phòng, thì bị Dư Tiêu Tiêu chặn lại, con bé cố tình lả lướt trước mặt tôi, và khoe mẽ chiếc vòng tay trên cổ tay.
"Tống Hàm Ngọc, chị thấy chiếc vòng tay này đẹp không?" Con bé tự hào khoe với tôi, "Là chú Tống mua cho tôi đấy, to hơn cái trên tay chị đấy."
Chú Tống trong miệng con bé, đương nhiên chính là Tống Hành Xuyên - Bố tôi.
Trong ngày tôi gặp nạn, ông ấy lại bận rộn làm hài lòng ánh trăng sáng và con gái của người đó.
Khi Dư Tiêu Tiêu nói câu này thì mẹ tôi cũng vừa trở vào phòng sau khi kiểm tra lại mấy luống hoa ngoài vườn nên vô tình nghe thấy.
"Tiêu Tiêu, cháu có muốn lên lầu chơi với chị không?"
Mẹ cúi xuống, vuốt v e đầu con bé, "Trong phòng chị có rất nhiều đồ trang sức nhỏ xinh, các con có thể chơi".
Mẹ còn nhấn mạnh từ "đồ trang sức".
Quả nhiên, nghe thấy điều này, mắt Dư Tiêu Tiêu lập tức sáng lên, vội vàng chạy vào bếp nói với Dư Dao: "Mẹ ơi, con muốn lên phòng Tống Hàm Ngọc xem!"
Dư Dao cũng tỏ ra rất tự nhiên: "Cứ đi xem, nếu thấy cái gì thích thì bảo chú Tống của con mua cho."
Tôi bình thản nhìn về phía bếp, ngẩng đầu lên, đối mặt với đôi mắt của mẹ.
Khương Sính Đình nhìn về phía tôi, yên lặng mỉm cười với tôi như thể đang nói — "Đừng sợ."
04.
"Chị có thật nhiều đồ đẹp như vậy sao?" Vừa bước vào phòng Dư Tiêu Tiêu đã mở tròn mắt vì đống đồ vòng vèo của tôi.
Cô bé này còn nhỏ như vậy mà mắt nhìn không tệ. Tôi lấy một chiếc vòng tay đá ruby ra từ tủ cho Dư Tiêu Tiêu xem: "Chiếc này đẹp không?"
Quả nhiên, trẻ con không thể cưỡng lại được những thứ lấp lánh. Nghe thấy vậy, Dư Tiêu Tiêu vội vàng giật lấy, đeo lên tay mình và ngắm nghía. Trong mắt lộ rõ vẻ ngưỡng mộ không thể nói thành lời.
"Em thích chiếc này!"
Tôi bất ngờ lắc đầu: "Không được, cái này là của tôi."
Dư Tiêu Tiêu ngẩn người, đeo chiếc vòng tay chạy ra khỏi phòng tìm cứu viện: "Chú Tống, lần trước chú nói nếu cháu không thích chiếc vòng tay chú tặng, thì chú sẽ mua cái mới cho cháu đúng không?"
Tống Hành Xuyên yêu thương chiều chuộng, liên tục nói: "Được được được! Cháu muốn mua cái gì?"
Dư Tiêu Tiêu lắc lắc cổ tay: "Cháu muốn cái này!"
Tống Hành Xuyên nhíu mày, thấp giọng khuyên nhủ tôi: "Hàm Ngọc, mẹ không phải đã mua rất nhiều dây chuyền, vòng tay cho con sao? Em gái là khách, cái này tặng cho em gái được không?"
Khương Sính Đình ngồi trên ghế sofa uống trà, nghe vậy nhẹ ho một tiếng.
Tống Hành Xuyên không giữ được mặt mũi bèn đen mặt lấy điện thoại ra: "Bố sẽ chuyển tiền cho con và mẹ, để mẹ dẫn con đi mua một cái khác."
Tôi nhìn cảnh này, trong lòng cười lạnh.
Thật là một gã ngốc.
Nếu cuối cùng biết được rằng mình đã tự bỏ tiền ra để mua rắc rối, không biết Tống Hành Xuyên sẽ có biểu cảm như thế nào.
...
Những ngày này ngoài việc ở nhà chơi với tôi, mẹ chỉ đến công ty để xử lý dự án.
Bố tôi thì bận rộn đưa Dư Dao và con gái của đối phương đi chơi khắp thành phố.
Khương Sính Đình mẹ tôi không phải là kiểu nhân vật chính "không có não" trong truyện ngược tâm. Người lại, xét về địa vị và trình độ mẹ cũng xứng đôi với Tống Hành Xuyên. Điều mà mẹ thua có lẽ chỉ là một mối tình đơn phương kéo dài không có kết quả.
Nghe nói vào lúc đó, trong 1 bữa tiệc tại nước ngoài, chính Tống Hành Xuyên đã giải vây cho mẹ trong 1 tình huống khó xử.
Một màn anh hùng cứu mỹ nhân đã khiến Khương Sính Đình đem lòng yêu mến từ cái nhìn đầu tiên. Chỉ là sau đó chua chát nhận ra mình chỉ là một người thay thế mà thôi.
Và bây giờ khi Dư Dao trở về, sự chú ý của Tống Hành Xuyên tự nhiên cũng đều dành cho Dư Dao.
Ngày bà nội đến, tôi đến phòng nhờ mẹ chải tóc. Trong khoảng thời gian này, tôi thực sự không nhận ra điều bất thường nào ở Khương Sính Đình.
"Được rồi, hôm nay Ngọc Nhi của mẹ trông xinh đẹp quá." Khương Sính Đình véo má tôi, cười nói.
"Sức khỏe cũng hồi phục gần như hoàn toàn rồi, không lâu sau có thể đi học." Mẹ nắm tay tôi đi xuống lầu, bà nội cũng đến rồi.
Tôi đã sớm nghe danh về bà nội. Tính khí cay nghiệt, lại thích ra vẻ, trước đây Khương Sính Đình không ít lần bị bà gây khó dễ.
Sau này khi tôi ra đời, người ngoài khen tôi và bà giống nhau, tôi lại hay nũng nịu với bà nên dần dần bà mới chấp nhận mẹ tôi.
"Bà nội!" Tôi gọi một cách rõ ràng.
Người phụ nữ cao tuổi đứng trước mặt tôi nghe thấy vậy ngay lập tức ôm lấy tôi 1 cách đầy yêu thương rồi sau đó nhìn từ trái sang phải: "Sao lại bị tai nạn xe cộ thế này? Vết thương nghiêm trọng không? Còn đau không?"
Tôi lắc đầu, cười mỉm nói: "Không đau nữa!"
Ngay sau đó, một giọng nói ngọt ngào cũng vang lên từ phía sau: "Bà nội——" Dư Tiêu Tiêu chạy đến trước mặt bà nội, ngửa mặt lên nũng nịu kéo tay bà.
Ánh mắt bà nội hạ xuống, dừng lại trên cổ tay con bé. Dưới ánh nắng, viên hồng ngọc trên vòng tay lấp lánh ánh sáng. Tôi nghe thấy bà nội lạnh lùng hừ một tiếng trong mũi.
Có vẻ như sẽ có một màn kịch thú vị.
05.
Chỉ cần có Dư Dao ở đây, bố tôi đã gần như mất hết lý trí. Ông ấy không nhận ra bà nội tôi đang dần cau mày, vẫn tiếp tục ho một cái rồi nhiệt tình giới thiệu với bà nội: "Mẹ, đây là Dư Dao."
Hắn thậm chí còn bế Dư Tiêu Tiêu lên chào bà nội, "Đây là con gái của Dư Dao, Tiêu Tiêu."
Nhưng bà nội không tiếp lời ông ta mà thay vào đó lại nói với Dư Tiêu Tiêu: "Vòng tay trên tay cháu trông cũng khá đẹp đấy, tôi cũng tặng cho Ngọc Nhi một cái giống thế".
Một đứa trẻ tám, chín tuổi làm sao có thể nghe ra ý định ẩn sau lời nói của bà nội, cứ tưởng là được khen nên còn vênh vang khoe khoang. Nó vung vẩy tay, trưng ra cho bà nội xem: "Đây chính là vòng tay của Tống Hàm Ngọc, chú Tống nói rằng tặng cho cháu mừng sinh nhật đó."
"Hừ," bà nội cười một tiếng, nói với bố tôi một cách lạnh nhạt, "Anh còn biết mượn hoa dâng Phật nữa đấy."
Mẹ tôi ôm tôi đứng một bên, cúi đầu nhìn xuống, biểu hiện rất ngoan ngoãn.
Tôi cũng không nói một lời nào. Đây là món quà sinh nhật mà bà tôi đã tự tìm người đặt làm cho tôi vào năm ngoái. Mẹ tôi biết điều đó, và tôi cũng biết.
Chỉ có bố tôi và Dư Tiêu Tiêu không biết. Trong tình huống này, ngay cả Dư Dao, dù có ngốc nghếch đến đâu cũng có thể cảm nhận được không khí bất thường.
Cô ta vội vàng ra mặt làm hoà, cố tình làm mặt nghiêm khắc trách mắng Dư Tiêu Tiêu: "Sao con lại cứ đòi hỏi mọi thứ từ chú Tống vậy?"
Rồi ngay lập tức cô ta quay sang xin lỗi bà, "Xin lỗi bà, Tiêu Tiêu có lẽ không biết chiếc vòng tay này quý giá."
Thấy thế, Tống Hành Xuyên cũng nói giúp Dư Dao: "Mẹ, Tiêu Tiêu ở nhà đã quen nghịch ngợm rồi, những ngày này con bé coi chỗ này như nhà mình, khi ở bên Hán Ngọc cũng vô tư hơn một chút."
Người đàn ông và người phụ nữ này ôm đứa con gái nhỏ của mình, tạo nên một bức tranh hạnh phúc và ấm áp.
Bà nội nhíu mày ngạc nhiên: "Các cháu ở nhà này mấy ngày hả?"
"Không có khách sạn bên ngoài à? Ở nhà thì bất tiện lắm."
Dư Dao nghĩ rằng lời nói này đã làm bà nội cảm động, và chuyện Dư Tiêu Tiêu lấy vòng tay cũng không bị bà truy cứu nữa.
Cô liền nhanh chóng cười ngọt ngào, lộ ra đôi má lúm đồng tiền: "Không có gì bất tiện ạ, ở đây rất tiện lợi mà, Hành Xuyên bảo chúng cháu coi nhà này như nhà mình, chúng cháu cũng không có gì phải sắm sửa cả."
Bà nội nhìn cô từ đầu đến chân, đẩy đẩy cặp kính vàng, mỉm cười: "Xin lỗi, cái bất tiện tôi nói không phải chỉ cô. Ý tôi là cô ở nhà tôi, tôi mới là người cảm thấy không tiện."
Ngay khi lời này được nói ra, không khí như đông cứng lại một lúc.
Cuối cùng Tống Hành Xuyên cũng không kiềm chế được nữa, hắn thấp giọng gầm lên: "Mẹ! Mẹ đang làm gì thế?
"Dư Dao mới đến nhà chúng ta nửa tháng, khi mẹ không có ở nhà mọi người đều sống hòa thuận, mẹ về nhà sao lại bắt đầu tìm chuyện thế?"
Bà nội ngay lập tức tìm được "từ khoá" trong lời nói của hắn: "Ồ, đã đến nhà mình nửa tháng rồi hả?
"Theo mẹ nghĩ thì là do vợ con quá nhút nhát không dám mở lời thôi." Bà quay lại nhìn tôi và mẹ.
"Đình Đình, con dẫn Ngọc Nhi lên lầu trước nhé. Lát nữa chúng ta đi dạo quanh trung tâm mua sắm."
Khi tôi và Khương Sính Đình lên lầu, vẫn còn nghe thấy tiếng hét giận dữ của Tống Hành Xuyên vọng lên từ tầng dưới.
"Đình Đình không nói gì cả... cô ấy biết con và Dư Dao chỉ là bạn bè... Mẹ không thể suy nghĩ giống Đình Đình sao... những ngày này cô ấy không bao giờ gây sự cả..."
Rất lạ.
Sự dịu dàng và chu đáo mà trước kia Tống Hành Xuyên không để tâm, giờ đây lại trở nên quý giá trong miệng hắn. Và sự bất mãn của bà ngoại với mẹ trước đây, bây giờ cũng biến thành lòng thương hại và lời khen ngợi.
Tôi nhìn Khương Sính Đình, hỏi nhỏ: "Mẹ, mẹ nghe thấy không?"
"Nghe thấy rồi."
Khương Sính Đình cười, vuốt v e đầu tôi, "Mọi chuyện mới chỉ bắt đầu thôi."
Mẹ tôi tất nhiên không coi bà nội là chỗ dựa cho mình. Mẹ không dựa vào ai cả, chỉ muốn xem ba kẻ kia cắn nhau. Khéo léo dùng sức mình để rút mình ra khỏi cuộc chiến.
Trong nhà đã đủ rối ren với những chuyện mà Tống Hành Xuyên gây ra. Bà nội cuối cùng cũng chấp nhận người con dâu là mẹ tôi. Thế nhưng, lúc này lại xuất hiện một người phụ nữ khác mang theo đứa trẻ, nếu chuyện này bị người ngoài biết đến, không biết gia đình nhà họ Tống sẽ phải chịu bao nhiêu lời ra tiếng vào.
Bà ấy quan tâm đ ến mặt mũi đến mức độ nào, đối với Dư Dao và con gái của cô ta tự nhiên là sự ghét bỏ và kỳ thị.
Hai người mà trước đây không ưa gì nhau, nay lại có thể vì một người thứ ba mà kết thành một liên minh ngắn ngủi. Và mẹ tôi nói quả thật không sai, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu.