Thẩm Trì nhìn cô hồi lâu, đôi mắt hẹp dài nheo lại, Hạ Uyển Đình không có can đảm nhìn sâu vào trong đôi mắt ấy.
Qua được vài giây, Thẩm Trì nghiêng đầu nhìn cô, cười khẽ: “Tôi biết em muốn nói gì.”
Hạ Uyển Đình ngạc nhiên: “Thẩm tiên sinh, anh thật sự biết sao?”
Nụ cười của Thẩm Trì càng sâu hơn, Hạ Uyển Đình nhìn một hồi bất giác bị cuốn vào, trầm mê không dứt.
“Đình Đình! Tôi hiểu em còn hơn cả bản thân mình, em nghĩ gì toàn bộ đều viết lên trên gương mặt...”
Thẩm Trì to gan lớn mật đưa tay chạm vào khuôn mặt cô, bàn tay hắn lành lạnh khiến Hạ Uyển Đình bất giác rụt người, cô hoảng hốt tới độ quên mất cả né tránh.
Thẩm Trì được nước làm tới, hắn đưa tay ra sau gáy mơn trớn vùng da mềm mại của cô, thấp giọng: “Em muốn trả thù, tôi giúp em, bằng cách nào cũng được. Tôi muốn hắn phải trả giá gấp trăm nghìn lần nỗi đau hắn gây ra cho em, có như vậy mới coi là trả giá thật sự.”
Hạ Uyển Đình nghe đến ngây người, cô không nghĩ Thẩm Trì sẽ nói vậy. Cơ thể cô cứng đờ, thân thể không nghe theo sự sai khiến đứng bất động một chỗ.
Thẩm Trì nhẹ nhàng từng chút, từng chút một để không khiến cô sợ hãi. Hắn vòng tay ôm trọn lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô, vào lúc cô không để ý tham lam hít vào hương vị thuộc về riêng cô.
“Còn về vấn đề em lo lắng, sẽ không sao đâu, tôi có thể cam đoan!”
Thẩm Trì thở mạnh một hơi, ánh mắt hắn gắt gao ôm chặt cô, chiếm giữ từng thứ nhỏ nhặt nhất của cô. Thời khắc này là thứ hơn hai mươi năm qua hắn mong đợi.
Đình Đình! Em dành hai năm cho hắn là quá đủ rồi, là bản thân hắn không trân trọng em, kết quả hôm nay là hắn đáng phải chịu.
Thẩm Trì đã từng một lần buông tay thành toàn cho cô, hắn đứng đằng sau nhìn cô giẫm lên gai nhọn chạy đuổi theo người khác.
Thẩm Trì đã từng nghĩ, nếu người đó đối xử tốt với cô, hắn nguyện ý cả đời đúng phía sau, bảo vệ hạnh phúc của cô một đường xán lạn.
Là Cố Thần không trân trọng cô, hắn hoàn toàn có thể cướp cô về bên mình.
Hạ Uyển Đình ngưng trệ hồi lâu bắt đầu có phản ứng trở lại, cô nhìn thấy mình đang ngả vào vòng tay Thẩm Trì, cơ bắp rắn chắc của hắn gắt gao khóa lấy cô.
“Thẩm tiên sinh, anh buông tôi ra...!” Hạ Uyển Đình cố gắng dùng chút sức lực đẩy tay hắn ra, ánh mắt trốn tránh nhìn đi nơi khác.
Thẩm Trì cảm nhận được sự phản kháng của cô, hắn quyến luyến buông người trong lòng ra, vẻ mặt thành thật: “Xin lỗi em! Tôi thất lễ quá rồi.”
Hạ Uyển Đình lên tiếng phá vỡ bầu không khí gượng gạo. Cô từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt quyết đoán “Tôi đồng ý, hy vọng anh có thể giúp tôi?”
Thẩm Trì mỉm cười hài lòng, có thể giúp cô trả thù, hắn cầu còn không được.
Hạ Uyển Đình đã biết từ trước nhưng đến khi trực tiếp nghe hắn thừa nhận cô vẫn không kìm được cảm giác hốt hoảng.
“Đây là toàn bộ tiến trình dự án, có thể thấy hiện tại tài chính Cố thị đang gặp rắc rối, nếu không hắn ta cũng không liều mạng bám vào dự án này tới cùng...”
“Nhìn qua dự án cũng có chút khả thi, nhưng nó quá nguy hiểm, để xảy ra sai sót đều không tránh khỏi phải đụng đến bên trên...”
“Số vốn bỏ ra quá nhiều, thời hạn giải ngân ngắn, phần trăm thu được không nhiều, có thể thấy đây là một dự án không hề béo bở như hắn ta nói.”
Thẩm Trì kiên nhẫn chỉ cho cô từng chút một, Hạ Uyển Đình rất thông minh, chỉ tốn chút thời gian đã nắm được một nửa tình hình.
“Em có thể nhân cơ hội này hủy hoại hoàn toàn hắn, nhìn công sức mình gầy dựng bấy lâu sụp đổ đấy mới là hình phạt thích đáng dành cho hắn.”
Hạ Uyển Đình nhìn hắn.
Trong khoảng thời gian chung sống vừa rồi, cô lờ mờ phát hiện bác sĩ của bệnh viện tư nhân đứng đầu thành phố thật ra chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài, thân phận thật của Thẩm Trì vẫn còn là một ẩn số.
Hắn dịu dàng mà như không dịu dàng, có thể không chút cảm xúc nói ra những lời tàn độc, hành động dứt khoát nhưng lại thích nhìn người khác ngập ngụa trong đau khổ, giày vò.
Hạ Uyển Đình càng lúc càng tò mò đâu mới là con người thật của hắn.
“Tôi sẽ sắp xếp em đến công ty quan sát một thời gian, sau đó sẽ lấy danh phận của tôi có toàn quyền quyết định dự án. Em cũng có thể đùa bỡn hắn trong tay, mặc sức trêu đùa, cho hắn nếm thử cảm giác tuyệt vọng, sống không bằng chết.”
Thẩm Trì nói một cách nhẹ nhàng, dường như những việc này hắn đã quá quen thuộc, hoàn toàn ở quyền trên không coi ai ra gì.
Hắn nói xong nhìn cô cười ấm áp, đôi mắt nhìn cô đầy tình cảm, dịu dàng. Trong phút chốc Hạ Uyển Đình quên mất người này vừa nãy đã trưng ra bộ dạng đằng đằng sát khí, ánh mắt như muốn trực tiếp giết người.