[Kiếm Tam][Sách Tàng] Mê Tiên Dẫn

Chương 7




Diệp Tuyền chà chà tóc, đẩy cửa bước vào. Quảng Võ đã bị Diêu Phong gọi đi từ chiều, đến giờ vẫn chưa trở về. Diệp Tuyền vỗ vỗ hai cái lên giường, Quảng Võ không có ở đây cũng tốt, cũng khiến y có thời gian ngẫm lại.

Ngẫm lại xem Quảng Võ rốt cuộc là loại người nào.

Thật ra Diệp Tuyền cũng không rõ tại sao mình lại chú ý đến một sự tồn tại đặc biệt trong thành Trường An như Quảng Võ.

Quảng Võ xuất hiện trong mắt y hình như là vì có người đã nói cho y, nói rằng triều đình sai một người đi điều tra án mất tích của Đường Thiên Huyền, mà người đó chính là Quảng Võ.

Ban đầu Diệp Tuyền quan sát Quảng Võ một thời gian. Quảng Võ sinh hoạt rất là bình thường, có thể nói là nhạt nhẽo vô vị. Việc đầu tiên làm mỗi ngày là đi nha môn một chuyến, sau khi trở về thì đến chỗ tín sứ lấy thư, nhận được thư cũng sẽ không cố ý tiêu hủy, nếu muốn thì ai cũng có thể xem được thư của Quảng Võ.

Diệp Tuyền từng xem qua vài lá thư của Quảng Võ, nội dung đều rất đơn giản dễ hiểu, thư nhận nhiều nhất chính là bảo hắn giờ Dậu hôm nào đó đến Đông Thị một chuyến. Đông Thị có rất nhiều chỗ Diệp Tuyền không đến được nhưng Quảng Võ lại có thể công khai đi vào, cũng chính vì vậy mà Diệp Tuyền mới chú ý Quảng Võ không bình thường như vẻ ngoài.

Sau này càng ngàng càng điều tra càng quan sát nhiều khiến y tin rằng trực giác của mình là đúng.

Quảng Võ không hề đơn giản, thế lực sau lưng hắn cũng chỉ là một góc của một ngọn núi băng, mà hình dạng thật sự của ngọn núi băng này hoàn toàn ẩn trong bóng đêm.

Diệp Tuyền dùng Quách Quỷ, cho rằng dựa vào Quách Quỷ là người của Ẩn Nguyên Hội thì ít nhiều gì cũng có thể tìm ra chút dấu vết.

Kết quả là không tìm được gì, thậm chí cả Quách Quỷ dường như cũng đứng về phe Quảng Võ.

Diệp Tuyền ảo não gãi gãi đầu, hung hăng đấm lên giường một đấm.

“Tâm trạng Diệp thiếu gia dường như không được tốt lắm?” Người tựa bên cửa sổ cười như không cười nhìn Diệp Tuyền, nâng tay lên nhẹ nhàng gõ lên cửa hai cái: “Ta đã gõ cửa mấy lần, phiền Diệp thiếu gia dời gót ngọc ra mở cửa cho ta.”

Bấc đèn đã cháy một đoạn dài, ánh sáng không tỏ cho lắm.

Diệp Tuyền cùng Thư Mặc tiên sinh ngồi đối diện nhau, ly trà ở giữa không có chút nước nào. Ngẫm lại cũng đúng, hai người đều không phải chủ nhân của nơi này, không có trà cũng không có gì lạ.

“Ta thấy tâm trạng Diệp thiếu gia không được tốt lắm, là vì Quảng Võ sao?” Thấy Diệp Tuyền không ừ hử gì, Thư Mặc tiên sinh lại nói: “Ta nói cho Diệp thiếu gia nghe một chuyện, Diệp thiếu gia nghe được có lẽ sẽ sẽ rất vui.”

Môi Diệp Tuyền giật giật: “Ngươi nói đi.”

“Lúc trước ta từng nhờ Quách Quỷ đi tra sòng bạc của Diệp thiếu gia, không tra được tin tức về mật đạo kia.”

Nghe Thư Mặc tiên sinh nói Diệp Tuyền hơi sửng sốt, ngẩng đầu quái dị nhìn đối phương. Dưới ánh sáng mờ mờ, những gì nhìn thấy không thể nói lên điều gì. “Quảng Võ nói ngươi đến đây để giám thị hắn.”

Thư Mặc tiên sinh thoải mái gật đầu: “Ta đúng là đến giám thị hắn.”

“Đến bối cảnh của hắn ngươi cũng không biết, ngươi muốn giám thị hắn như thế nào?”

“Ta chỉ cần biết những gì hắn không biết là đủ rồi.” Thư Mặc tiên sinh ôn hòa mỉm cười khiến người ta nghĩ đến hoa tử đằng leo trên thân cây. Nhìn có vẻ nhu nhược mĩ lệ, thật ra chính là đang yên lặng siết chết cái cây. “Diệp thiếu gia, Quảng Võ quả thật rất phức tạp, phức tạp quá sức tưởng tượng của ngươi. Ta quen biết hắn nhiều năm như vậy vẫn chưa từng điều tra về hắn.”

Diệp Tuyền nâng tay sờ sờ vết thương trên trai trái của mình, hít s6au một hơi, ngẩng đầu nhìn vào hai mắt Thư Mặc tiên sinh, không tránh không né: “Ta đã gặp Đường Thiên Huyền, Đường Thiên Huyền nói ta không thể tin Quảng Võ.”

“Ta không biết ngươi có thể tin Quảng Võ hay không, thế nhưng…” Thư Mặc tiên sinh dừng một lát, khóe môi nhếch lên một nụ cười: “Ta biết Quảng Võ bẩm sinh đã có bản lĩnh khiến người ta tin phục. Ta dám cá ngươi đã nói với hắn chuyện mình gặp Đường Thiên Huyền, đấy chính là bản lĩnh của Quảng Võ.”

Diệp Tuyền không nhịn được nhíu mày, quá dễ tin người khác đối với y không phải là chuyện tốt, đặc biết là khi y đã sống trong một nơi vàng thau lẫn lộn như Ác Nhân Cốc. Vậy mà y không hề ý thức được rằng Quảng Võ rất dễ dàng đã lấy được sự tin tưởng của y.

“Đây cũng không hẳn là chuyện xấu.” Thư Mặc tiên sinh đứng lên, đặt vò rượu đế mình mang đến lên bàn: “Sau khi Quảng Võ trở về nhớ bảo hắn đổi thuốc.”

Diệp Tuyền ôm vò rượu ngồi yên.

Thư Mặc tiên sinh đã đi rất lâu, thế giới ngoài cửa sổ vẫn náo nhiệt như trước, xét cho cùng đây cũng là Tây Thị của thành Trường An.

Quảng Võ về thì thấy Diệp Tuyền chưa ngủ, có chút giật mình, trêu nói: “Chẳng lẽ là vì ta không ở đây nên đến giờ vẫn chưa ngủ được?”

Diệp Tuyền trợn trắng mắt nhìn hắn, vỗ vỗ hai cái lên vò rượu: “Thư Mặc tiên sinh vừa đến đây, để cái này lại dặn ta nhất định phải bảo ngươi đổi thuốc.”

“Khụ.” Quảng Võ xấu hổ khụ một tiếng: “Quả nhiên không giấu được.”

Diệp Tuyền vỗ lên đùi hắn, giục hắn mau cởi quần áo.

Quảng Võ tháo áo giáp, cởi áo ngoài, chỉ còn lại một lớp áo lót mỏng. Dưới ngọn đèn tờ mờ cũng có thể thấy được trên người Quảng Võ quấn nhiều tầng băng vải, mùi máu nhàn nhạt chui vào khoang mũi khiến người ta không nhịn được nhíu mày.

“Sao ngươi chậm chạp quá vậy.” Diệp thiếu gia tức giận, tự mình đến gần cởi vạt áo của Quảng Võ, kéo áo lót của hắn xuống. Quảng Võ bắt được cánh tay đang cởi quần áo hắn của Diệp Tuyền, chỉ tiếc là chậm một bước, hình xăm trên vai trái vẫn lộ ra, là hai lưỡi búa giao nhau của Ác Nhân Cốc.

Diệp Tuyền nhanh chóng thu ánh mắt của mình lại, giống như không nhìn thấy gì cả, bình thản ung dung cởi bỏ băng vải quấn trên bụng Quảng Võ, chỉ là không hiểu sao động tác tay có hơi loạn.

Vết thương của Quảng Võ trông như bị cơ quan của Đường Môn gây ra, hơn nữa theo trải nghiệm của mình và Đàm Thiên, vết thương này do ai tặng không cần nói cũng biết. Diệp Tuyền dùng bông gòn thấm rượu lau máu đông trên miệng vết thương, cơ thể Quảng Võ căng lên, hình dạng cơ bụng cũng hiện rõ ra.

“Để ta tự làm.” Quảng Võ nắm chặt tay của Diệp Tuyền, không chịu nổi động tác thô lỗ của y nữa.

Diệp Tuyền dùng ngón tay quét qua miệng vết thương của Quảng Võ, cạo xuống một lớp rượu trong suốt sáng ngời. Y bỏ ngón tay vào trong miệng nếm thử, chỉ có chút vậy thôi mà đã cay không chịu nổi, hẳn là Thư Mặc tiên sinh đã dùng rượu chưa pha.

“Ngươi có biết mình đang làm gì hay không?” không biết từ lúc nào Quảng Võ đã dừng xử lý vết thương, hiện giờ đang nhìn chằm chằm Diệp Tuyền cười.

Diệp Tuyền bỗng nhận ra động tác của mình lúc nãy ám muội cỡ nào, ra vẻ bình tĩnh trợn mắt, tiếc hận nói: “Rượu ngon như vậy sao lại lãng phí cho ngươi xử lý vết thương chứ…”

Quảng Võ ném bông gòn trong tay xuống giường, ôm ngang eo Diệp Tuyền kéo vào lòng mình. Cơ thể hai người va chạm dẫn đến miệng vết thương cũng bị đụng vào, Quảng Võ lại không có ý định buông tay.

“Vết thương của ngươi…!” Diệp Tuyền kêu lên.

“Vết thương của ta sao hả?” Quảng Võ không hề để ý.

Diệp Tuyền cam chịu lấy băng vải quấn lên bụng Quảng Võ, tay đối phương thừa cơ trượt đến dưới áo lót không nặng không nhẹ vuốt ve y. Hô hấp của Diệp Tuyền run rẩy, căn răng thắt nút băng vải lại, giống như trả thù mà nhấn xuống miệng vết thương của Quảng Võ.

“Ss ——!” Quảng Võ hít mạnh một hơi, hung ác há miệng cắn môi Diệp Tuyền.

Miệng ngập tràn hương vị của người khác, đầu lươi bị liếm láp đến tê dại, mỗi một góc trong khoang miệng đều không bị bỏ qua. Diệp Tuyền gian nan nuốt một ngụm nước bọt, hai tay đặt trên vai Quảng Võ ra sức đẩy người kia ra. Sơi tơ trong suốt giữa môi hai người quả thật chướng mắt.

“Ngươi muốn làm gì?”

“Làm ngươi.” Quảng Võ vững vàng hôn lên môi y, không cho phép y nói thêm một chữ nào nữa.

Đệt. Diệp Tuyền chửi thề trong lòng, không chịu khống chế giao phó thân mình cho Quảng Võ.

Trong phòng Quảng Võ im lặng đến lạ kỳ. Thư Mặc tiên sinh đẩy đẩy Quách Quỷ bảo hắn đi gõ cửa.

Quách Quỷ nuốt một ngụm nước bọt, đi đến trước cửa, thật cẩn thận gõ ba tiếng, cao giọng nói: “Quảng tướng quân, Diệp thiếu gia, dậy đi thôi.” Mấy chữ cuối nhịn không được mà run lên.

Quảng Võ mở cửa, nước trên tóc tí ta tí tách nhỏ xuống làm ướt băng vải quấn trên bụng.

“Mặc quần áo vào.” Thư Mặc tiên sinh nhìn thoáng qua hình xăm trên tay Quảng Võ, lại nhìn thoáng qua Diệp Tuyền đang nằm trên giường.

Quảng Võ quay về bên giường ngồi xuống. Bây giờ chỉ mới là sáng sớm, lúc này đang là lúc im lặng ngủ say, Thư Mặc tiên sinh cùng Quách Quỷ đến khiến người ta vô cùng khó hiểu. Nhưng mà nếu đã đến thì nhất định là do đã xảy ra chuyện gì.

“Chỉ còn ba người là ta và bọn Vu Huyền không bị Đường Thiên Huyền tấn công.” Thư Mặc tiên sinh nhìn Quảng Võ, đúng lúc đối phương cũng nhìn lại hắn, khói thuốc súng vô hình âm thầm tràn ngập giữa hai người. “Nói thử xem, ngươi cho rằng ai là nội gián.”

Quảng Võ cười lạnh một tiếng, nói: “Đường Thiên Huyền không ngu như vậy.”

“Ư…” Diệp Tuyền trên giường phát ra tiếng rên rỉ bất mãn, cuộc trò chuyện giữa Quảng Võ và Thư Mặc tiên sinh hẳn đã quấy rầy giấc mộng đẹp chưa thành của y. “Ai tới vậy?” Diệp Tuyền nâng một tay lên che lấy hai mắt mình, giọng khàn khàn hỏi.

“Quách Quỷ và Thư Mặc.”

“Các ngươi đang nói cái gì?” Diệp Tuyền dời cánh tay đi lộ ra nửa con mắt, nửa con mắt đó cũng không tỉnh táo, mông mông lung lung như phủ một tầng lụa mỏng.

“Thư Mặc hỏi ta rằng ta nghĩ ai là nội gián của Đường Thiên Huyền, ta nói Đường Thiên Huyền không ngu như vậy.”

“Rất đúng, Đường Thiên Huyền quả thật không ngu như vậy.” Diệp Tuyền gian nan từ trên giường ngồi dậy, đệm chăn che trên người y trượt xuống làm lộ ra dấu vết đêm qua Quảng Võ lưu lại trên người y. “Đưa quần áo cho ta, ta đi tắm cái.”

Quảng Võ đưa áo lót của mình cho y, Diệp Tuyền mặc đại vào, không coi ai ra gì mà xuống giường.

Diệp Tuyền xuống lầu chưa lâu, Thư Mặc tiên sinh bỗng nhiên nở một nụ cười. “Quảng Võ, ngươi mới quen hắn chưa bao lâu mà đã lên giường, coi chừng hậu họa khó lường.”

Quảng Võ nghiêng đầu, bỗng cười rộ lên, nói: “Dù sao cũng không phải lần đầu tiên.”

Thư Mặc tiên sinh ôm tay, rất là hứng thú nhìn Quảng Võ, đang đợi hắn nói tiếp.

“Không có gì đáng nói.” Quảng Võ nhẹ nhàng bâng quơ một câu liền gác chuyện này qua một bên. “Nhưng mà Diệp Tuyền đúng thật là có chuyện gạt ta, đợi xem lát nữa hắn có tình nguyện nói hay không, hắn không nói ta cũng không có cách.”

“Quảng tướng quân thủ đoạn rất nhiều, ta thấy chỉ là không nỡ dùng trên người hắn mà thôi.” Trong lời nói của Thư Mặc tiên sinh có ẩn ý, nhướn mày khiêu khích Quảng Võ, dường như đang đợi hắn tỏ thái độ.

“Thông minh.” Quảng Võ cười nói.

Thư Mặc tiên sinh vạn lần không ngờ rằng Quảng Võ sẽ sảng khoái thừa nhận như vậy, chuyện này khiến hắn không biết tiếp tục như thế nào.

Diệp Tuyền đi lên lầu, trên người đã ăn mặc chỉnh tề, một đầu tóc dài ướt đẫm đang nhỏ nước làm ướt một mảng lớn quần áo. “Nếu các người muốn tìm nội gián, ta biết một khả năng.”

“Nói nghe chút nào.” Quảng Võ ném cái khăn mình vừa dùng để chà tóc cho Diệp Tuyền.

“Vu Huyền có một đệ đệ song sinh là Mạc Cửu Ngân, ta chưa nói với các ngươi. Lúc ta kéo bọn họ nhập bọn, bọn họ đã ra điều kiện với ta, sau khi tìm được Đường Thiên Huyền phải cho bọn họ gặp mặt.” Diệp Tuyền chà nước trên tóc rồi nói tiếp: “Bọn họ hẳn là không phải Đường Thiên Huyền. Hai huynh đệ đều dùng tiếng Miêu nói chuyện, ta ở chung với Đường Thiên Huyền trong Ác Nhân Cốc nhiều năm như vậy chưa từng nghe hắn nói tiếng Miêu, trước lúc bị phái đi cũng tra qua, không có nói rằng Đường Thiên Huyền biết tiếng Miêu.”

“Rốt cuộc là gì, chẳng phải đi xem là biết sao.” Thư Mặc tiên sinh đề nghị.

Giờ Thìn vừa qua, khách sạn Duyệt Lai mở cửa đón tia nắng đầu tiên trong ngày. Chạy bàn đặt mấy cái ghế chất trên bàn xuống, kế toàn lau bàn tính vài lần, lộ ra một nụ cười thỏa mãn.

Có người đi vào khách sạn, ném một túi tiền nặng trịch lên bàn, dùng thanh âm chói tai như thanh la bị hỏng nói: “Phòng của Vu Huyền.”

Dù là ở đâu, chỉ cần có tiền là làm được. Ông chủ không nghĩ nhiều, nhanh nhẹn nói cho người kia phòng của Vu Huyền là phòng nào, trong đó có mấy người.

Nam nhân nâng tay ngắt lời ông chủ, bước lên cầu thang cũ kêu ken két đi lên lầu.

Ông chủ đưa túi tiền cho kế toán, bảo hắn tính xem trong đó có bao nhiêu tiền. Kế toán cười vâng lời, sau khi ông chủ đi thì vụng trộm lấy mấy khối bạc vụn nhét vào trong ống tay áo mình.

Dưới lầu đang vui vẻ đếm tiền, trên lầu Đường Thiên Huyền lặng lẽ vào phòng hai huynh đệ Vu Huyền.

Lát sau, một tiếng hét thảm thiết từ trên lầu truyền xuống. Chạy bàn vội vã chạy lên lầu, vừa chạy đến cánh cửa đang mở rộng của phồng số một thì —— Nam nhân vừa vào cầm một binh khí quái dị đứng trong vũng máu. Chân chạy bàn nhũn ra, ngồi bệt xuống đất.

Đường Thiên Huyền nhíu nhíu mày, cúi lưng khiêng Mạc Cửu Ngân lên vai, lao ra cửa sổ trốn khỏi khách sạn Duyệt Lai.

Một lúc lâu sau, chạy bàn mới bỗng nhiên hồi hồn, mặt mày trắng bệch từ trên lầu lăn xuống  líu lưỡi nói với ông chủ: “Ông, ông chủ… Mau, mau báo quan! Giết người, giết người, vị khách lúc nãy vừa giết người…”

Ông chủ thấy chạy bàn bị dọa đến mức này thì mặt cũng trắng bệch, vội vã đi báo quan.

Thư Mặc tiên sinh thu hồi cánh tay vừa bắt mạch, cười nói: “Tên Đường Thiên Huyền này ra tay cũng thật độc ác, không chỉ đánh trọng thương mà còn hạ độc, tạm thời bảo vệ tính mạng hắn, lát nữa là có thể tỉnh.”

Quảng Võ gật gật đầu ra khỏi phòng, tựa cửa nhìn chạy bàn đang hoảng sợ la hét với Quách Quỷ, nói những gì mình đã thấy. Quảng Võ ở bên cạnh nghe một lát, mày không nhịn được nhíu lại. Chạy bàn này đã hoảng sợ quá mức, nói năng bừa bãi nhưng vẫn luôn lặp lại vài câu.

“Vào khách sạn tìm Vu Huyền”, “bỗng nhiên hét thảm một tiếng”, “mang đi một người”.

Diệp Tuyền dùng khuỷu ta đẩy đẩy Quảng Võ: “Nghe được gì không?”

“Đường Thiên Huyền nhắm vào Vu Huyền, cuối cùng mang Mạc Cửu Ngân đi. Vu Huyền là mục tiêu, Mạc Cửu Ngân là nội gián.”

“Khả năng của ngươi là lớn nhất.”

“Nhưng mà ta không hiểu, tại sao chỉ hét lên một tiếng. Nhìn lượng máu trên mặt đất, Đường Thiên Huyền không có khả năng chỉ dùng một chiêu, cũng không có khả năng chỉ có một tiếng hét.”

“Đợi Vu Huyền tỉnh là rõ.”

Quảng Võ quay đầu nhìn Vu Huyền mặt mày tái nhợt nằm trên giường, hai hàng lông mày cũng nhăn dính vào nhau: “Chỉ mong là vậy.”

Vu Huyền nằm một canh giờ, việc đầu tiên làm sau khi mở mắt ra là dùng tiếng Miêu kêu tên Mạc Cửu Ngân.

“Đã bị Đường Thiên Huyền mang đi rồi.” Quảng Võ “tốt bụng” nói cho hắn.

Mặt Vu Huyền trắng bệch, đôi mắt mất đi thần thái vốn có.

“Nếu ngươi muốn mang đệ đệ trở về thì hãy nói hết mọi chuyện ra.”

Vu Huyền siết chặt tay, khàn khàn nói: “Ta đã quen Đường Thiên Huyền nhiều năm, sau khi hắn gặp chuyện không may ta vẫn luôn nghĩ cách cứu hắn. Sau này có người cứu hắn ra khỏi tù, hắn đến tìm ta. Ban đầu ta chỉ giúp hắn né tránh sự truy lùng của quan phủ, sau này hắn nghe được tin các ngươi đang tìm hắn, hắn liền bảo ta trà trộn vào làm nội ứng cho hắn.”

Quảng Võ nhíu nhíu mày, ngắt lời Vu Huyền, cười điệu nói: “Nói trọng điểm, ở khách sạn đã xảy ra chuyện gì.”

“Đường Thiên Huyền đánh trọng thương đệ đệ của ta, hắn nói là sau khi diệt khẩu đệ đệ ta sẽ mang ta về Ác Nhân Cốc. Ta thay đệ đệ cản một chiêu, sau đó Đường Thiên Huyền mang đệ đệ ta đi.” Trên mặt Vu Huyền đều là vẻ thống khổ, nước mắt không ngừng rơi xuống như chuỗi hạt châu đứt đoạn, cơ thể không ngừng run rẩy, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ.

“Chạy bàn nói chỉ có một tiếng hét.” Quảng Võ không hề bị sự bi thương của hắn lây nhiễm, ngữ khí vẫn không chút cảm tình như trước.

“Ta… Ta… Hức… Đệ đệ của ta là người câm… Đó giờ ta nói chuyện với đệ ấy bằng tiếng bụng… Hu hu…” Vu Huyền thống khổ che mặt mình khóc lên: “Cầu xin các người hãy cứu đệ đệ ta… Nó không làm sia gì cả, đều là ta sai!”

Quách Quỷ từ ngoài cửa đi vào, hình như muốn nói gì đó, nhìn thấy Vu Huyền lại do dự một chút không nói gì.

“Nói.” Diệp Tuyền cau mày, không biết sao lại thấy khó chịu.

“Có một huynh đệ bên Hồ Nguyệt Lâu đến tìm ta, nói là có người cướp một bức tranh, là bức tranh của Bố Sam Lão Nhân.”

“Ta biết!” Vu Huyền la lên: “Đường Thiên Huyền nói hắn giấu gì đó trong Mê Tiên Dẫn!”

Mắt Diệp Tuyền sáng lên rồi lại tối xuống —— Chìa khóa vào Mê Tiên Dẫn nằm trong tay Quảng Võ.

“Diệp thiếu gia, ra ngoài nói chuyện.” Quảng Võ đi ra khỏi phòng, không cho Diệp Tuyền lựa chọn nào.

Diệp Tuyền không hề nghĩ ngợi đi theo.