Mê Tình Khó Cưỡng - Khiết Vãn

Chương 33: Nỗi lo của thẩm trì




Hạ Uyển Đình ở bên kia nghe được hết cuộc trò chuyện, cô mỉm cười thật khẽ, ánh mắt như có như không dán vào người đàn ông kia. Anh ta vẫn không thay đổi gì, luôn tự cho mình là đúng và mọi thứ phải theo hướng anh ta.

Cô đứng dậy bước tới phía trước một bước, thời cơ chưa tới cô không nên bứt dây động rừng.

Hạ Uyển Đình đã sớm bàn bạc trước với giám đốc Hàn, để ông tạm thời thay cô thương lượng với Cố Thần. Cô tự rót cho mình một ly rượu, ngửa cổ uống một hơi, tiếp tục theo dõi cuộc trò chuyện trong phòng.

Giám đốc Hàn đẩy nhẹ gọng kính, gương mặt ưu tư suy nghĩ: “Hay như vậy đi, chúng ta tạm thời ký kết hợp đồng trước, Thẩm thị sẽ đầu tư vào dự án này, lợi nhuận 64% sẽ thuộc về chúng tôi. Cố thiếu thấy sao?”

Như người đi giữa sa mạc gặp được dòng nước mát, Cố Thần mừng rỡ vô cùng. Hắn nở nụ không kiêng dè, liên tục nói lời cảm ơn không dứt: “Cảm ơn giám đốc Hàn rất nhiều! Tôi bảo đảm chưa tới nửa năm, quý công ty sẽ thu được một khoản vốn lớn. Chúng ta hợp tác tốt đẹp!”

Hạ Uyển Đình không tiếp tục xem màn kịch này nữa, cô mở cửa rời đi. Bước đầu tiên cho hắn nếm mùi cầu được ước thấy, về sau cầu mà không được sẽ càng khiến hắn đau đớn gấp trăm lần.

Giám đốc Hàn làm việc rất năng suất, chưa tới một giờ đã gửi bản hợp đồng đến cho cô. Hạ Uyển Đình xem qua liền nở nụ cười vui vẻ. Bên phía Cố thị người đại diện Cố Thần, bên phía Thẩm thị do Hạ Uyển Đình làm chủ.

Hẳn Cố Thần đang vui sướng lắm vì câu được rùa vàng, nhưng sẽ sớm thôi, chính dự án hắn dày công chuẩn bị sẽ là con dao đâm lén hắn.

Hạ Uyển Đình nắm chặt tay khiến từng đợt gân xanh nổi lên, cô cố kìm nén cảm xúc khó chịu lúc này. Đứa con chưa thành hình của cô, hơn hai năm thanh xuân của cô, giờ sẽ trả lại cho hắn gấp trăm lần.

Thẩm Trì nhìn thấy cô mở cửa bước vào liền nhanh chóng đi ra, tạp dề trên người cũng chưa kịp cởi. Anh mỉm cười dịu dàng nhìn cô, mùi hương nam tính của đàn ông hoà quyện với mùi thơm lừng của thức ăn vẫn còn dính trên người anh tạo nên một cảm giác ấm áp khó tả. Hạ Uyển Đình bất giác ngây người đắm chìm trong đó suốt.

“Thật ngại quá! Vốn muốn cho em một bất ngờ nhưng không biết em lại về sớm như vậy.” Thẩm Trì cười ngốc, tạp dề rộng thùng thình vì hành động vừa rồi mà xộc xệch đi.

Hạ Uyển Đình nhìn bộ dạng ngốc nghếch của anh, rõ ràng người đàn ông này không như vậy nhưng không hiểu sao ở trước mặt cô luôn tỏ ra vẻ ngây ngốc, động tác cũng vì thế mà thêm phần dịu dàng.

“Đứng yên chút, để tôi giúp anh.”

Cô không nghĩ nhiều liền đưa tay ra chỉnh lại tạp dề giúp anh, bàn tay nhỏ nhắn luồn qua tấm lưng dài rộng thắt lại dây tạp dề. Cơ thể của Thẩm Trì vì hành động của cô mà căng cứng, thở cũng không dám thở mạnh. Hắn đứng bất động một chỗ mặc cô tùy ý quyết định, hơi thở gấp gáp, khuôn mặt đỏ lựng khẽ quay đi.


Thẩm Trì hắng giọng muốn đánh tan sự gượng gạo của mình: “Mọi việc ở công ty vẫn thuận lợi chứ? Có gì làm khó em không?”

Hạ Uyển Đình vẫn đang loay hoay với dây buộc tạp dề, cô đơn giản trả lời hắn lấy lệ: “Vẫn ổn, giám đốc Hàn vẫn luôn chiếu cố tôi rất nhiều.”

“Vậy... còn tên Cố Thần đó thì sao? Sớm muộn em cũng phải cùng hắn giáp mặt.” Biểu tình của anh trở nên gấp rút, nghĩ tới tên cầm thú đã từng hại Đình Đình của anh ở ngay trước mặt nhưng lại không thể làm được gì khiến anh vô cùng ngứa ngáy khó chịu.

Có một số thứ Thẩm Trì không nói nhưng hắn thật sự lo sợ. Hắn sợ Hạ Uyển Đình vẫn chưa thật sự dứt tình cũ, sớm chiều tiếp xúc hắn sợ cô sẽ mủi lòng.

Chính Thẩm Trì cũng biết người kia đã gây ra nhiều tổn thương cho Hạ Uyển Đình như vậy, cô đối với hắn hiện tại chỉ có hận thù. Nhưng hễ nghĩ tới hơn hai năm trái tim của cô để ở chỗ người kia, tâm trạng Thẩm Trì khó chịu hơn bao giờ hết.

Anh với cô, chung quy vẫn bỏ lỡ nhau hơn hai năm.

Hạ Uyển Đình không hiểu những suy nghĩ trong lòng hắn, cô kết thúc động tác buộc dây bằng một nút thắt hình con bướm sinh động. Cô ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Thẩm Trì: “Sẽ không đâu! Tôi cũng không phải loại người ngồi im cho người ta ức hiếp như vậy.”

Giọng nói của cô cao hơn, sâu trong đó còn mang theo một chút tức giận, cô mỉm cười tinh nghịch nhìn anh: “Trước kia cam chịu vì nghĩ đến một ngày hắn ta thay đổi sẽ đối xử tốt với tôi hơn một chút. Nhưng hiện tại không phải tôi đã buông được rồi sao?”

“Tôi có thể đảm bảo với anh, tôi đối với anh ta sớm đã cắt đứt tình cảm. Giữa chúng tôi bây giờ ngoại trừ thù hận thì không còn gì hết. Tôi với hắn ta sớm muộn cũng phải ngả bài với nhau, đến lúc đó tôi sẽ giống như những gì anh dạy tôi, cao cao tại thượng mà xuất hiện, đạp lên những kẻ đã từng hại tôi!”