Mê Tình Khó Cưỡng - Khiết Vãn

Chương 62: Lời tỏ tình trong bệnh viện




“Bác sĩ Thẩm yên tâm, vết thương của Hạ tiểu thư đã đỡ nhiều rồi. Chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là có thể xuất viện.” Nữ bác sĩ tháo khẩu trang, chậm rãi lên tiếng.

“Anh nghe thấy chưa? Em đã không sao rồi mà.”

“Nhưng anh không yên tâm.”

“Giờ đã yên tâm hơn chưa?” Cô cười cười nhìn anh.

“Ừm.”

Sau khi tiễn bác sĩ ra ngoài, Thẩm Trì nhẹ nhàng đi vào, anh cầm lấy tay cô áp lên mặt, dáng vẻ thành kính như nâng niu một báu vật.

“Đình Đình! Anh quyết định rồi, chờ sau khi em xuất viện, chúng ta kết hôn đi.”

Hạ Uyển Đình sửng sốt, cô không kịp phản ứng chỉ biết ngây người ra.

Chuyện này... có chút đột ngột.

“Sao tự dưng anh lại nói vậy?” Cô không kìm được mà hỏi lại.

“Gấp quá à? Để lâu anh thấy không yên tâm.” Thẩm Trì thành thật nói, anh nhìn bộ dạng bất ngờ đến cả người đông cứng của cô, không nhịn được bật cười.

“Em không phải có ý đó...” Giọng cô trở nên lí nhí rồi nhỏ dần, nhỏ dần.

Hạ Uyển Đình dứt khoát cúi gằm mặt xuống. Mặt cô bây giờ nóng ran, đỏ bừng, cả người lâng lâng khó tả. Cảm xúc đến quá đột ngột khiến cô không làm chủ được mình.

“Sẽ cho em một lễ cầu hôn đàng hoàng, anh chỉ tham khảo ý kiến của em trước, lúc thực hành thật cũng đỡ run.” Anh khẽ cười, trong câu nói có vài phần đùa cợt nhưng lại khiến cô cười rất thoải mái.

Thẩm Trì nhìn nụ cười đã mấy ngày không xuất hiện của cô, anh ngắm không rời một phút. Mấy ngày nay Hạ Uyển Đình ở trong phòng bệnh, mặt mày ủ rũ, có cười cũng rất gượng gạo, chủ yếu chỉ để anh an tâm hơn. Giờ đây nhìn thấy nụ cười rạng rỡ đó của cô, một lần nữa vì anh mà xuất hiện, Thẩm Trì cảm thấy cuộc đời cũng chỉ như vậy mà thôi.

“Nếu như em không đồng ý anh tính làm gì em nào?” Trong lòng Hạ Uyển Đình ngọt lịm nhưng vẫn cực kỳ mạnh miệng không chịu đồng ý.

“Không còn cách nào khác, anh chỉ đành cầu hôn đến khi nào em đồng ý thì thôi. Hy vọng có một ngày em thấy anh đủ thành tâm mà miễn cưỡng đồng ý.” Thẩm Trì thở dài nói, anh vươn tay nhẹ nhàng vò rối mái tóc cô, rồi lại vuốt chúng thật gọn gàng. Anh cứ mơn trớn mái tóc cô, tựa hồ mãi không chán.

Hạ Uyển Đình ngạc nhiên, cô không ngờ anh sẽ nói như vậy: “Anh sẽ làm như vậy thật sao? Lỡ như em đồng ý với người khác, anh...”

Hạ Uyển Đình chưa nói dứt câu liền cảm nhận một thứ mềm ấm ngăn lại câu nói của mình.

Thẩm Trì nhìn cô khẽ cau mày, anh hơi dùng sức tiến vào bên trong quấy đảo. Đôi môi cô là thứ anh khao khát bấy lâu, nay nếm được thật muốn trầm mê không dứt.

Chỉ mất vài giây đầu sửng sốt, Hạ Uyển Đình dần thích nghi với sự bá đạo công chiếm của anh. Cô từ từ nhắm mắt, chủ động phối hợp với Thẩm Trì, hơi mở hé môi nghênh tiếp những nụ hôn rót xuống từ anh. Đôi môi ấm nóng của anh dán lên môi cô, quấn quýt hoà làm một. Chiếc lưỡi tinh nghịch như con rắn nước luồn lắt, công chiếm từng hơi thở của cô. Khi nụ hôn lên đến cao trào, Hạ Uyển Đình thở hổn hển không ra hơi, cô khẽ phát ra tiếng rên kiều mị. Thẩm Trì khẽ cười, anh cắn nhẹ lên môi cô, hơi dùng sức hút chặt.

Thẩm Trì buông cô ra, Hạ Uyển Đình lập tức buông thõng ngã vào lòng anh. Sau nụ hôn điên cuồng như kéo dài cả thế kỷ, thần hồn cô điên đảo, hai mắt mờ mịt, thân thể như nhũn ra mặc anh dìu dắt.

“Đây là trừng phạt, trừng phạt em dám có suy nghĩ hồng hạnh vượt tường.” Thẩm Trì ôm cô, bá đạo lên tiếng.

“Em không có.” Cô lập tức phản bác lại.

“Em đúng là đồ phụ nữ tham lam, có người đàn ông ưu tú như anh mà vẫn còn nghĩ đến chuyện đồng ý với người khác.” Anh gõ nhẹ lên trán cô, nhìn cô đầy dịu dàng.

“Em nếu lỡ như thôi mà.”

Người đàn ông này thật nhỏ nhen, cô chỉ nói lỡ như, mà anh trừng phạt cô đến mức này. Hạ Uyển Đình đưa tay lên môi thầm than vãn.

Thẩm Trì khẽ cười, anh ôm lấy cô, để cô ngả trong lòng mình: “Thật ra lúc đấy anh không nghĩ vậy, anh lừa em đó.”

“Anh không có can đảm nhìn em thuộc về người khác đâu. Nếu như em từ chối anh, anh nhất định sẽ nhốt em lại, khi nào em đồng ý mới thôi. Một ngày không đồng ý liền nhốt một ngày, cả đời không đồng ý thì nhốt cả đời. Em dù có đồng ý hay không thì phần đời còn lại đừng mong thoát khỏi anh.”

Thẩm Trì thực sự đã nghĩ như vậy.

“Nhưng rồi anh lại nghĩ, Đình Đình của anh tốt đẹp như vậy, cô ấy sẽ không thích bị gò bó, thu hẹp trong một cái lồng. Nếu anh yêu cô ấy, thay vì chặt đứt đi đôi cánh, thì phải để cô ấy tự do bay lượn trên bầu trời.”

Anh ôm lấy cô, giọng nói rất nhẹ tựa như làn gió vờn đến bên tai cô, rót đầy lời mật ngọt vào.

“Vậy nên, chỉ cần em thích, tự do của em, anh nguyện ý đánh đổi tất cả mọi thứ. Em sẽ không biết anh yêu em nhiều đến thế nào đâu?”

Câu nói còn có sức nặng hơn trăm vạn lời hứa, Thẩm Trì lại nói với cô, dễ dàng, nhẹ tựa lông hồng. Anh ôm chặt lấy cô, khẽ thủ thỉ từng câu một. Nhìn vào đôi mắt dịu dàng vô bờ của anh, Hạ Uyển Đình có thể thấy mình trong đó.

Trong mắt anh, chỉ có duy nhất một người.