Mê Tình Berlin

Chương 63




Trường học lần này sửa xong quy mô còn lớn hơn trước, vài ngày sau được đưa vào sử dụng.

Thấy Phàn Hi ngồi hút thuốc trên tảng đá, Mark đi tới gọi, “Fancy.”

Cô quay đầu, đôi mắt đen sâu thẳm như màn đêm.

Anh ta muốn nói gì đó lại thôi.

Phàn Hi hút một hơi, ném tàn thuốc xuống đất, nói, “Nói đi. Đừng lề mề như đàn bà thế.”

“…”

Mark nhìn cô, “Cô còn đi nữa không?”

“Không biết nữa.”

Mark vội nói, “Đừng đi nữa. Ở lại đây đi.”

Nghe vậy, cô nheo mắt, “Sao thế, không nỡ xa tôi à?”

Anh ta gật đầu, bổ sung thêm, “Lão đại sẽ đau lòng.”

Phàn Hi nhướng mày, “Anh ấy thì đau lòng cái gì?”

“Anh ấy không phải người dễ động lòng.”

“Tôi cũng vậy.”

“Thế nên hai người rất xứng đôi, nên ở bên nhau.” Anh ta nói rất hùng hồn như thể đấy là điều hiển nhiên.

Thấy cô không đáp lời, anh ta lại nói, “Thế giới của hai người chẳng ai bước vào được cả.”

Nghe anh ta nói vậy, cô đột nhiên nhớ đến lời Niels nói, anh đang đợi em.

Giọng nói bình tĩnh nhưng ngập tràn hi vọng. Lòng của anh, chỉ có cô hiểu. Cũng như vậy, giữa biển người mênh mông, cô theo đuổi cái gì, cũng chỉ có anh biết.

Phàn Hi cong khóe môi. Mặt thì lạnh nhưng tim thì nóng, trái tim cô bị anh cướp mất rồi.

Mark nói, “Tôi là người thô lỗ, trong lòng có gì nói nấy, không biết nịnh nọt đâu.”

Phàn Hi nói, “Anh nói không sai. Chỉ là…”

Mark hỏi, “Chỉ là cái gì?”

“Tương lai xa xôi quá, chỉ có thể sống cho hiện tại.”

Mark không tìm được lời phản bác.

Phàn Hi biết rõ anh ta nhiệt tình, còn lời của cô như gáo nước lạnh, khiến anh ta tụt hứng.

Không muốn nói đề tài này nữa, cô liền hỏi, “Việc thành lập chính phủ thế nào rồi?”

“Vẫn thế thôi.”

“Vẫn thế là sao?”

“Người Mỹ phụ trách chủ yếu, chúng tôi không quản lý.”

“Vậy các anh quản lý cái gì?”

“Hậu cần.” Nói đến đây, Mark thở dài, “Trừ đánh nhau ra, mấy thứ khác là chúng tôi phụ trách.”

Phàn Hi bật cười, “Quản lý thế nào?”

Mark nói, “Lát cô đến chỗ đóng quân sẽ rõ.”

*********

Phàn Hi ngồi trên ghế ở khu đất trống, chờ binh sĩ hành động, ban đầu đã định về căn cứ, nhưng kế hoạch có chút vấn đề. Đợi hơn một tiếng, mấy chiếc xe bọc thép mới xuất hiện.

Trong cả đám người bước xuống xe, trong mắt cô chỉ có Niels.

Thấy anh cũng nhìn mình, cô kéo kính râm xuống, bắt chéo chân, chống cằm nhìn anh mỉm cười.

Bàn bạc với Mark mấy câu, Niels đi tới trước mặt cô, thân hình cao lớn che khuất ánh mặt trời trước mắt Phàn Hi.

Anh cúi đầu nhìn cô, con ngươi xanh mát tựa nước hồ.

“Anh đến đây làm gì?”

“Làm nhiệm vụ.”

“Nhiệm vụ gì?” Cô hỏi.

“Cài đặt bảo mật hệ điều hành.”

“Mấy chuyện vặt đó cần thiên tài như anh đích thân làm sao?”

Anh không tiếp lời.

Phàn Hi lẳng lặng nhìn anh, đột nhiên nở nụ cười, dùng chân mình cọ cọ vào bắp chân anh, mập mờ nói, “Sao vậy, mới không gặp một ngày đã nhớ em rồi à?”

Không biết là do bị cô trêu, hay do cô nói trúng tim đen, tim Niels như nhảy dựng lên, anh lùi về phía sau, để chân cô không chạm tới, thấp giọng mắng, “Đang giờ làm việc, em đừng nghịch nữa.”

Đảo mắt một vòng, thấy có người đang nhìn, Phàn Hi thì chẳng để tâm, còn anh thì có. Vì vậy, cô quyết định giơ cao đánh khẽ, tha cho anh một lần.

“Tối nay, em đến tìm anh.”

Lời này cô từng nói rất nhiều lần, nhưng mỗi lần nói đều khiến anh thần hồn điên đảo.

Anh im lặng một lúc rồi nói, “Tối nay anh không về căn cứ.”

Cô nhíu mày, “Anh đi đâu?”

Niels nói, “Ở lại đây.”

Phàn Hi ngạc nhiên, “Có thể ngủ ở chỗ này sao?”

“Quân nhân ở đâu cũng ngủ được.”

Cô không nói gì.

Niels nói, “Anh phải đi làm việc, lát nữa tới tìm em.”

Cô cười, “Tìm em làm gì?”

Da đầu anh run lên, “Đừng nghĩ bậy.”

Cô làm vẻ vô tội, “Em nghĩ cái gì?”

Người khôn ngoan là người không tranh cãi với cô.

Thấy anh phải đi, Phàn Hi thấp giọng, “Niels.”

Anh quay đầu lại.

Cô ngoắc ngoắc ngón trỏ.

Rõ ràng lý trí nói không được, nhưng anh vẫn vô thức đi tới.

“Cúi thấp xuống chút.”

Anh do dự, nhưng vẫn làm theo.

Phàn Hi ghé vào tai anh, nói, “Tối nay em cũng không đi đâu cả.”

Niels nhíu mày, theo lý thì nên cự tuyệt, nhưng miệng lại nói, “Em ngủ được trong lều à?”

“Coi như là quay ngoại cảnh thôn trang đi.”

Anh im lặng.

Cô nắm lấy cằm anh, bờ môi mềm mại áp sát vào mặt anh, giọng nói mê hoặc, “Nhớ giữ lại chút sức lực.”

Một câu không đầu không cuối, nhưng anh hiểu.

Niels gỡ tay cô ra, đáy mắt hiện lên tia bất đắc dĩ. Cô gái này quá quyến rũ, đàn ông trụ không nổi.

Chờ anh đi rồi, Phàn Hi tựa lưng vào ghế, làn gió lành lạnh thổi qua dưới tán cây. Đám đàn ông ở phía xa đang loay hoay làm gì đó, mồ hôi thấm đẫm cơ thể, quần áo dính chặt vào người, cơ bắp ẩn ẩn hiện hiện.

Ha ha, nhìn đã mắt, đây là phúc lợi duy nhất ở Afghanistan.

Cô ngấm ngầm thưởng thức cảnh đẹp qua lớp kính râm, tự cười một mình.

Thấy cô rảnh quá tới mức bị khùng, Mark nháy mắt, “Thế nào?”

“Thế nào cái gì?”

“Cô hiểu mà.”

Cô nói, “Buổi tối cho tôi một cái túi ngủ, không cần thêm lều vải.”

“OK.” Mark quay người chạy đi.

*********

Nơi gọi là quân doanh cũng do người Đức hỗ trợ xây dựng, vẫn chưa làm xong. Hai bên là một loạt lều vải, để binh sĩ Đức nghỉ ngơi tạm thời.

Tập hợp tổng cộng 350 thanh niên Afghanistan, ba ngày nữa chính thức đến chỗ này, giúp đỡ xây dựng quân doanh, rồi tiến hành tập huấn nghiêm khắc.

Những người này đều là nông dân, vô cùng ngốc nghếch, phải dạy từ đầu. Dạy họ lắp lò vi sóng, lắp bình đựng nước uống, bồn cầu tự hoại, còn phải dạy họ cách sử dụng. Giống như đang truyền đạt nền văn minh thế giới cho họ, y như lời Mark nói, còn phải bao ăn bao uống, như thể bảo mẫu của họ.

Do sự việc lần trước, lần này người Đức càng cẩn thận, làm hẳn một hệ thống giám sát.

Thông tin của mỗi người Afghanistan đều được nhập vào cơ sở dữ liệu máy tính, ngoài cửa sắt lắp máy xác nhận vân tay, mỗi người đi ra vào sẽ quét vân tay, màn hình máy tính quản lý sẽ hiện toàn bộ thông tin người đó. Hệ thống này còn có khả năng phân biệt tự động, vừa quét vân tay vừa chiếu tia hồng ngoại 360 độ quét gương mặt để kiểm tra ảnh chụp, nếu giống ảnh khoảng hơn chín trên mười phần, cửa sắt sẽ tự động mở ra, còn nếu không thể nhận diện, sẽ phát tín hiệu báo động.

Hệ thống ‘vừng ơi mở ra’ đó tuy đã hoàn thiện, nhưng để nhập thông tin vào khá mất công, nên từ lúc lắp đặt tới lúc đưa vào sử dụng cần một khoảng thời gian.

Niels đi vào phòng quan sát, nhân viên kĩ thuật đưa cho anh tài liệu, anh đọc qua một lượt. Ảnh chụp hơn 300 người, tư liệu cùng dấu vân tay, đưa hết vào máy tính, còn phải kiểm tra lại, cũng mất ít nhất hai ngày. Đôi khi, não người tốt hơn cả máy tính, nhưng điều kiện đầu tiên, bộ não đó phải cực thông minh.

Chẳng mấy chốc, mặt trời đã lặn.

Lúc anh đặt tài liệu xuống, phát hiện trong phòng chỉ còn mình mình, Niels xoa xoa sống mũi, sắp xếp lại đống giấy tờ lộn xộn.

Ngoài cửa để một cặp lồng, bên trên có mẩu giấy viết tiếng Anh: Đói thì ăn nhé.

Ngoại trừ cô ra, ở đây không ai dùng tiếng Anh.

Vừa nghĩ tới cô, trong lòng Niels liền cảm thấy ấm áp.

Bên trong cặp lồng là một cái bánh kẹp, anh cắn một miếng, mùi vị bình thường. Đang nhai dở, phát hiện trong bánh có một tờ giấy, anh mở ra xem, trên đó viết: Em chờ anh dưới gốc cây.

Một câu đơn giản, thậm chí còn có chỗ gạch xóa, nhưng lại khiến tim anh vô thức đập mạnh.

Anh hiểu ý của cô.

Bởi vì hiểu, nên mới có phản ứng như thế.

Anh biết mình không nên đi, nhưng không làm được.

Cô gái này khiến cho toàn bộ sự tự chủ của anh sụp đổ.

Dưới gốc cây tĩnh lặng, một bóng người cô độc mỹ lệ.

Phàn Hi tựa vào gốc cây đại thụ, không biết đang nghĩ gì. Cô ngửa mặt nhìn sao trời, chiếc cổ trắng nõn như thiên nga, cao ngạo xinh đẹp.

Tầm mắt anh di chuyển xuống dưới, bộ ngực của cô, vòng eo thon gọn, cả nơi giữa hai bắp đùi…Anh giật mình, trước đây anh chưa từng nhìn cô với ánh mắt ấy, giờ anh lại làm thế.

Niels tự nhiên muốn hút thuốc, chỉ có mùi nicotin mới làm anh bình tĩnh lại, vì vậy anh thò tay vào túi lấy bao thuốc.

Tay anh run run mãi mới châm thuốc được, anh cười khổ.

Độc không biết tự lúc nào, đã ngấm vào xương tủy.

Mũi Phàn Hi rất thính, ngửi thấy mùi thuốc lá lập tức quay lại. Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung.

Cô mỉm cười.

Niels chăm chú nhìn cô, trong đầu xuất hiện hình ảnh cô gái tóc đen dài dưới ánh sao trời khẽ mỉm cười, lập tức, cả bầu trời đêm sụp đổ dưới chân cô.

Giây phút này, khiến đầu óc anh chấn động.

Cả đời này không thể quên được.

Mặc kệ tương lai ra sao, giây phút này sẽ không bao giờ biến mất.

Phàn Hi như thể đọc được suy nghĩ cả anh, ngoắc ngoắc tay với anh.

Anh không hề do dự bước tới.

Hấp dẫn, hấp dẫn lẫn nhau. Đây là thế giới của hai người, nội bất xuất ngoại bất nhập.

Niels đứng trước mặt cô, chiều cao hai người không chênh lệch mấy, vì vậy chẳng ai cần cúi đầu, cũng không ai cần ngẩng lên.

Cô vươn tay, chạm vào từng tấc da thịt của anh.

Trái tim anh cũng vô thức ngừng đập.

Phàn Hi nhìn anh, nhìn thật sâu, như muốn nhìn tới tận xương tủy anh.

Niels không né tránh mà mở rộng lòng mình để cô tiến vào. Anh biết cô là người thế nào. Chống lại cô, ép buộc cô, chỉ tự chuốc thất bại vào mình mà thôi. Chỉ khi chạm tới nơi mềm mại nhất trong tim cô, mới có thể dễ dàng thỏa hiệp với cô.

Cô 27 tuổi, nhưng tâm hồn vẫn như một đứa trẻ, quật cường mà tùy hứng. Muốn tình yêu, nhưng không chịu trả giá, mãi cho tới khi gặp anh, chính là may mắn của cô, cũng là số mệnh của anh.

Anh cứu rỗi cô, giữa biển người mênh mông, chỉ có anh có khả năng ấy.

Cô nâng tay anh lên, Niels tưởng cô muốn hút thuốc, ai ngờ cô dập tàn thuốc đi.

Phàn Hi giữ lấy gáy anh, bờ môi dán lên cổ anh, hít lấy mùi vị đàn ông, khẽ nói, “Hôn em đi.”

Anh ghé sát mặt, một tai ôm lấy nửa mặt cô, áp cô vào gốc cây, quấn lấy môi cô. Đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt, như có một bàn tay vô hình kích thích trái tim hai người.

Cô đưa tay chạm vào thắt lưng anh, bị anh túm lấy, Phàn Hi nheo mắt, như muốn nói…sao vậy, anh không muốn à?

Đáy mắt anh thâm trầm, cô nhìn không thấu.

Cơ thể của anh muốn, nhưng lý trí thì do dự.

Cách đó không xa là lều trại, là cấp dưới của anh.

Nhưng trước mặt anh, là cô.

Cô, giống như acid, ăn mòn khả năng kiềm chế của anh.

Phàn Hi hiểu rõ anh, cũng không miễn cưỡng, lấy điếu thuốc trong tay anh, định tìm bật lửa. Không ngờ vừa giơ tay lên, đã bị anh giữ lấy. Anh ném điếu thuốc trong miệng cô đi, bóp cằm cô, cúi xuống chặn môi cô, động tác mạnh mẽ, có phần thô bạo.

Anh chủ động, nhưng cũng chứng minh rằng anh lại thua cô lần nữa, như một binh sĩ tự ném đi súng của mình.

Phàn Hi nhiệt tình đáp lại, hai tay vuốt ve sống lưng anh, hướng xuống dưới.

Toàn thân anh run lên.

Cách một lớp quần, nhưng có thể cảm nhận chỗ đó của anh đã thức tỉnh.

Cô ghé vào tai anh, nói, “Đến đi.”

Niels không dừng lại, cởi bỏ chướng ngại, nâng đùi phải của cô lên, mạnh mẽ tiến vào.

Lưng cô cọ vào vỏ cây thô ráp, Phàn Hi hơi đau, nhưng cảm giác sung sướng len vào tận cốt tủy.

Cô cắn vành tai anh, nói nhỏ, “I love you…”

Niels giật mình.

Ai ngờ, cô lại nói tiếp, “…ở bên trong người em.”

Hụt hẫng, bị trêu đùa, cảm giác tức giận lan khắp cơ thể anh.

Động tác của anh như sóng biển đánh vào hang đá, vô cùng thô bạo.

U cốc, rốt cuộc sâu bao nhiêu? Anh đang thăm dò, đang tìm kiếm linh hồn của cô ẩn sâu trong đó.

Đàn ông chinh phục đàn bà, chính là thô bạo đơn giản, thông qua khoái cảm cơ thể, anh tiến vào khiến cô sung sướng, anh rút ra khiến cô trống rỗng.

Cô sợ sự trống rỗng, nên không thể không chọn anh, mà sau khi chọn rồi, lại không thể ngừng được.

Phàn Hi cảm giác như anh đâm rách cơ thể mình, khiến hạ thể cô đau nhức, nhưng không thể dừng lại.

Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao. Những vì sao sau lưng anh, rõ ràng là xa như vậy, tại sao lại có cảm giác chỉ cần đưa tay là có thể với tới.

Dưới bầu trời sao lấp lánh, hai người hòa vào nhau. Anh ở trong cơ thể cô, cô ở trong tim anh, không thể tách rời.

Xong xuôi, anh tựa đầu vào vai cô, thở dốc.

“Niels.”

Giọng cô khàn khàn, vô cùng gợi cảm.

Anh ngẩng lên nhìn cô.

“Chưa đủ.”

Niels không nói gì.

Cô ngậm lấy vành tai anh, “Còn tối nay nữa.”

Đêm, mới chỉ bắt đầu.