Gần đây, Hạ Uyển Đình tất bật chuẩn bị cho buổi tiệc rượu. Cô lên danh sách khách mời, lên ý tưởng cùng âm thầm lên kế hoạch đánh úp. Cô cũng gửi một tấm thiệp đến tư trang Cố gia, đã hơn một năm không trông thấy Hạ Uyển Lâm, cô có chút mong chờ đối với đứa em gái này.
Thẩm Trì không một tiếng động đi tới, từ đằng sau ôm trọn lấy cô. Anh đặt cằm lên đỉnh đầu cô, hôn nhẹ lên mái tóc: “Em nghĩ gì mà thất thần vậy?”
Hạ Uyển Đình bấy giờ mới hoàn hồn, cô đưa một tay nắm lấy tay anh, chậm rãi lên tiếng: “Không có gì, em chỉ là suy nghĩ một chút chuyện.”
Thẩm Trì bất chợt nhéo mũi cô, anh vờ tỏ vẻ tức giận gõ nhẹ lên trán cô một cái: “Em nhìn xem mũi em đã dài ra chưa, nói dối mà không biết đường che đậy.”
“Em nói dối gì sao?”
“Trên mặt em rõ ràng viết dòng chữ “tôi đang mất tập trung”, rõ rành rành ra còn chối hả.”
Hạ Uyển Đình vô thức bật cười, cô cũng bất lực với người này, anh luôn biết cách nắm bắt tâm lí của cô, len lỏi vào suy nghĩ của cô không cho phép trốn tránh.
Thẩm Trì thấy cô đã chịu cười cũng dịu dàng nhìn cô, anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô, vén một lọn tóc loà xoà trước trán: “Nói đi, em đang suy nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ về anh đấy, tin không?” Cô nửa đùa nửa thật nói.
Thẩm Trì hơi bất ngờ về câu nói của cô, anh ngoài mặt tuy không có phản ứng gì nhưng vành tai đã sớm ửng đỏ: “Tin! Em nói gì anh cũng đều tin.”
Hạ Uyển Đình bật cười thích thú, cô nhoài người lên nhìn thẳng vào mắt anh, tinh nghịch nói: “Anh như vậy coi chừng bị người khác dụ mất, em không yên tâm đâu.”
Thẩm Trì để mặc cô làm loạn trên người mình, hết vò tóc lại nghịch nghịch làm nó rối tung lên: “Không có người khác, chỉ có em thôi. Nếu em không yên tâm thì trông chừng anh kỹ một chút, tốt nhất cột chặt vào, người ưu tú như anh em không tìm được người thứ hai đâu.”
Hạ Uyển Đình nhìn vẻ mặt đắc ý của anh mà dở khóc dở cười. Người đàn ông này đã gần ba mươi tuổi nhưng vẫn có vẻ mặt trẻ con, có thể nói cô là người đầu tiên cũng là duy nhất có cơ hội trông thấy.
Cô từ từ tựa vào người anh, nghĩ ngợi một lúc: “Quả thật em nghĩ về anh đấy, về chúng ta.”
Thẩm Trì dịch cánh tay ra cho cô tựa vào thoải mái, anh tìm một tư thế thích hợp ôm chặt cô vào lòng: “Hửm? Vậy nói xem em nghĩ về anh như thế nào, dám nghĩ xấu về anh cẩn thận anh phạt em đấy.”
Hạ Uyển Đình nhe răng tỏ ý không sợ, cô nằm trong vòng tay anh thoải mái nhắm mắt lại.
Cô nghĩ nhiều lắm, hơn ai hết cô cảm thấy thời gian qua như một giấc mơ vậy, một giấc mơ không thực khiến cô phải hoài nghi chính mình.
Ông Trời đã để cô gặp được Thẩm Trì, được anh yêu thương nhiều đến vậy. Nhiều lúc cô rất tò mò, không biết một người như mình đã làm gì mới có thể may mắn như vậy.
Nếu lúc đấy không gặp được Thẩm Trì, cô không biết cuộc đời mình sẽ ra sao. Cô bị Cố Thần cùng Hạ Uyển Lâm dẫm dưới chân quá thê thảm, quá đáng thương khiến cô xù gai nhọn với tất cả mọi người.
Nhưng sau tất cả, Thẩm Trì vẫn kiên nhẫn từng ngày bên cô, anh từng bước giúp cô bẻ đi gai nhọn trên người, dắt cô thoát khỏi bóng đêm quá khứ, đem cô nâng trên lòng bàn tay mà cưng sủng.
Anh kiên nhẫn đợi Hạ Uyển Đình nói hết, mới bất ngờ hôn cô. Hạ Uyển Đình phối hợp ngẩng đầu, nghênh tiếp nụ hôn của anh. Anh hôn rất nhẹ, như mang cô đặt thật sâu trong lòng, cẩn thận mà trân quý.
Anh cười thật nhẹ nhìn cô, khoé môi bất giác nhích lên từng chút một: “Anh không biết em lại nghĩ về anh nhiều như vậy, nếu biết trước anh sẽ xuất hiện sớm hơn, cướp em từ trong tay hắn.”
Hạ Uyển Đình ngạc nhiên nhìn vẻ mặt tĩnh lặng của Thẩm Trì, dè dặt hỏi: “Chúng ta đã từng quen biết trước kia rồi có đúng không?”
Thẩm Trì thẳng thắn trả lời: “Ừm, đúng vậy.”
Không để cô nói tiếp, Thẩm Trì ngay lập tức nói tiếp: “Đợi đến lúc nào đó anh sẽ nói cho em biết, duyên phận chúng ta được buộc bằng dây thép rồi. Khẳng định đời này nếu không là đối phương sẽ không là ai khác có thể thay được.”
Nhắc đến vấn đề này Hạ Uyển Đình cũng hơi tò mò, nhưng cô vẫn không truy hỏi. Cô tin tưởng mọi quyết định của anh, Thẩm Trì chưa bao giờ khiến cô lo lắng cả.
“Vậy em phải trân trọng mối nhân duyên này rồi!” Cô nhún vai làm bộ miễn cưỡng.
“Đương nhiên, mọi thứ tốt nhất đều ở trong tay em rồi, em không muốn cũng phải chấp nhận.” Anh đắc ý nhìn cô, theo lời nói động tác càng siết chặt lấy cô hơn như muốn hòa hai làm một.
Có những thứ định sẵn là sai lầm, nhưng không phải vẫn không cách nào trốn thoát sao?
Có những người định sẵn là định mệnh của nhau, gặp gỡ chỉ là chuyện sớm muộn.
Đi hết một vòng, không phải cuối cùng vẫn về với nhau sao?
Hạ Uyển Đình cảm thấy may mắn cả đời này của cô đều dồn hết vào quyết định gặp được Thẩm Trì.
Bên anh, Đông Tây Nam Bắc đều là nhà!