Phàn Hi không may lắm, thua liên tục.
Thua cuộc rồi, cô cũng vui vẻ cởi đồ.
Đầu tiên là áo khoác, rồi đến quần dài, tất…
Niels cầm bộ bài, quét mắt một vòng, “Ai chơi?”
Phàn Hi gõ lên mặt bàn, “Em.”
Mark nhắc nhở, “Cô mà thua nữa là phải cởi hết đấy.”
Phàn Hi không đổi sắc mặt, “Sợ gì chứ? Còn đồ lót mà.”
“Cô chơi thật đấy à?”
Cô cười cười, “Chẳng lẽ tôi nói dối?”
Rốt cuộc cô có ý gì đây? Không ai đoán được.
“Tuyệt đấy.” Frank bật ngón cái về phía cô.
Phàn Hi mở chai bia, mời mọi người.
Niels liếc cô một cái, không nói gì, phát cho cô một lá.
Phàn Hi cười nhận lấy, đồng thời dùng ngón tay chọc chọc vào mu bàn tay anh.
Niels ngẩng đầu.
Bốn mắt chạm nhau.
Khóe miệng cô càng sâu hơn. Nụ cười tuy đẹp nhưng có nét nguy hiểm.
Sau khi nhận bài, Phàn Hi còn chẳng buồn nhìn, ném thẳng lên bàn, “Tôi thua rồi.”
“Sao lại thua?” Mark hiếu kì, lật lá bài lên, “Chỉ có 19 điểm thôi mà, Fancy, cô cố ý à?”
Cô như cười như không, “Cố ý cái gì?”
“Cố ý thua.”
Phàn Hi không đáp, chuyển chủ đề, “Có nhạc không?”
Mark hỏi, “Cô muốn nghe bài gì?”
Cô ghé sát mặt, nháy mắt với anh ta, “Anh bật cái gì tôi nghe cái đấy.”
Hương thơm nhẹ nhàng phảng phất, Mark vội đứng bật dậy đi mở nhạc cho cô.
Frank nhìn Phàn Hi đang uống bia, huých tay Niels, thấp giọng hỏi, “Cãi nhau à?”
Niels lắc đầu.
“Nếu không sao cô ấy lại giận anh chứ?”
“Không cãi nhau thật mà.”
Lòng của phụ nữ ai mà đoán được. Huống hồ còn là Phàn Hi.
Frank chậc chậc cảm thán, “Cô ấy bực cái gì anh cũng không biết, có thể tệ hơn được nữa không?”
Bực cái gì sao?
Niels giật giật khóe miệng định nói gì đó, đúng lúc âm nhạc vang lên.
Phàn Hi hô một tiếng, đứng dậy, duỗi chân đã đổ đống vỏ bia, khiến cả ba người đàn ông cùng ngẩng đầu.
“Hôm nay tâm trạng chị đây rất tốt, sẽ nhảy cho các người xem.” Múa thoát y. Còn đẹp hơn cả ánh mặt trời.
“Được.” Lập tức có người ủng hộ.
Phàn Hi mỉm cười, lơ đãng liếc qua Niels.
Âm nhạc đánh thức tế bào trong cơ thể, cả người cô chuyển động theo tiết tấu, chiếc eo nhỏ mềm mại như rắn nước, khe ngực sâu, vòng eo mảnh khảnh, cặp mông tròn mượt mà, đôi chân dài nhỏ…khiến cổ họng người khác khô khốc.
Mark thấy lòng mình nhộn nhạo, không nhịn được mà gọi Fancy.
Phàn Hi đặt ngón trỏ lên môi, ý bảo đừng phát ra tiếng động.
Cô cúi gập người, cặp mông vểnh lên cao, cô hất nhẹ mái tóc.
Mái tóc đen dài tựa thác nước đổ xuống.
Trái tim đàn ông như hỏa tiễn bị phóng lên không trung.
Cơ thể cô chuyển động, đường cong chữ S được phô ra hoàn toàn.
Trái tim đàn ông, lại giống như thiên thạch rơi xuống mặt đát.
Cô là diễn viên, cần fan hâm mộ.
Cô là nữ vương, cần thần dân phục tùng.
Bọn họ là fan, cũng là thần dân của cô. Vì cô mà cúng bái, vì cô mà điên đảo.
Nhưng, đây mới chỉ là bắt đầu.
Cô ngẩng mặt lên, vén tóc lòa xòa trước mặt, bắt đầu cởi từng cúc áo.
Làn da dưới lớp vải dần hiện ra, thanh khiết hoàn mỹ như khối ngọc.
Bra màu tím nâng cao đôi gò bồng đảo, làn da trắng nõn, vùng bụng bằng phẳng, vô cùng dụ hoặc.
Ánh mắt nóng bỏng, trái tim cuồng loạn, huyết mạch sôi sục.
Vai Phàn Hi khẽ động, vạt áo tuột xuống cánh tay.
Không ai nói chuyện, chỉ có tiếng hít thở.
Kinh ngạc, tim đập loạn nhịp.
Niels nhìn cô, không thể dời mắt.
Chưa từng gặp cô gái nào giống cô, kiêu ngạo, cuồng dã, phô ra toàn bộ sức hút của đàn bà.
Ba tù binh.
Bất cứ cô gái nào cũng kém cô cả nghìn lần.
Cô xoay một vòng, hất tay, ném áo sơ mi vào lòng Niels.
Trên áo có mùi hương của cô, giống như chất độc, thấm qua da thịt, chui vào lục phủ ngũ tạng của anh.
Bốn mắt nhìn nhau, Phàn Hi nháy mắt, liếm môi, ngoắc tay về phía anh. Trong mắt cô như có lưỡi câu, một khi mắc vào, sẽ không thoát nổi.
Niels trầm mặt, ánh mắt thâm trầm như biển sâu.
Cô đảo mắt, nhìn hai kẻ độc thân bên cạnh đang nhìn chằm chằm mình. Phàn Hi nhướng mày, dịu dàng hỏi, “Hai anh, thấy tôi có phải phụ nữ không?”
Frank, “Em mà không phải phụ nữ, vậy thế gian này không có phụ nữ rồi.”
Phàn Hi nở nụ cười, “Thật sao?”
Mark ra sức gật đầu.
Trên người Phàn Hi chỉ còn đồ lót. Cô liếc nhìn Niels, hai tay đặt bên hông, cầm lấy quần lót, lắc lư hông, dần dần cởi ra.
Hai người đàn ông nhìn cô chằm chằm, nuốt nước bọt liên tục.
Phúc lợi này, cả đời không dám mơ tới.
Dù Niels bình tĩnh đến mấy, anh cũng không nhịn nổi nữa, đứng dậy giữ tay cô lại, khoác áo sơ mi lên người cô.
“Đủ rồi.”
Phàn Hi nhìn anh, khóe môi cong cong đắc ý, cuối cùng anh cũng không nhịn được.
Buổi biểu diễn kết thúc.
Frank tiếc đứt ruột, còn thiếu một chút nữa thôi.
Một chút, nhưng cũng xa tận chân trời.
Mark khó chịu cằn nhằn, “Lão đại à, thua thì phải chịu chứ.”
Niels trầm mặt, “Cút.”
Lần đầu tiên thấy anh không nể mặt mọi người, Mark rùng mình, lập tức tỉnh rượu. Anh ta không dám đùa cợt nữa, cùng Frank cuốn xéo.
Cửa phòng đóng “cạch” một tiếng.
Đợi tới khi trong phòng chỉ còn hai người, Niels quay đầu nhìn cô, vẻ mặt vô cùng giận dữ. Anh tự tin, không có nghĩa là anh không ghen.
“Em bắt buộc phải làm thế à?”
Phàn Hi vô tội nhún vai, “Làm thế là làm gì?”
“Ở trước mặt anh quyến rũ người đàn ông khác.”
Phàn Hi không phủ nhận, chỉ cười, “Anh để tâm sao?”
Câu hỏi này cô đã từng hỏi, nhưng giờ hỏi lại, còn nặng nề hơn trước.
“Em biết đáp án mà.”
“Không biết.” Cô cố tình gây sự.
Niels không tranh luận với cô mà lập tức giữ lấy gáy cô, giận dữ cắn môi cô.
Nụ hôn kết thúc, anh trầm giọng nói, “Anh để tâm. Mỗi hành động của em không phải đang khiêu khích, mà giống cây kim đâm vào lòng anh.”
Phàn Hi xoa xoa môi mình, lùi về sau, nhìn anh một lúc lâu rồi nói, “Em không khiêu khích ai cả. Em chỉ muốn chứng minh cho mọi người, em là nam hay nữ, để tương lai khỏi nghi ngờ.”
Vốn dĩ Niels đang tức giận, nhưng khi nghe những lời này, trong lòng lại thấy buồn cười. “Đã hơn một ngày mà em vẫn không quên được à?”
“Em thù dai lắm.”
Niels nhượng bộ, “Anh xin lỗi.”
Cô vẫn không buông tha, “Xin lỗi mà có tác dụng thì cần gì cảnh sát.”
Anh không còn cách nào khác, đành giải thích lại, “Có người báo là nội gián là chuyển giới, ở trong phòng của em…”
Phàn Hi cắt ngang, “Em không tức cái đó. Cái em tức là anh không bảo vệ em.”
Niels trầm mặc một hồi rồi hỏi, “Không thể cứu vãn sao?”
Phàn Hi vuốt tóc, “Không thể.”
Môi anh khẽ mấp máy, khuôn mặt trở nên nghiêm trọng.
Nhìn vẻ mặt của anh, tự nhiên cô mềm lòng.
“Có điều, nhìn anh hối lỗi như vậy…” Cô kéo dài giọng, “Múa thoát y cho em xem đi.”
“…”
“Em muốn xem.”
Niels rút bao thuốc từ túi quần, nhét một điếu vào miệng, cảm giác rất khó thở.
Phàn Hi khoanh tay trước ngực, cười cười, “Toán học khó vậy anh còn làm được, múa là cái gì chứ.”
Nụ cười của cô khiến da đầu anh tê rần.
“Không muốn cũng không sao, em không ép.” Cô nhìn anh, lấy lùi làm tiến, “Dù sao dưới lầu cũng rất nhiều đàn ông.”
Quả là nữ ma đầu.
Niels hít vài hơi thuốc, rồi dập tàn thuốc, “Sau đó có thể bỏ qua chứ?”
Cô nhướng mày, “Đương nhiên rồi.”
Anh cắn môi, đưa tay kéo góc áo, cởi ra, để lộ nửa người trên, sau đó đưa tay cởi thắt lưng.
Nếu bị Mark nhìn thấy, nhất định mắt anh ta sẽ rơi khỏi tròng.
Ai ngờ, Phàn Hi vẫn không hài lòng, giữ tay anh lại, giọng hờn dỗi, “Chưa đủ quyến rũ, chưa thấy kích thích.”
Anh nhìn cô cảnh cáo.
Cô không sợ hãi, ngón tay vuốt ve mu bàn tay anh, giọng nũng nịu vô lại, “Em muốn nhìn.”
Niels im lặng.
Có câu, người không biết xấu hổ, là vô địch thiên hạ.
Ép một nhà khoa học múa thoát y, chỉ có người vô sỉ như cô mới nghĩ ra được.
Đổi một bài hát nóng bỏng, Phàn Hi ôm lấy anh từ sau lưng, bàn tay vuốt ve lồng ngực anh.
Anh giữ tay cô lại.
Phàn Hi liếm vành tai anh, thấp giọng nói, “Đến đi.”
Niels kéo cô xoay một vòng, để cô đứng trước mặt anh, hai tay giữ lấy eo cô, hông khẽ chuyển động nhẹ nhàng.
Cô ôm lấy cổ anh, không nhịn được mà hôn lên môi anh, nụ hôn mãnh liệt như lửa.
Niels chạm vào mặt cô, đẩy cô ra, nâng cằm cô lên, “Không phải muốn xem anh múa sao, sao lại hấp tấp như vậy chứ?”
Cô nở nụ cười.
Anh vén tóc cô, hôn lên khuôn mặt cô, rồi đưa tay cởi thắt lưng.
Anh thả tay, chiếc quần rơi xuống đất.
Phàn Hi nhìn chằm chằm vào hạ thể của anh, khẽ cắn môi, tim cô run lên.
Anh đi một vòng quanh cô, bờ môi lướt qua chiếc cổ mảnh khảnh, rồi đến bờ vai tròn trịa, rõ ràng môi anh không chạm vào người cô, nhưng còn kích thích hơn cả hôn.
Phàn Hi ngửa mặt, để lộ vẻ tươi cười, chìm đắm trong sự quyến rũ của anh.
Lúc anh đi qua người cô, cô chạm vào mặt anh, áp vào môi mình.
Nụ hôn thoáng qua như chuồn chuồn đạp nước.
Vẫn chưa đủ.
Anh đứng sau lưng cô, ôm cô vào lòng, hôn lên vai cô.
Phàn Hi ở trong lòng anh, quay đầu lại, hai bờ môi lại quấn lấy nhau.
Ai nói nhà khoa học thì không có “kích tình”?
*********
48 tiếng sau khi Cazaar và Namyan sa lưới, Niels dùng số phức tính ra vị trí căn nhà của Taliban, hai quân Đức Mỹ hợp tác, càn quét thắng lợi. Đám phần tử khủng bố trở tay không kịp, lập tức bị bắt, kho vũ khí bị phá hủy. Không còn nghi ngờ nữa, lần tấn công này chính là cú đánh chí mạng, là vết thương khó có thể hồi phục.
Cả quân Đức lẫn Mỹ đều tạm thời trút bỏ gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.
Liên kết thuận lợi với hai thành phố lớn, các nước thành viên NATO hoàn thành nhiệm vụ, sẽ rút quân trong vài ngày tới.
Trước khi họ đi, căn cứ mở tiệc chia tay, đã gặp nhau tức sẽ có lúc rời xa, khi nào có cơ hội gặp lại cũng không biết.
Thấy Niels ngồi một mình bên quầy bar, Nathan đi tới, vỗ vai anh, “Em trai à, một mình sao có thể uống rượu giải sầu.”
Niels lên tiếng chào hỏi, không tỏ thái độ gì.
“Sao vậy, vẫn để bụng chuyện lần trước à?”
“Lần trước là lần nào?”
Nathan huých anh, cười lớn, “Đừng có giả ngốc nữa.”
Niels cũng cười theo, “Chuyện đã qua không cần nhắc lại.”
Nathan nhìn anh rồi nói, “Cũng đúng, chúng ta đều có hoàn cảnh riêng. Càng nói càng tổn thương.”
Niels im lặng cười cười.
Nathan gọi hai cốc bia, nói, “Chuyện trước đây có thể không nhắc lại, nhưng mấy chuyện gần đây, tôi muốn cảm ơn cậu. Nếu như không có trí tuệ của cậu, đám khủng bố kia không thể sa lưới nhanh như thế, nhiệm vụ của chúng tôi cũng không thể hoàn thành một cách viên mãn như vậy.”
“Không cần cảm ơn tôi. Đều là thành viên NATO, cùng chung mối thù.”
Cách nói cao thượng này, anh có chút không quen.
Nathan không nói ra ngoài miệng, nhưng trong lòng hiểu rõ, bản thân mình suýt nữa giết người anh yêu thương, chắc chắn trong lòng anh có chút khó chịu. Nếu đổi là người khác, Nathan cũng chẳng để tâm, nhưng Niels thì khác, anh là thiên tài, là người đầu đội trời chân đạp đất, chính trực, ngay thẳng, khiến người khác kính nể. Vì vậy Nathan sẵn sàng xin lỗi Niels.
Hai người nói chuyện một hồi, Nathan đổi chủ đề, “Cậu cũng không còn ít tuổi nữa, lúc nào thì thay quân?”
Niels uống một hớp rượu, nói, “Sẽ sớm thôi.”
Để phục vụ cho quân đội đóng quân bên ngoài cần một khoản ngân sách lớn, nước Đức đã nhiều lần thảo luận, quyết định dần dần rút quân về.
Phía Bắc Afghanistan vốn dĩ có ba nghìn binh sĩ Đức đóng quân, giờ giảm gần một nghìn người.
Căn cứ của Niels cũng nhận lệnh rút quân, mấy ngày nữa là quay về Đức rồi.
Nathan nói, “Trở về Đức nhớ giữ liên lạc. Sau này có cơ hội, tôi muốn tới sông Rhine.”
Niels, “Rất hoan nghênh.”