Một tuần sau, minh quân đã đến.
Người Mỹ, Người Na Uy, người Hà Lan, người Bỉ, dựng trại bên cạnh căn cứ của người Đức, tổng cộng hơn 300 người.
Nathan, người phụ trách quân Mỹ, vừa bước chân tới đã hỏi, “Niels người anh em tốt của tôi đâu rồi?”
Trong phòng họp rất nhiều người, quân hàm của Niels không thấp, nhưng cũng không phải cao nhất. Mà Nathan vừa đi vào đã tìm Niels, rõ ràng là không coi ai ra gì. Bị anh ta lơ đi, mọi người có chút không thoải mái, đặc biệt là Paul, người lãnh đạo trực tiếp của Niels.
Bị gọi thẳng tên, Niels đành tiến len, bắt tay Nathan, đại diện quân đội Đức chào đón anh ta.
Bắt tay còn chưa đủ, Nathan dang tay ôm anh một cái, nói, “Nếu không phải ở đây có cậu, còn lâu tôi mới đích thân tới.”
Một câu nói, lại khiến anh trở thành tấm bia để mọi người chỉ trích.
Niels ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng oán hận, cái người cao to đơn bào này thật sự đang giúp anh có thêm kẻ thù.
Thành viên NATO cũng lần lượt đến, mọi người hàn huyên vài câu rồi đi vào chủ đề chính.
Nathan nói, “Nghe nói ở đây vừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn?”
Paul, “Chúng tôi bị Taliban tấn công.”
Nathan hỏi, “Vậy cánh đồng cây thuốc phiện sao rồi?”
Paul, “Vẫn trong sự kiểm soát của chúng tôi.”
Nathan, “Xem ra mảnh đất đó là mục tiêu của chúng.”
Niels, “Cây thuốc phiện chính là nguyên nhân. Tôi cho rằng, còn có một lý do khác, chính là bọn chúng muốn ngăn cản chúng tôi thành lập quân đội.”
Thượng úy Na Uy Michael nói, “Thương vong thế nào?”
Niels nói, “Vô cùng nghiêm trọng. Trưởng thôn và một bộ phận thanh niên chết tại chỗ, còn lại cũng bị thương, những người trong thôn từ 18 tuổi trở lên chỉ còn 15 người.”
Nathan nói, “15 người, không thể thành lập đội quân, phải mở rộng thêm.”
Lời này, nói thì dễ mà làm thì khó.
Nhất thời, không ai mở miệng.
Vì vậy, Nathan lại hỏi, “Tình hình trước mắt của những thị trấn thôn trang quanh đây thế nào?”
Paul rút bản đồ, trải ra trước mặt mọi người, ngón tay chỉ vào một địa điểm, rồi khoanh tròn xung quanh, “Đây là phạm vi quản lý của chúng tôi, nhưng Taliban vẫn ẩn nấp, chúng tôi không thể quét sạch chúng.”
Đây cũng là chỗ khó khăn của nhiệm vụ, phần tử khủng bố trà trộn vào dân thường, một giây trước còn là thôn dân, một giây sau liền lấy vũ khí biến thành Taliban. Cũng như vậy, một giây trước chúng còn là đám Taliban giết người cướp của, một giây sau đã buông vũ khí thành người dân lương thiện.
Minh quân không thể tàn sát tất cả người dân, cũng chẳng có quyền giam những kẻ khả nghi lại, trận chiến này vốn không thể kết thúc.
Mọi người đều biết rõ điều này, nên càng nặng nề hơn, Nathan giữ vững tinh thần, nói, “Cho dù thế nào, thành lập lực lượng vũ trang địa phương là lối thoát duy nhất của chúng ta. Tuần sau bắt đầu, triển khai mở rộng cả các thị trấn khác, giống như cách các anh thuyết phục quận Kang và trưởng thôn Fazat, đẩy mạnh hành động.”
Niels đột nhiên hỏi, “Vậy cánh đồng cây thuốc phiện thì sao?”
Nathan không do dự mà đáp, “Thiêu hủy toàn bộ.”
“Không được.”
Thấy Niels căng thẳng, Nathan hơi giật mình, hỏi, “Sao lại không được?”
“Trước mắt, đó là thẻ bài duy nhất trong vụ thương lượng của chúng tôi và người Afghanistan.”
Nathan nhượng bộ, “Được rồi. Cậu là thiên tài, tôi nghe lời cậu.”
“...”
***
Buổi tối, sau khi đám binh sĩ mới tới dựng trại xong, căn cứ mở một bữa tiệc nhỏ, chào đón minh quân.
Đồ nướng, âm nhạc, bia.
Mùi thơm của thức ăn kéo Phàn Hi tới.
Cô vừa tập luyện xong, vẫn còn mặc áo lót thể thao và quần short, mồ hôi chảy dọc theo cơ thể, từ chiếc cổ trắng nõn xuống khe ngực.
Một cô gái xinh đẹp đi qua, đám binh sĩ lập tức mở to mắt, giống như kẹp giấy với nam châm, Phàn Hi đi tới đâu, bọn họ nhìn theo tới đó, quên cả nướng thịt.
Ngửi thấy mùi khét, Mark đi tới, cầm lấy kẹp trở miếng thịt. Anh ta cúi đầu nhìn, chỉ thấy một mặt của miếng thịt cháy đen sì. Mark cầm cái kẹp gõ vào đầu từng người một, nói, “Nhìn cái gì, nhìn cái gì? Bình thường lúc tập luyện sao các cậu không tập trung như thế?”
“...”
Vừa quát đám binh sĩ xong, trước mặt xuất hiện hai binh sĩ người Mỹ. Phàn Hi lơ đãng hất tóc, mái tóc đen dài hơi dính nước, lập tức thu hút sự chú ý. Hai người kia vừa đi vừa quay đầu nhìn, suýt nữa va vào cột điện.
Phàn Hi nhìn thoáng qua, nhàn nhạt nhếch môi, vẻ mặt như cười như không.
Mark thầm oán trách, kĩ năng câu dẫn đàn ông của cô gái này ngày một tăng lên.
Thấy Mark đứng nướng đồ, Phàn Hi đi tới, “Nướng thế nào rồi? Có thể ăn không?”
Mark lầm bầm, “Chỉ cần cô không đến thì có thể ăn.”
“Anh nói gì thế?” Phàn Hi không nghe rõ.
Mark lớn tiếng đáp lại, “Chưa được, phải nướng thêm.”
Nói xong anh ta lại chăm chú nướng thịt, nhưng vừa cúi đầu thì bắt gặp bộ ngực của cô.
“Fancy à.”
“Hả?”
“Cô đi thay quần áo đi.”
“Vì sao?”
“Tôi sợ cô cứ đứng đấy, thịt sẽ không chín nổi.”
“...”
Phàn Hi hất tóc rồi rời đi.
Nữ vương vừa đi, lập tức có người chạy đến, là gã người Mỹ suýt nữa đụng phải cột điện ban nãy, anh ta túm lấy Mark hỏi, “Cô gái xinh đẹp ban nãy là ai vậy? Là người của quân đội các anh à?”
Mark nói, “Là của Hội Chữ thập đỏ.”
“Holy shit! Hội Chữ thập đỏ cũng có người đẹp đến vậy sao. Có chủ chưa?”
Mark nghe anh ta hỏi như vậy, nghiêm mặt nhắc nhở, “Trong quân doanh này từ trên xuống dưới, ai cậu cũng có thể chọc vào, nhưng tuyệt đối đừng động vào cô ấy.”
Binh sĩ Mỹ kia giật mình, hỏi, “Vì sao thế?”
“Cô ấy có độc.”
Đối phương căn bản không quan tâm lời Mark nói, cười ha ha, “Medusa à?”
Mark nhún vai, “Chính xác.”
***
Phàn Hi thay quần áo, xuống lầu ăn cơm.
Cô mặc áo ba lỗ quân đội, vạt áo buộc ngang hông, phía dưới là quần short.
Đây là trang phục đơn giản nhất của cô rồi.
Phàn Hi đến trước mặt Mark hỏi, “Thịt nướng chín chưa?”
Mark đã chuẩn bị xong từ lâu, đưa đĩa cho cô, nói, “Từng này đã đủ chưa?”
Phàn Hi cúi đầu nhìn, thịt heo bò gà đủ cả, còn có cả rau củ, khá phong phú.
“Đủ rồi, cảm ơn anh.”
Mark nháy mắt với cô một cái, “Không cần cảm ơn, làm gì thực tế chút đi.”
Nghe anh ta nói vậy, Phàn Hi cũng không nhiều lời, nâng cằm anh ta, hôn lên mặt anh ta một cái.
Lần này, linh hồn bé nhỏ của Mark đã bay lên tận trời cao.
Thấy phản ứng của anh ta, Phàn Hi cười nhạt, quay người tìm chỗ ngồi xuống. Vừa ăn được hai miếng thì có người đến gần.
“Fancy?”
Cô ngẩng đầu lên, gương mặt này quen quen nhưng cô không nhớ ra là ai.
Thấy cô ngơ ngác, người đó tự giới thiệu, “Tôi là David người Canada, chúng ta cùng nhau từ Pakistan đến đây, cô còn nhớ không?”
Cuối cùng cô cũng nhớ ra, mỉm cười nhàn nhạt chào hỏi.
David nói, “Dạo này cô khỏe không?”
“Khỏe.”
“Chúng tôi đang hoạt động với quân đội Mỹ.” Nói chuyện phiếm vài câu, anh ta đi vào chuyện chính, “Lần này, tôi chuẩn bị chụp một đề tài về Afghanistan, đưa tin về thực trạng hiện nay của nơi này đến toàn thế giới, nhưng cảm thấy chưa đủ sức hút. Nên tôi muốn nhờ cô một chuyện.”
Phàn Hi nhướng mày, hỏi, “Chuyện gì?”
“Tôi đã tìm hiểu trên mạng, thấy ảnh hưởng của cô ở Trung Quốc không nhỏ, còn từng đến Berlin nhận giải thưởng, nên tôi cảm thấy nên thêm phần phỏng vấn cô, sẽ khiến người ta chú ý.”
Thấy cô không nói gì, David tiếp tục, “Cô yên tâm đi, về phần của cô, chúng tôi sẽ cố gắng làm đẹp nhất.”
Cô nhíu mày, “Làm đẹp nhất cái gì?”
David lập tức nhận ra mình dùng từ không chuẩn, bèn sửa lại, “Ý tôi là, đưa tin đúng sự thật.”
Phàn Hi phì cười, “Đừng căng thẳng thế, anh biết tôi sẽ không từ chối.”
Quả thực sẽ không, cô đến Afghanistan để cứu vãn thanh danh, đề nghị này vô cùng có lợi cho cô.
David cười lớn, vươn tay ra, “Vậy chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Cô cũng đưa tay, nắm chặt tay anh ta, “Hợp tác vui vẻ.”
David nói, “Tôi sẽ báo cáo với quân đội Mỹ, đợi họ phê chuẩn, chúng ta sẽ xuất phát.”
Phàn Hi phất tay, “Tùy anh sắp xếp, xong xuôi thì bảo tôi.”
David đi rồi, cô tiếp tục ăn cơm.
Mark cho hơi nhiều đồ, cô ăn không hết đành phải lãng phí. Đứng dậy đi đến cạnh thùng rác, đang chuẩn bị đổ đồ ăn đi, có người dùng tiếng Anh nói, “Này, một cô gái tốt sẽ không lãng phí đồ ăn.”
Cô chẳng để tâm, cũng chẳng ngẩng đầu lên, ném cả đồ ăn và dao dĩa vào thùng rác.
Thấy cô làm vậy, một giọng nói khác vang lên, “Một cô gái tốt cũng sẽ không quay clip sex.”
Nhắc tới chuyện này, hai người kia cùng nở nụ cười mập mờ, cười đến mức bất lịch sự.
Phàn Hi không đổi sắc mặt, giương mắt nhìn, hai gương mặt một trắng một đen.
Đối phương dường như chẳng ý thức được lời mình, thấy cô ngẩng đầu, liền đưa tay làm động tác thổi tiêu, vô cùng mờ ám.
Động tác này đang sỉ nhục cô.
Sắc mặt cô trầm xuống. Lửa giận bắt đầu bừng lên.
Hai người kia không biết tính các của cô, vẫn trêu chọc, “Này người đẹp, chúng tôi đã xem clip của cô trên youtube. Cô có hứng thú...”
Cô lạnh lùng cắt ngang, “Không.”
Thấy cô định rời đi, người đó túm lấy tay cô, ai ngờ Phàn Hi hất tay, không để anh ta chạm vào người mình, quay người tung cước đá vào má phải của anh ta. Lực chân của cô không nhỏ, khiến đối phương ngã nhào vào cái thùng rác. Nghe được tiếng ồn ào, mọi người liền quay ra nhìn.
Thấy bạn mình bị đá, người kia lập tức bày động tác quyền anh, khiêu khích cô.
Phàn Hi nheo mắt, khẽ nhếch môi. Thật đúng lúc, mấy ngày nay không có ai để đánh, cô ngứa tay lắm rồi.
Cô đảo mắt, nhặt cái dĩa rơi trên mặt đất. Thấy cô cầm dĩa, đối phương giật mình.
Nhưng, Phàn Hi vung tay lên, dùng dĩa búi tóc mình lại.
Cô hé miệng cười, đồng thời ra tay, vừa nhanh vừa tàn nhẫn. Người không phạm ta ta không phạm người, nếu người phạm ta, có thù tất báo. Đây là quy tắc của Phàn Hi.
Một tên to con nặng 100kg, hoàn toàn không phải đối thủ của cô, một cô gái kiêu ngạo như vậy, mọi người lần đầu tiên được nhìn thấy.
Nơi này có xô xát, thu hút sự chú ý của mọi người, Mark đưa tay đỡ trán, “Đám người Mỹ này, đã bảo không nên chọc giận Phàn Hi rồi.”