Mê Tình

Chương 22




Tình yêu của ta đối với nàng là thật lòng, nhưng nàng lại vờ như không thấy. Nhẫn tâm cuốn lấy tâm tư của ta, nàng đặt trái tim nơi nam tử khác.

---

Năm Dương Mị mười lăm tuổi, một thân một kiếm chinh phạt Đông Ấn, thương vong không dưới một trăm người. Ngồi trên yên bạch mã, nàng tao nhã lau sạch vết máu ô uế dính dớp ở lưỡi kiếm. Lúc bấy giờ, người trên kẻ dưới trong giáo phái Đông Ấn đều quỳ rạp dưới chân Dương Mị. Nàng nở nụ cười nửa vờ, không chút thương tiếc hạ lệnh giết sạch, người già, trẻ nhỏ cũng không được tha:“Diệt cỏ phải diệt tận gốc!”

Tiếng ác vang dội khắp tứ phương truyền đến tai Thánh Mẫu, bà lệnh cho Dương Mị gấp rút trở về. Nàng vâng lời chỉ trở về một mình, không mang theo bất cứ môn đồ nào. Bởi đây là chuyện cơ mật giữa Thánh Mẫu và Dương Mị, không có ngoại lệ, kể cả Đông Khuê còn không được biết nhiệm vụ lần này.

Trên đoạn đường trở về, Dương Mị lơ là cảnh giác, không may bị ám toán, trúng độc. Nội trong bao mươi ngày không thể vận công, Dương Mị yếu ớt rơi từ trên lưng ngựa xuống. So với nữ tử bình thường nàng còn thảm bại hơn.

“Thiếu gia người ở đâu?”

Nơi đồng cỏ hoang vu không một bóng người bỗng chốc vang lên tiếng gọi lớn, Dương Mị cố lăn vào bụi nhưng lực bất tòng tâm. Chợt cả thân thể nhẹ bẫng được nhấc lên cao, thân thể nam tử cao to cường tráng bao bọc nàng, chất giọng trung ấm vang thì thầm bên tai:“Thánh Nữ Hoa giáo cũng có lúc thế này sao?”

Người này là ai? Dương Mị hoảng hốt, cố gắng nâng mi mắt xem thử địch hay bạn, nhưng nàng không tài nào cử động nổi mi mắt, một cảm giác buồn ngủ đang dần len lỏi xâm nhập thân thể nàng. Cuốn phăng tiềm thức phản kháng thành hư vô.

Lúc tỉnh dậy, Dương Mị liền nhớ đến nam tử kia, ánh mắt mở to, choàng người bừng tỉnh. Đôi mắt nhìn xung quanh, xem xét tình hình có giác ngộ được điều chi không? Trong lòng hổ thẹn, oán giận, nghi ngờ:“Có phải hắn hạ độc ta?”

Cạch

Cửa gỗ mở, bóng đen to lớn bước vào. Tà áo trắng phiêu diêu theo chiều gió lùa vào phòng, bóng dáng cô độc mang theo nụ cười méo mó đối diện Dương Mị.

“Nàng tỉnh rồi!”

Dương Mị đề phòng nam tử đứng trước mặt, khẩu khí cao ngạo:“Nhà ngươi là ai? Có biết ta là ai không mà dám hạ thủ?”

“Cát Đằng Phí, và kẻ hạ độc nàng không phải ta.” Y tươi cười, đưa tay chạm vào hai bên gò má xanh xao của Dương Mị:“Nàng gầy đi nhiều rồi!”

Hất tay Cát Đằng Phí ra, Dương Mị cau có:“Sao ngươi có thể tùy tiện mạo phạm ta?”

Cát Đằng Phí điềm đạm ngồi xuống giường cạnh Dương Mị, vẻ mặt không một chút thay đổi, nụ cười cứng ngắc khó coi:“Ta xin lỗi!”

Trông Cát Đằng Phí chẳng giống người có ác ý, từ cử chỉ đến nét mặt của y đều toát lên nhu tình nồng đượm. Nếu Đằng Phí muốn giết nàng, có lẽ y đã ra tay từ lúc nàng rơi từ trên lưng ngựa xuống mới đúng.

“Ngươi cười trông thật xấu xí!” Nàng biết y chỉ đang cười cho có, cốt là muốn giữ sự tự nhiên giữa y và nàng. Nhưng Đằng Phí lại không biết việc y càng cười, càng trông khó gần. Dương Mị liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, nỗi dè dặt trong lòng dần vơi bớt, ánh mắt mang theo ác ý cũng dịu đi vài phần.

“Độc của nàng, ta đã giải.” Cát Đằng Phí cúi đầu, đôi mắt đen láy vô hồn.

“Ta biết!” Thân thể của Dương Mị, chính nàng là người hiểu rõ nhất.

“Nàng có thể rời đi rồi.” Tuy lời nói của y vô cùng dịu dàng, dường như không vướng chút tâm tư nào, nhưng một người cưỡng tình đoạt lý như Dương Mị. Thì nàng hiểu rõ, y không muốn nàng đi. Chỉ vừa gặp mặt mà cứ ngỡ quen biết từ rất lâu, trái tim nàng khi không nhói buốt, mang theo tâm tư trầm uất không thể giải bày.

Dương Mị xua tay:“Ta vẫn là muốn ở lại đây một thời gian nữa, nếu hiện tại ta xuất hiện có lẽ sẽ liên lụy đến ngươi.”

Cát Đằng Phí im lặng không buồn nói, nàng không rời đi, y liền bồi dưỡng nuôi nàng mập mạp. Khóe môi Cát Đằng Phí hơi nâng lên, khuôn mặt vuông vức tuấn dật, nhìn nghiêng sống mũi y thật cao. Con người này như được tạo hóa đặc ân tỉ mỉ khắc họa nên.

“Ngươi cười rất đẹp!” Ánh mắt Dương Mị vẫn mông lung nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng tâm ý lại lạc đi. Bàn tay hơi nâng lên:“Từ bây giờ cứ gọi ta là Hoa Kiều, và ngươi là của ta!”

Mười lăm tuổi, nàng đã đến tuổi cập kê. Cũng đúng, đám nữ tử khuê danh ngoài kia mới mười bốn mười lăm đã được gả đi, không những thế tay bế tay bồng một hai hài tử rồi cơ. Dương Mị thế này vẫn còn chậm chạp chán. Từ nhỏ nàng chỉ được dạy làm cách nào để chấm dứt cuộc sống của người khác dễ dàng, nhanh gọn nhất, còn việc tạo ra sinh mệnh thì...

Yêu? Thánh Mẫu từng nói với nàng:“Yêu là mù quáng, một khi đã sa vào mê tình thì chẳng khác nào gieo mình xuống vực thẳm”

Y bỗng đứng dậy, đưa tay vân vê bờ môi Dương Mị:“Nàng cần được tẩm bổ.” Sau đó nắm lấy tay Dương Mị kéo nàng rời khỏi giường.

Dương Mị im lặng bước theo Cát Đằng Phí, đôi ngươi lưu ly như bị thôi miên nhìn đến nơi bàn tay y cùng nàng đan xen vào nhau. Cảm giác kỳ quái chạy dọc trong từng mạch máu Dương Mị, nàng nuốt nước bọt một cách khó khăn, cổ họng khô khốc, giọng nói khàn đặc:“Có nước không?”

Cát Đằng Phí gật đầu, yêu chiều ngắm nhìn khuôn mặt thiên biến vạn hóa của Dương Mị. Dù nàng giết người không gớm tay, cảm xúc bị mài dũa đến mức khô khan, nhưng trái tim đang đập nơi lồng ngực trái vốn luôn ấm áp.

Dương Mị biết thẹn thùng đỏ mặt, ngượng nghịu không dám nhìn thẳng vào mặt y.