[Kiếm Tam][Sách Tàng] Mê Tiên Dẫn

Chương 15




“Có một vài quy tắc không thể thay đổi.” Trên bàn bày một bộ cờ tướng. “Như là mã đi hình chữ nhật, tượng đi hình vuông, nếu làm loạn quy tắc thì thiên hạ sẽ đại loạn.”

“Không sai.” Người áo đen ăn quân tốt của đối phương.

“Tính sai.” Người áo trắng tiếc rẻ kêu lên một tiếng.

Người áo đen vô cùng chăm chú nhìn bàn cờ, trong lòng liên tục cân nhắc nước tiếp theo người áo trắng sẽ đi như thế nào.

“Có một chuyện.” Người áo trắng nói: “Hạo Khí Minh hẳn là đã thu được tin tức.”

“Ai biết đâu.”

“Cũng đúng, đó là chuyện của Hạo Khí Minh, không liên quan gì đến chúng ta.”

“Hai người chúng ta chỉ cần quan tâm chuyện của Ác Nhân Cốc là được, việc này không có quan hệ gì với Ác Nhân Cốc.”

“Chỉ là không biết là người nào của Hạo Khí Minh gây ra.”

“Hình như Võ Lâm Thiên Kiêu đã biết.”

“Như vậy rất tốt.”

Cửa Chính Khí Thính đã đóng hơn một canh giờ, trừ các vị Hạo Khí Thất Tinh cùng tâm phúc của Võ Lâm Thiên Kiêu ra, Chính Khí Thính không cho bất cứ kẻ nào vào, ngay cả Thiên Canh võ vệ cũng bị đuổi ra ngoài.

Lý Khai Lâm từ Chính Khí Thính đi ra, ra hiệu với Thiên Canh võ vệ bảo bọn họ trở về vị trí cũ.

Diệp Lâm là người thứ hai trong Võ Vương Thành có thể vào Chính Khí Thính nhưng từ đầu tới cuối hắn đều chờ ngoài cửa. Sau khi đi ra Lý Khai Lâm phất phất tay với hắn, cười đến ôn nhuận như ngọc nhìn đối phương.

“Trở về rồi nói cho ngươi nghe.”

“Thật ra ta cũng không muốn biết lắm, bởi vì vừa nghe là biết chuyện xấu rồi.”

“Đừng tuyệt tình vậy chứ, cho ta chút mặt mũi đi.”

“Nói đi.” Điệu bộ này giống như Diệp Lâm mới là Võ Vương Thành thành chủ.

Võ Lâm Thiên Kiêu không hề giống với Cực Đạo Ma Tôn.

Vị Cực Đạo Ma Tôn kia của Ác Nhân Cốc nổi danh hành tung bí ẩn, tổng hợp lại những lời đồn về hắn có thể viết thành một bộ tiểu thuyết, đem bán ở các cửa tiệm ven đường phỏng chừng có thể được mười đồng một quyển.

Võ Lâm Thiên Kiêu thì không giống, họ gì tên gì, xuất thân ở đâu, dùng thương tên gì, được ai yêu thích, làm qua chuyện gì, lập được công gì, chỉ cần hỏi đại một đứa nhóc ven đường cũng có thể biết được ít nhiều.

Trên giang hồ đã nhắc tới Cực Đạo Ma Tôn thì phải nhắc tới Võ Lâm Thiên Kiêu, đã nhắc tới Võ Lâm Thiên Kiêu thì phải nhắc tới Cực Đạo Ma Tôn. Hai người đều là thành trì vững chắc nhất của Ác Nhân Cốc và Hạo Khí Minh lại chưa bao giờ gặp mặt, đừng nói đến gặp mặt, ngay cả giao thủ cũng chưa từng. Dù là Hạo Khí Minh đến Côn lôn hay Ác Nhân Cốc đến Nam Bình Sơn, trạng thái giữa Cực Đạo Ma Tôn và Võ Lâm Thiên Kiêu luôn là tám chữ —— bình an vô sự, thiên hạ thái bình.

Nhưng mà cũng không phải không thể giải thích. Lẫm Phong Bảo và Võ Vương Thành không chỉ là thành trì vững chắc nhất mà còn là thành trì duy nhất, nếu Cực Đạo Ma Tôn hoặc Võ Lâm Thiên Kiêu hành động thiếu suy nghĩ thì cũng gần như là bị đánh đến đại bản doanh.

Diệp Lâm vắt chéo chân, hai tay đặt trên đầu gối, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Lý Khai Lâm. Nếu là người khác chì chắc là đã chột dạ cúi đầu, nhưng Lý Khai Lâm là loại người nào, đón lấy ánh mắt Diệp Lâm cười tủm tỉm nhìn hắn, chẳng khác lão hồ ly là bao.

“Ngươi có nói hay không.”

“Ta nói ta nói.” Lý Khai Lâm cười lấy lòng Diệp Lâm, cảm xúc trong mắt rất phức tạp, khiến người ta không hiểu được hiện giờ hắn đang cảm thấy như thế nào. “Quảng Võ gửi một phong thư cho Tạ Uyên, Tạ Uyên gọi ta qua.”

Diệp Tuyền buông chân, giơ tay lên ra hiệu dừng. Đang định mở miệng thì Lý Khai Lâm dứt khoát nhấc tay bịt miệng hắn lại, ngăn chặn những lời trong miệng của hắn.

“Ngươi nghe ta nói xong đã.” Tốc độ nói chuyện của Lý Khai Lâm rất chậm, mỗi một chữ đều nói rất rõ ràng, vô tình để lộ ra cảm giác áp bách khiến người ta không thể không ngừng lại nghe hắn nói. “Ba tháng trước bản vẽ xe cơ giáp Thôi Thành của Hạo Khí Minh bị trộm, có người chỉ ra là do Thiên Huyền Kỳ kỳ chủ Đường Thiên Huyền của Ác Nhân Cốc làm. Đường Thiên Huyền giết người ở thành Trường An rồi bị bắt, mất tích trong ngục, vụ án này cuối cùng rơi vào tay Quảng Võ.”

Diệp Lâm không có phản ứng nào, nếu thật sự đơn giản như lời Lý Khai Lâm nói thì hắn sẽ không nói với mình.

“Ngươi không hỏi gì sao? Ví dụ như Quảng Võ là ai vâng vâng.”

“À, Quảng Võ là ai?”

Lý Khai Lâm cảm thấy vô cùng thất bại, dùng sức che miệng Diệp Lâm lại, ai oán nói: “Ngươi vẫn cứ câm miệng đi.”

“Nói tiếp nhanh, nhất định ngươi còn chưa nói xong.”

Lý Khai Lâm cười với hắn, tiếp tục nói: “Quảng Võ còn có một thận phận khác, là Ác Nhân Cốc Cực Đạo Ma Tôn. Tại sao ta lại ở Hạo Khí Minh thì ngươi biết rồi, tình huống của Quảng Võ cũng giống như ta. Sau khi tiếp nhận vụ án của Đường Thiên Huyền, hắn từ thành Trường An đuổi tới Ác Nhân Cốc, càng tới gần Ác Nhân Cốc tài nguyên hắn có thể sử dụng càng nhiều, thứ tra được dĩ nhiên cũng càng nhiều. Theo manh mối Đường Thiên Huyền này lần dò tới nguồn gốc, cuối cùng đụng đến Hạo Khí Minh.”

“Ngươi dừng lại cái đã.” Diệp Lâm nhìn chằm chằm tay mình, nghiêm túc sắp xếp lại những tin tức ẩn trong lời nói của Lý Khai Lâm. “Đường Thiên Huyền mang bản vẽ về Ác Nhân Cốc, người có ý đồ nhất định sẽ chém giết lẫn nhau, nội chiến bùng nổ. Hơn nữa liên quan đến bản vẽ xe cơ giáp thì người tham gia nhất định sẽ không ít, Ác Nhân Cốc đại loạn, Hạo Khí Minh nguy cấp, cân bằng trận doanh sẽ bị phá vỡ.”

“Thông minh!” Lý Khai Lâm búng tay một cái thật vang dội: “Chỉ cần đến lúc đó giết Đường Thiên Huyền, lấy lại bản vẽ thì trên đời này không còn ai biết chân tướng nữa.”

“Chỉ là người này cũng không biết rằng Ác Nhân Cốc và Hạo Khí Minh cố ý cân bằng với nhau.”

“Nếu việc này đã giao cho ngươi, nói cách khác, nhất định đã điều tra ra là kế hoạch của ai.”

Lý Khai Lâm đè đầu Diệp Lâm, ghé vào tai hắn khẽ nói một cái tên. “Hiện tại Thiên Huyền Kỳ đang đánh nhau với người khác, bởi vì không chiếm ưu thế nên chưa có ai gia nhập, hơn nữa bản vẽ vẫn chưa xuất hiện, sự tình hẳn là vẫn chưa bại lộ.”

“Nếu đã vậy thì tại sao lại đánh nhau?”

“Đánh nhau với Thiên Huyền Kỳ là Tuyền Tự Kỳ, kỳ chủ là người của Quảng Võ.”

“Nhiệm vụ của chúng ta?”

“Đường Thiên Huyền cũng không phải là tự nguyện vào cuộc.”

“Mục tiêu của chúng ta là con tin.”

“Đường Thiên Huyền tuy đã đánh nhau, nhưng mà… động tĩnh cũng không lớn lắm.”

“Chẳng sao cả, sớm muộn gì cũng sẽ lớn lên.” Người nói chuyện lau đi vết bẩn trên thanh đao cũ: “Đánh nhau với Thiên Huyền Kỳ là Tuyền Tự Kỳ, Tuyền Tự Kỳ có giao hảo với Nhất Thấm Kỳ, đến lúc Tuyền Tự Kỳ kỳ chủ chết thì nhất định sẽ có rất nhiều người gia nhập vào Thiên Huyền Kỳ, Nhất Thấm Kỳ sẽ không ngồi yên mà nhìn.”

“Có một chuyện không biết có nên nói hay không.”

“Lý Khai Lâm vừa đến Chính Khí Thính một chuyến, nói chuyện gì thì không thể nào thăm dò được, trừ các vị Thất Tinh và Diệp Lâm ra thì không ai được vào.”

“Không sao cả, dù sao thì sớm muộn gì Lý Khai Lâm cũng sẽ bị kéo xuống.”

Trên bàn bày mực màu, nghe nói là do người của Lẫm Phong Bảo mang tới.

Diệp Tuyền cái hiểu cái không nhìn Thư Mặc tiên sinh đang vẽ tranh, quay đầu nghi hoặc nhìn Quảng Võ. Đối phương chỉ cười mà không nói gì, nhấc tay lên vẫy vẫy y, dùng hai cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo y.

“Đừng nói gì cả, kiên nhẫn nhìn.”

Y vốn chẳng phải người phong nhã gì, không có chút nhẫn nại nào với chuyện mà mình không hứng thú, nhìn một lát liền buồn ngủ. Đầu cứ gật gà gật gù, vài lần sắp ngủ thì lại tự đánh thức mình.

“Ta đi rửa mặt.” Giọng Diệp Tuyền như là gạo nếp dính lại, đậm sệt lại nhuyễn nhu, xứng với gương mặt đã có vẻ mơ hồ, rất là “tuyệt phối”.

“Quảng Võ ngươi đừng có thừa nước đục thả câu.” Thư Mặc tiên sinh tốt bụng nhắc nhở một câu.

Quảng Võ dường như bất đắc dĩ thở dài, hất hất cằm về phía Thư Mặc tiên sinh: “Ngươi xem giống cái gì?”

Lúc nãy mắt y chỉ nhìn theo bút của Thư Mặc tiên sinh, hoàn toàn không chú ý đến hình vẽ, hiện tại được Quảng Võ nhắc nhở y liền nhìn ra manh mối. Dù cho bức tranh còn chưa được tô màu, phần vẽ cũng chưa hoàn thành nhưng y vẫn có có thể nhìn ra Thư Mặc tiên sinh đang vẽ cái gì —— Đây là Mê Tiên Dẫn.

“Ác Nhân Cốc Đan Thanh tiên sinh.”

Phần lớn người trong Ác Nhân Cốc đều có ấn tượng với cái tên này. Trên đời này người giết người mà giết đến mức tình thơ ý họa cũng không nhiều, huống chi Đan Thanh tiên sinh luôn được nhắc đi nhắc lại. Chưa ai nhìn thấy Đan Thanh tiên sinh giết người, nhưng mỗi người đều biết Đan Thanh tiên sinh sẽ dùng máu của người bị giết vẽ tranh, là vẽ tử trạng của người đó.

Diệp Tuyền nhìn “Mê Tiên Dẫn” chưa hoàn thành, yên lặng dùng tay ôm lấy dạ dày đang co rút của mình.

“Nói với ngươi một chuyện khác.” Quảng Võ vươn tay giúp Diệp Tuyền xoa bụng, một tay còn lại xoay đầy y qua khiến y có thể nhìn thẳng vào mình: “Chúng ta ra ngoài rồi nói tiếp.”

Thư Mặc tiên sinh suýt chút nữa không nhịn được quăng bút.

Quảng Võ xoa bụng Diệp Tuyền một lát, thấy đối phương dịu đi một chút mới rụt tay lại. “Mê Tiên Dẫn còn nằm trong tay Đường Thiên Huyền, hắn không thể mang Hồ Thiên đi, Lẫm Phong Bảo đã đưa đến đây.”

“Ý là… phải đi lấy?” Dù đang ở địa bàn của mình nhưng Diệp Tuyền vẫn rất cảnh giác. Chuyện có liên quan đến Hạo Khí Minh, nếu bị người có ý xấu nghe thì không tốt.

“Giả đổi thật.” Dường như là sợ Diệp Tuyền lại đau dạ dày, Quảng Võ lại vươn tay xoa nhẹ mấy cái: “Không biết Đường Thiên Huyền có cho người thủ Mê Tiên Dẫn hay không.”

“Khả năng không lớn, chỉ có một ít người vào được Mê Tiên Dẫn, hơn nữa rượu của Bố Sam Lão Nhân rất lợi hại, rất nhiều người say đến quên trời trăng mây nước. Với lại cho người thủ một bức tranh rất đáng ngờ, Đường Thiên Huyền làm vậy sẽ rất khó ổn định nội bộ.”

“Vậy chỉ còn một vấn đề.”

Quảng Võ và Diệp Tuyền ăn ý đưa mắt nhìn nhau —— cơ quan của Đường Thiên Huyền.

Bánh răng của cơ quan chậm rãi hoạt động, như là đang đếm ngược. Đường Thiên Huyền bỏ cơ quan trong tay xuống, đặt quyển trục Mê Tiên Dẫn lên trên cơ quan, bánh răng đang quay không cử động nữa.

Mọi người sợ hãi nhìn cơ quan bị quyển tranh đè lên, nhìn thoáng qua nhau, không ai lên tiếng, đều đi nghỉ ngơi.

Mới đây mà đã mất ba người, kế hoạch hiện tại phải bỏ đi, trong thời gian đặt ra kế hoạch mới thì bọn họ phải nghỉ ngơi cho đàng hoàng. Đến lúc thật sự đánh nhau chỉ e là không có quá nhiều thời gian nghỉ ngơi.

Đường Thiên Huyền nhìn chằm chằm quyển tranh trên cơ quan không dời mắt, cuối cùng xoa xoa thái dương của mình, tựa vào cánh cửa cũ nát thiếp đi.

Người bịt mặt rút một mảnh ngói cũ, cẩn thận cúi xuống xem xét tình hình bên trong. Quyển tranh Mê Tiên Dẫn được đặt trên cơ quan của Đường Thiên Huyền, người bịt mặt chậc một tiếng, tay bắn ra một món ám khí, nhanh chóng rút lui.

Ám khí còn ở không trung, Đường Thiên Huyền đã giơ tay bắn ra một phi tiêu. “Đinh”, ám khí va vào nhau rơi xuống. Chỉ còn một cái, là phi tiêu mình bắn ra. Đường Thiên Huyền ngẩng đầu lên, ngói trên nóc nhà không thiếu cái nào, rón ra rón rén đẩy cửa ra nhảy lên nóc, trên nóc nhà phủ đầy rêu xanh và tro bụi không có dấu vết của bất cứ ai.

Người lúc nãy tuyệt đối không phải ảo giác. Đường Thiên Huyền âm thầm cắn răng, năm ngón tay nắm chặt lại.

Trước có sói sau có hổ.

Quảng Võ lần mò vào phòng. Trên giường truyền đến tiếng sột soạt, người đang ngủ hình như đã tỉnh. Hắn cũng không lo lắng nữa, đốt ngọn đèn trên bàn lên, Diệp Tuyền khó chịu nhắm hai mắt lại.

“Ngươi ngủ đi, ta xử lý vết thương cái đã.”

“Bị Đường Thiên Huyền làm bị thương?”

“Lúc thu ám khí không cẩn thận tự làm mình bị thương, không sao cả, ta tự mình lo được.” Quảng Võ huơ tay, từng đốm máu bắn lên bàn. Miệng vết thương ở lòng bàn tay, là một vết thương dài, hẳn là do phi tiêu gây ra. Ngoài ra trên hổ khẩu còn có một đường máu, đường máu rất mảnh, thậm chí không thể xác định có phải là vết thương hay không.

Diệp Tuyền buông hai chân xuống giường, sàn gỗ cũng không khiến người ta thấy lạnh. Y đi đến bên bàn nắm cánh tay bị thương của Quảng Võ, đưa đến trước mặt mình chăm chú nhìn. Quảng Võ bất đắc dĩ cười cười, từ trong lòng lấy ra một phi tiêu dính máu. Đầu chiếc phi tiêu này còn cột một sợi tơ tằm, nếu thị lực không tốt thì chắc chắn nhìn không ra.

“Cái này làm bị thương.”

Diệp Tuyền nhìn nhìn chiếc phi tiêu, lại nhìn nhìn vết thương trên tay Quảng Võ, đặt phi tiêu lên bàn, coi như tin.

“Ngươi đi ngủ đi, ta tự mình xử lý, nhanh thôi.”

“Nói nhiều quá.” Diệp Tuyền dùng rượu trong Hồ Thiên tẩm ướt khăn tay, hung hăng nhấn xuống vết thương trong lòng bàn tay Quảng Võ. Đối phương đau đến liên tục hít hà, nụ cười trên mặt có chút khôi hài. Diệp Tuyền nhìn nụ cười kia chỉ cảm thấy chói mắt, lại dùng sức đè hai cái, có chút nghiến răng nghiến lợi.

Quảng Võ nhìn thấy liền vui vẻ, đau đến nhe răng nhếch miệng cũng không oán giận gì.

“Ngây thơ.”

“Ta cứ ngây thơ đấy.”

“Một Đường Thiên Huyền sao thể làm khó dễ ta được, ta thấy ngươi làm khó dễ ta thì đúng hơn.”

“Bảo chủ đến vô ảnh đi vô tung, ta làm khó dễ ngươi như thế nào đây.” Diệp Tuyền căm giận nói, nắm chiếc khăn lau qua đường máu trên tay Quảng Võ, không phải máu, là miệng vết thương. “Quảng Võ, ta nghiêm túc nói với ngươi, chuyện Đường Thiên Huyền dùng độc xảo quyệt tuyệt đối là thật.”

Quảng Võ cúi đầu dán lên môi Diệp Tuyền, bàn tay đang băng bó cho hắn của đối phương bỗng ngừng lại. “Ta có thể bình an vô sự đứng ở vị trí này nhiều năm như vậy tất nhiên ta cũng có bản lĩnh của mình, lo lắng cho ta như vậy chi bằng ngươi tự lo lắng cho mình đi.”

“Ta không xem phong thư ngươi đưa ta.”

“Rất không tồi.”

“Ta công bằng với ngươi, ngươi cũng phải công bằng với ta.”

“Yên tâm đi, chỉ là Đường Thiên Huyền.”

Diệp Lâm giơ tờ giấy trong tay lên, lung lay vài cái trước mặt Lý Khai Lâm, nhịn không được khen ngợi: “Việc này rất là thú vị, Ác Nhân Cốc dù sao cũng là Ác Nhân Cốc, những thứ có thể tra được cũng hữu hạn. Hạo Khí Minh tự mình động thủ liền khác xa.”

“Để ta đoán xem, Thiên Tuyền Ảnh đưa cho ngươi.”

“Nói thừa.”

“Nhất định ngươi còn tin tức gì đó muốn khoe, ta không phá hứng thú của ngươi.”

Hai người ăn ý nở một nụ cười, Diệp Lâm tùy tiện ném mấy tờ giấy trong tay vào lòng Lý Khai Lâm, nhẹ nhàng thoi một quyền lên vai đối phương, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đã nói vậy rồi thì chắc chắn ngươi đã đoán được.”

“Ta tất nhiên đoán được.”

Mấy tờ giấy nằm trên người Lý Khai Lâm bị gió thổi đi, trang giấy mỏng manh phấp phới trong không trung, loáng thoáng thấy được chữ “Huyền” xuất hiện vài lần.

Truyền rằng Hạo Khí Minh địa linh nhân kiệt, đất lành sinh người tài, nhưng thật ra trong Hạo Khí Minh có một địa lao dơ bẩn ít người biết đến.

Địa lao âm u ẩm ướt, không có chút ánh sáng nào. Vốn là nơi để nhốt tử tù khi Hạo Khí Minh vừa thành lập, sau này không biết tại sao lại bị bỏ hoang, những thành viên lâu năm của Hạo Khí Minh cũng im lặng không nhắc đến. Dần dà địa lao này đã bị lãng quên, người mới vào Hạo Khí Minh cũng không biết có một nơi như vậy.

Cửa vào địa lao bị một thảm thực vật dày che chắn, nếu không đi sâu vào thì không thể phát hiện cửa.

Nơi này không phải do hắn phát hiện, hắn cũng không biết ở Hạo Khí Minh còn có nơi như vậy. Nếu không phải có người báo cho hắn biết, đến chết hắn cũng không biết ở Hạo Khí Minh có một nơi thần không biết quỷ không hay để giấu người.

Thềm đá ẩm ướt bám đầy rêu xanh, bước lên êm ái lại trơn trơn, mỗi khi bước xuống một bước lại phải tốn rất nhiều thời gian để đặt chân, không thì sẽ trượt chân ngã xuống. Càng đến gần địa lao không khí càng ẩm ướt, hỏa chiết tử cũng khó thắp lên, cây đuốc không tẩm dầu rất nhanh cũng sẽ tắt.

May mà đây không phải lần đầu tiên hắn vào đây, không chuẩn bị đầy đủ thì hắn cũng không vào.

Cuối cùng cũng đến điểm cuối của cầu thang đá, ngọn lửa trên cây đuốc trong tay ở địa lao này thật nhỏ nhoi. Nơi này không có chút thức ăn nào nên ngay cả một con chuột cũng không có, địa lao còn im lặng hơn cái chết.

Hắn nâng đuốc quen thuộc đi đến một nơi trong trí nhớ —— một phòng giam đơn.

Cửa phòng giam làm bằng gỗ, muốn thấy người thì phải mở cửa ra. Bàn tay nắm chìa khóa của hắn có chút run rẩy, động tác mở khóa vô cùng dồn dập không hề có kết cấu. Khi cửa phòng giam mở ra, chìa khóa trong tay hắn cũng rơi xuống đất.

Trong phòng giam là một người yếu ớt, màu da tái nhợt, khí chất cũng phờ phạc.

Nhìn thấy có người đến đây, con mắt người nọ thong thả chuyển động, như là một kẻ sắp chết. Đôi mắt hờ hững kia chuyển động không biết bao lâu mới dừng lại trên mặt hắn.

“Đường…” Hắn vừa mới nói một chữ.

Người yếu ớt kia bỗng nhiên có được đường sống, trong mắt lóe ra thừ gì đó như là “mong chờ”, nhìn hắn đầy kỳ vọng.

Hắn hừ một tiếng, nở một nụ cười lạnh: “Người đừng có hy vọng xa vời, Đường Thiên Huyền ốc còn không mang nổi mình ốc, không có bản lĩnh đi đến nơi này đâu.”

Trong nháy mắt, người nọ trở về bộ dáng yếu ớt như cũ. Giống như một con rối đứt dây yếu ớt ngã xuống đất, miệng lẩm bẩm bằng tiếng Quan Thoại không đúng chuẩn: “Thiên Huyền… Cứu ta…”

Đường Thiên Huyền đang mơ ngủ chợt bừng tỉnh.
Bọn nó vẫn tiếp tục ân ái, còn mỗi lúc một tình nồng ý mặn nữa chứ =))

À mà mị đã nói là torng này không chỉ có một đôi cẩu nam nam mà có đến hai chưa? =))