“Vậy anh đã thích em từ khi đó rồi sao?” Hạ Uyển Đình nằm trong lồng ngực anh, ngoan ngoãn nghe anh kể về sự tích gặp mặt của hai người.
“Ừm!” Thẩm Trì nhàn nhạt trả lời cô.
“Vậy sao em không nhớ gì hết vậy? Người đẹp trai như anh không thể nào em không có ấn tượng được!”
“Đừng gõ nữa, em chê não mình bé quá sao?” Thẩm Trì giữ chặt tay cô, lại một lần nữa kéo cô vào trong lòng.
“Để em gõ thêm một lát nữa, biết đâu nhớ ra chuyện thú vị nào lúc nhỏ của anh.”
Thẩm Trì cạn lời với cô, anh mạnh mẽ kéo cô vào lòng khẽ thở dài.
Anh không nỡ nói với cô chuyện đó, rằng cô quên đi anh vì một vụ tai nạn. Ban đầu Thẩm Trì không hề biết chuyện này, nhưng trong quá trình khám cho cô anh phát hiện Hạ Uyển Đình có một chấn thương nhỏ ở não.
Điều này cũng lí giải được nguyên nhân mỗi khi trời rét Hạ Uyển Đình sẽ đau đầu.
Quãng thời gian không có anh, rốt cuộc cô đã phải chịu bao nhiêu uất ức?
Hạ Uyển Đình thấy anh trầm ngâm không nói gì liền nghĩ anh giận vì cô đã quên mất chuyện trước kia. Cô chột dạ nhích người lại nhẹ nhàng ôm lấy anh, sau đó hôn lên mặt anh mấy cái.
“Không sao mà! Vậy sau này để em sống lâu hơn anh nhé, tốt nhất là nhiều hơn quãng thời gian trước đây anh thích em. Em sẽ cố gắng bù đắp cho bác sĩ Thẩm!”
“Bù đắp thế nào?” Thẩm Trì nhìn cô, trong giọng nói đều là ý vị thâm trầm.
“Em đã hôn anh rồi mà!”
“Lúc nào?” Thẩm Trì làm như không biết liền hỏi lại.
“Vừa nãy xong.” Hạ Uyển Đình giơ hai ngón tay lên trước mặt anh biểu thị thái độ phản đối, “Còn hôn những hai cái!”
“Những hai cái? Nhiều nhỉ?
“...”
Sao nghe có mùi giận dỗi ở đây thế?
“Được chưa?” Hạ Uyển Đình nâng mặt anh lên chậm rãi áp môi mình lên đôi môi lành lành của Thẩm Trì. Xong xuôi cô híp mắt nhìn anh, “Ba cái luôn đó!”
“Nhẹ như chuồn chuồn lướt nước thế hả? Không tính!” Thẩm Trì sờ lên môi mình, cảm giác ấm áp vừa nãy còn chưa kịp tan biến, nó chọc vào lòng anh ngứa ngáy không thôi.
“Vậy như nào mới tính?”
Thẩm Trì ngay lập tức nhoài người dậy dùng hành động thay cho câi trả lời. Anh phủ lấy môi cô bằng đôi môi lành lạnh, coi như một chiếc bánh ngọt mà nhấm nháp.
Nụ hôn lúc đầu nhẹ nhàng nhưng càng về sau càng dồn dập mãnh liệt. Thẩm Trì cho lưỡi vào khuấy đảo khoang cô, câu lấy cái lưỡi đinh hương ngọt ngào mà cắn mút.
Hạ Uyển Đình rất nhanh đã bị kỹ thuật hôn điêu luyện của anh làm cho thở không ra hơi, cô há miệng muốn tìm kiếm chút không khí.
Thẩm Trì nhân lúc cô mở miệng đã trườn chiếc lưỡi ấm nóng vào, cậu liếm nhẹ quanh viền môi cô, nhẹ nhàng phác họa bờ môi xinh đẹp, chiếc lưỡi ướt át như con rắn nước càn quét mọi ngóc ngách trong khoang miệng cô, anh nhanh chóng tìm đến lưỡi của cô quấn quýt trêu đùa.
Cô vô thức đắm chìm vào trong nụ hôn nóng bỏng cùng anh, hai bàn tay đưa lên ôm lấy cổ anh nghêng tiếp.
Ngay lúc ý loạn tình mê Hạ Uyển Đình liền cảm thấy có gì đó lành lạnh ở bụng, Thẩm Trì di dời bàn tay từ vòng eo nhỏ nhắn của cô lên nơi đẫy đà trước ngực. Tay anh luồn vào trong áo lót chạm đến da thịt mịn màng của cô.
“Anh…” Hạ Uyển Đình lập tức đẩy anh ra, che mặt, cô không muốn để anh trông thấy gương mặt đỏ bừng của mình bây giờ, “Sao bây giờ anh lại như vậy chứ?”
Cô biết ngay mà, con người này tuyệt đối không an phận!
“Anh như thế nào?” Thẩm Trì nhướng mày nhìn cô, anh khẽ liếm môi, khóe miệng nhếch lên một đường thật nhẹ.
“Anh không giống lúc trước!”
“Vậy lúc trước anh làm sao?”
Hạ Uyển Đình nhớ lại quãng thời gian lúc họ mới quen nhau, khi đó người đàn ông này cực kỳ dè dặt, thậm chí anh còn không dám nắm tay cô.
Con người này văn nhã bại hoại, trong ngoài bất nhất
Thẩm Trì nhìn bộ dạng thẹn thùng của cô vui vẻ cười lớn, anh khẽ xoa đầu cô rồi như thấy không đủ liền nhéo má cô mấy cái. Hai người họ đã kết hôn hai năm nhưng Hạ Uyển Đình vẫn rất ngại ngùng mỗi khi thân mật.
“Anh cười cái gì?” Cô bĩu môi nhìn anh.
Bây giờ vẫn là ban ngày mà…
“Cười em đó! Chúng ta đã kết hôn hai năm, trên người em có chỗ nào mà anh chưa thấy nữa?”
Nằm mơ Hạ Uyển Đình cũng không tìm lời nói không đúng đắn này thốt ra từ miệng bác sĩ Thẩm.
Đúng là không sợ lưu manh, chỉ sợ lưu manh giả danh lạnh lùng cấm dục.
“Chí ít cũng phải để đến tối…” Hạ Uyển Đình cúi gằm mặt lí nhí.
“Được.”
“Hả?” Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên lập tức phát hiện con người kia cười đến mức không khép được miệng.
Không phải anh nghe thấy rồi chứ? Cô nói nhỏ lắm mà.
“Bà xã nếu đã có nhã hứng, người làm chồng như anh nhất định cúc cung tận tụy, hầu hạ em chu đáo…”
Anh ngừng lại đôi chút rồi bất chợt cúi người xuống ngậm lấy vành tai cô, “Chỉ mong bà xã hài lòng cho phép anh được voi đòi tiên, được một lần lại muốn một lần.”