Hôn mê gần ba ngày sau, Hạ Uyển Đình rốt cuộc cũng tỉnh.
Cô khó nhọc mở mắt, cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời. Trong miệng đắng chát, ánh đèn phòng bệnh chiếu vào khiến cô khó chịu nhíu mày.
Hạ Uyển Đình nhìn quanh, ngay đi định xuống giường thì bắt gặp ai đó.
Thẩm Trì phủ phục bên cạnh giường bệnh cô, hai mắt nhắm nghiền dường như đã ngủ say, khoé mắt trũng lại như mất ngủ nhiều ngày.
Có thể thấy anh nhất định rất mệt mỏi, đến mức Hạ Uyển Đình tỉnh dậy phát ra tiếng động lớn như thế vẫn không biết gì.
Cô đau lòng nhìn anh, không màng bản thân vừa bước ra cửa tử, dịch người xuống một chút chạm nhẹ vào Thẩm Trì.
Cánh tay Thẩm Trì giật giật, đôi mày nhíu lại. Trong vô thức bàn tay ấy siết chặt tay cô hơn, dùng sức nắm lấy.
“Thẩm Trì! Là em!” Hạ Uyển Đình khẽ gọi.
Cô nhìn lại bản thân một lượt, xác nhận không bị Cố Thần cường bạo, bấy giờ mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Cô đưa tay lên vuốt tóc Thẩm Trì, dịch xuống mi tâm, ấn nhẹ lên đôi lông mày để nó giãn ra, chầm chậm dịch xuống đôi gò má anh. Cô dừng lại ở đó, lưu luyến vuốt ve một lúc.
Thẩm Trì từ từ mở mắt, anh nhìn cô trân trân, kích động đến mức không nói nên lời.
Hai người trao đổi ánh mắt vài giây, Thẩm Trì đột nhiên ôm chầm cô vào lòng. Anh dựa cằm lên đỉnh đầu cô, giọng nói có chút run rẩy: “Đình Đình! Là... là em sao? Em rốt cuộc cũng tỉnh rồi.”
Anh buông ra, kiểm tra người cô từ trên xuống dưới. Khi xác nhận chỉ còn những vết thương ngoài da, anh mới thở phào yên tâm được.
“Em thấy cơ thể thế nào? Có cần anh gọi bác sĩ không?”
Hạ Uyển Đình nhìn anh, đột nhiên muốn trêu chọc.
Cô làm mặt ngơ ngác, giả vờ cất giọng: “Anh là ai! Chúng ta có quen sao? Chắc anh nhận nhầm người rồi.”
Quả đúng như suy nghĩ, Thẩm Trì lập tức ngẩn ra, anh không biết nên làm gì cho phải, hai tay đặt ở không trung do dự không biết có nên bỏ xuống hay không?
“Em...” Thẩm Trì do dự cất lời, “Không nhận ra anh sao?”
Cô có thể thấy rõ trong mắt Thẩm Trì đều là vẻ đau thương, ánh mắt ấy thằng thốt, đau xót, day dứt. Mọi cung bậc cảm xúc đều có cả.
Hạ Uyển Đình bật cười, cô vòng tay ôm lấy cổ anh, tinh nghịch cạ nhẹ hàm răng vào: “Đùa anh thôi! Anh tưởng em bị mất trí nhớ thật à?”
Thẩm Trì bị nói trúng tim đen, anh vội quay đi hướng khác.
Có phải vừa nãy bộ dáng hắn thất thố quá không?
Thẩm Trì liếc nhìn Hạ Uyển Đình, cô vẫn nhe răng cười vô tội, hai tay ôm lấy anh đầy vẻ lấy lòng.
“Em dám lừa anh! Nếu em không bị bệnh, anh đã sớm làm chết em rồi. Xem lúc đấy em còn vui vẻ được đấy không.” Anh cũng không chịu thua, lập tức đảo khách thành chủ, xoay người đặt cô dưới thân.
“A...ừm!” Hạ Uyển Đình rên nhẹ, đôi lông mày cau lại, khuôn mặt lập tức túa ra đầy mồ hôi.
“Đụng vào vết thương của em sao?” Thẩm Trì thấy vẻ mặt cô đau đớn lập tức đứng dậy, “Anh xin lỗi, là anh hấp tấp quá rồi!”
Thật ra tĩnh dưỡng vài. ngày, vết thương của cô đã không còn gì đáng ngại. Nhưng vừa nãy đột ngột cũng hơi khó thích ứng.
“Em không sao, nhưng phạt anh không được chạm vào em.” Cô tinh nghịch lè lưỡi đáp.
Thẩm Trì dở khóc dở cười.
“Anh gọi bác sĩ vào khám lại nhé! Anh không yên tâm.”
“Chẳng phải anh cũng là bác sĩ sao?” Hạ Uyển Đình chống chế cãi lại.
“Đây không phải chuyên ngành của anh, vả lại quy định người nhà không được cứu chữa cho bệnh nhân. Tốt nhất để anh tìm một bác sĩ chuyên khoa đến xem cho em.” Thẩm Trì xoa đầu cô, nhanh chân chạy đi.
Hạ Uyển Đình ngây người, cô chạm nhẹ lên tóc mình, mặt đỏ tim đập.
Người nhà.
Thẩm Trì là người nhà của cô.
Điều này khiến cô vô cùng hạnh phúc.
Cô không biết cha mẹ ruột của mình là ai, bị vứt vào cô nhi viện sống từ bé. Lớn thêm một chút thì được Hạ gia nhận nuôi.
Nhưng cô vốn phát hiện bọn họ nhận nuôi cô là vì nghĩ Khương Tử Vân không sinh được con.
Sau này có Hạ Uyển Lâm, mọi thứ đều thay đổi. Cha mẹ vẫn đối xử tốt với cô nhưng đâu đó vẫn có những thứ không thật sự.
Sau này kết hôn với Cố Thần, cô lại càng không trọn vẹn với mái ấm, ngược lại còn bị mái ấm ấy thiêu rụi cả tàn hồn.
Cô.
Chưa từng có một mái nhà thật sự.
Hạ Uyển Đình mỉm cười hạnh phúc gạt đi giọt nước mắt lấp lánh nơi khoé mắt. Không phải bây giờ cô đã có Thẩm Trì rồi hay sao? Anh nguyện ý cho cô một mái nhà, cho cô một thân phận người nhà.
Cô còn trông mong gì hơn nữa.
Người ta thường nói, nếu trên thế gian vẫn còn một người nguyện ý đợi bạn, cẩn thận đem bạn trở thành ánh sáng trong cuộc đời người kia. Đó là một loại hạnh phúc.
Và Thẩm Trì chính là loại hạnh phúc đó của cô.
Đi hết một vòng, không phải vẫn trở về chốn cũ hay sao?
Mọi chuyện nên kết thúc rồi!