“Ta đã nói ta cũng không hẳn là người của Ác Nhân Cốc.” Quảng Võ đặt chén xuống, mặt không thay đổi xoa xoa miệng: “Nhưng mà đúng là phải đi Lẫm Phong Bảo một chuyến, chuẩn bị ngựa đi.”
“Đạp Viêm Ô Truy đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ bảo chủ khởi hành.”
“Bảy người một con ngựa, ngươi đang đùa ta à?”
“Thuộc hạ lập tức đi chuẩn bị ngay.”
“Không cần, vừa đến Côn Lôn đã mua rồi.” Quảng Võ hơi khựng lại một chút, giống như đang tự hỏi gì đó: “Có chuẩn bị áo lông không?”
Lẫm Phong Bảo tọa lạc tại Côn Lôn là cứ điểm lớn nhất của Ác Nhân Cốc, cũng là cửa khẩu cuối cùng của Ác Nhân Cốc. Địa vị của Lẫm Phong Bảo bảo chủ tất nhiên người khác không thể sánh được.
Lúc Luyện Ngôn Triều thu được tin tức bảo chủ đang ở Côn Lôn đã kích động đến phát run.
Bảo chủ rời cốc nhiều năm, hành tung bí ẩn, không lộ chận tướng, ngay cả Ẩn Nguyên Hội cũng phải e dè bảo chủ. Nếu không phải mật thám ở Hoang Mạc Long Môn từng thấy qua chân diện mục của bảo chủ thì e là bảo chủ đi qua Lẫm Phong Bảo cũng không ai biết đó là Lẫm Phong Bảo bảo chủ.
Để nghênh đón bảo chủ trở về, những gì có thể chuẩn bị Luyện Ngôn Triều đều đã chuẩn bị, chỉ là một cái áo khoác lông tất nhiên không thành vấn đề.
Luyện Ngôn Triều ôm áo khoác lông trở lại khách sạn thì thấy trong tay bảo chủ đã cầm một cái áo khoác khác, nàng có chút lúng túng, không rõ bảo chủ sai nàng đi lấy áo để làm gì.
“Đưa đây.” Quảng Võ vươn tay về phía Luyện Ngôn Triều.
Luyện Ngôn Triều cung kính đưa áo lên.
Quảng Võ khoác áo lên người Diệp Tuyền, mũ trùm lông xù che kín đầu đối phương, chỉ để lộ ra một gương mặt trắng nõn ửng hồng.
“Đi, đường đến Lẫm Phong Bảo còn xa lắm.”
Thấy Diệp Tuyền không cử động, Quảng Võ ghét vào tai y nói khẽ vào câu. Diệp Tuyền bỗng kéo lấy ác hắn, đôi mắt đen láy bừng sáng rạng rỡ, như sao giữa trời đêm.
Biết miêu tả sao nhỉ… Là mắt sáng như sao.
“Ngươi hứa đấy!”
“Ta hứa.”
Lẫm Phong Bảo bảo chủ là một nhân vật còn thần bí hơn Tuyết Ma.
Từ sau khi gặp được người của Lẫm Phong Bảo, Quảng Võ không thể đi trước đội ngũ được nữa. Lớp lớp hộ vệ vây quanh hắn, Quảng Võ một mình cưỡi trên một con Đạp Viêm Ô Truy cao lớn, không biết tại soa khiến người ta cảm thấy có chút cô độc.
Diệp Tuyền giục ngựa đi về phía trước thì bị Luyện Ngôn Triều chặn lại. Nữ tử quay đầu đề phòng nhìn y, trường kiếm treo trên thắt lưng như có thể tùy thời ra khỏi vỏ lấy đầu y.
Quảng Võ bỗng nhiên kéo cương.
“Luyện Ngôn Triều, ngươi lui ra.”
Nữ tử không cam lòng lùi sang một bên.
Trong cánh đồng tuyết trống trải chỉ có một điểm màu này, nhưng gió tuyết vẫn còn đang gào thét, tựa như không bao lâu sau điểm màu này sẽ bị gió tuyết nuốt chửng.
Diệp Tuyền giũ giũ áo khoác Quảng Võ đã khoác thêm cho mình ở khách sạn. Gió như dao cắt, y như thịt cá, nếu Lẫm Phong Bảo bảo chủ không lên tiếng thì có khi y đã xong đời ở đây.
Quảng Võ nhảy xuống ngựa, đến bên người Diệp Tuyền vỗ vỗ eo y, nói: “Xuống ngựa.”
Diệp Tuyền tuy có chút thắc mắc nhưng cũng không dám làm trái ý Lẫm Phong Bảo bảo chủ tại địa bàn của Lẫm Phong Bảo.
Hai tay Quảng Võ ôm eo Diệp Tuyền, dùng sức ôm y lên, thế nhưng lại dễ dàng ôm một người hai kiếm lên. Quảng Võ vững vàng thả người lên Đạp Viêm ô Truy, dùng ngón tay vuốt vuốt bờm của lão chiến hữu nhiều năm không gặp, cười vô thanh.
Mũi Đạp Viêm Ô Truy thở ra khí, vó ngựa đạp đạp đất mấy cái, xem như chịu chở người trên lưng.
Quảng Võ sải bước đến bên con ngựa Diệp Tuyền vừa cưỡi, dùng gno1n tay chỉ Vu Huyền đang ở gần cuối đoàn người, chỉ đích danh muốn Luyện Ngôn Triều qua xem.
“Ô Truy trời sinh tính tình cao ngạo, sao con này lại dễ bảo như thế?”
“Ta còn chưa hỏi ngươi, sao ngươi lại hỏi ta trước?”
“Ngươi muốn hỏi cái gì?” Diệp Tuyền trợn mắt, hiện giờ y đang có một bụng câu hỏi không tìm được người giải đáp.
“Ôm lên rất nhẹ.” Quảng Võ nói, giọng nói có chút khàn khàn.
Diệp Tuyền thò tay ra sua lưng sờ sờ trọng kiếm của mình, hiểu được lời Quảng Võ nói có ý gì. Nhưng mà y cũng không định trả lời đối phương, chỉ kéo mũ trùm đầu vờ như không nghe rõ.
Quảng Võ cũng không truy hỏi, hiền lành cười cười, nói: “Con Ô Truy này đã được ta cứu một mạng.”
Quảng Võ đang trả lời vấn đề y hỏi lúc nãy. Diệp Tuyền bỗng dưng xúc động, có cái gì đó rất ấm áp từ trong đầu chảy ra ngập tràn thân thể, hơi cong gno1n tay lên, dường như có thể cảm thấy sự ấm áp đang tuôn chảy trong đó.
“Cũng không phải không thể nói cho ngươi.” Diệp Tuyền nói với hắn, nhịn không được hơi nghiêng người về phía Quảng Võ.
Quảng Võ vội vàng dùng cơ thể đẩy y về, ý cười trong mắt tràn đầy đến mức gần như trào ra. “Vậy nươi nói cho ta nghe đi.”
“Có qua có lại mới toại lòng nhau.” Diệp Tuyền nhấc tay khoác lên vai Quảng Võ, áo khoác trượ lên, lộ mấy ngón tay hơi đỏ lên, thoạt nhìn là do rất ấm. “Thương của ngươi.”
“Được, nhưng mà có một yêu cầu, ngươi không thể nói cho người khác biết.”
“Chuyện nhỏ.” Diệp Tuyền dùng sức gật đầu, mũ trùm rớt xuống, gió thổi qua thổi tung tóc y, lộ ra vành tai mềm mềm trắng trắng.
Quảng Võ bỗng bật cười, vươn tay kéo mũ trùm lên cho y, đầu ngón tay hơi lạnh lo đãng cọ qua khóe mắt Diệp Tuyền.
Diệp Tuyền từng nghe được rất nhiều lời đồn về Lẫm Phong Bảo bảo chủ.
Hành tung của Lẫm Phong Bảo bảo chủ rất thần bí, diện mạo của Lẫm Phong Bảo bảo chủ chỉ có các tâm phúc mới biết, không biết Lẫm Phong Bảo bảo chủ rốt cuộc là nam hay nữ, Lẫm Phong Bảo bảo chủ dùng binh khí nào cũng không ai biết.
Sự tồn tại cùa Lẫm Phong Bảo bảo chủ cứ như là hư cấu để uy hiếp người trogn Ác Nhân Cốc.
Nếu có kẻ nào dám phá hoại Ác Nhân Cốc, Lẫm Phong Bảo bảo chủ sẽ ra tay, đánh hắn xuống mười tám tầng địa ngục không thể trở mình.
Bất cứ ai trong Ác Nhân Cốc cũng từng nghe những lời đồn về Lẫm Phong Bảo bảo chủ. Sự tồn tại của người này cứ như một bức tường cao không giới hạn, dù có cố gắng cỡ nào cũng không thể vượt qua, bởi vì bức tường này không có “cuối cùng”.
Diệp Tuyền cũng từng hiếu kỳ cũng từng nghĩ đến người mang danh “Cực Đạo Ma Tôn” này, người có thể đứng vững ở Ác Nhân Cốc đồng thời không cần tự mình ra tay cũng có thể hù dọa đối thủ rốt cuộc là ai.
Không ngờ sự thật lại khác xa với tưởng tượng của y.
VỐ tưởng rằng người đó giống như Vương Di Phong, hoặc là Tàng Kiếm Sơn Trang đại trang củ, nếu không phải là cũng giống như Vạn Hoa Cốc cốc chủ Đông Phương Vũ Hiên. Tóm lại là trên người phải có một loại khí chất khiến người ta không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
Quảng Võ không phải là người như vậy, Quảng Võ là một người bình thường.
Diệp Tuyền không nhịn được lén nhìn người xưa nay chỉ xuất hiện trong những lời đồn của Ác Nhân Cốc.
Khuôn mặt người kia tựa như bị đao khắc qua, ánh mắt lợi hại như chim ưng đang dừng ở nơi khác, đôi môi mỏng nhạt màu khép lại đồng thời hơi hơi cong lên.
“Thương không có chân.” Quảng Võ nói: “Sẽ không chạy.”
Diệp Tuyền kích động thu hồi ánh mắt, trong miệng thở ra một cuộn khói trắng.
Đã qua giữa trưa từ lâu, ánh mặt trời trong gió tuyết cũng không mang đến nhiều ấm áp, đã thấp thoáng thấy được Lẫm Phong Bảo đứng lặng trên đỉnh tây Côn Lôn.
Muốn đến Lẫm Phong Bảo thì phải đi qua một con dốc, gió ở đây rất lớn, thế nên vì lý do an toàn mà mọi người đều xuống ngựa đi bộ. Đi ở phía trước là một đệ tử Cái Bang, nhìn không ra tuổi tác, mỗi một bước chân đều rất mạnh mẽ, đạp ra dấu chân rất sâu trên tuyết.
Hiện tại là lúc thời tiết ở Côn Lôn xấu nhất. Càng lên cao gió càng lơn, nếu không phải bọn họ đều có luyện võ thì có khi đã bị gió thổi xuống.
Diệp Tuyền cũng đi không dễ dàng cho lắm. Gió quá lớn, trên người y còn đeo trọng kiếm, tuy trọng kiếm không nặng nhưng lại không nhỏ nhắn thanh mảnh như những vũ khí khác, bị gió thổi cũng không tạo ra lực cản. Trọng kiếm lại khác, vừa không nhỏ nhắn vừa không thanh mảnh, giỏ vừa thổi lên liền có cảm giác như sắp bị trọng kiếm cuốn bay.
“Nắm lấy ta.”
Người đia trước vươn tay về phía y. Năm ngón tay của bàn tay kia thon dài, khớp xương rõ ràng, móng tay được cắt thành hình vòng cung mượt mà.
Xì. Diệp Tuyền quăng hết những suy nghĩ trong đầu, nắm lấy tay Quảng Võ như bắt được một cọng rơm cứu mạng.
Có người kéo mình đi về phía trướng, đoạn dốc này cũng dễ đi hơn rất nhiều. Đi đến khoảng đất trống đầu tiên thì cuồng phong dữ dội đã giảm xuống.
“Chỗ này gió nhỏ, nghỉ ngơi một lát rồi đi tiếp.”
Nói là nghỉ ngơi, thật ra không có bao người ngồi xuống nghỉ, Ở nơi Côn Lôn này quá thả lỏng không phải là một chuyện tốt.
Diệp Tuyền nắm một ít tuyết trên sơn đạo áp lên mặt, cảm gíac lạnh lẽo khiến người ta tỉnh táo hơn chút. Hôm qua uống say nên ngủ quá sớm, buổi tối thức dậy ăn chút đồ rồ về ngủ tiếp nhưng thật ra vẫn nửa mơ nửa tỉnh, mơ mơ màng màng lăn qua lăn lại trên giường đến hừng đông.
“Có chút chút.” Diệp Tuyền nhéo neho1 mặt mình đứng bật dậy.
“Vậy thì lên đến rồi đi ngủ.” Quảng Võ nhanh chóng lùi lại đển tránh bị Diệp Tuyền đụng vào. Hắn nhìn thấy tơ máu trong mắt đối phương không hiểu sao có chút chướng mắt.
“Vậy đi thôi.” Trong đầu Diệp Tuyền đã hiện ra một chiếc giường lớn mềm mại đang mời gọi y nằm lên đó.
“Không được, nếu ngươi ngủ sớm quá thì mai cũng vậy thôi, lên đến rồi cũng phải chịu.” Quảng Võ vỗ vỗ hai má Diệp Tuyền, trên mặt viết bốn chữ —— Ngươi khó ta vui thật to.
Diệp Tuyền bĩu môi, lại không dám cãi nhau với Quảng Võ trước mặt thuộc hạ của hắn, đành phải nhỏ giọng nói thầm: “Cho rằng đây là tại ai chứ…”
Quảng Võ sờ sờ cái cằm đã được cạo sạch không còn chút râu nào của mình, thực “nghiêm túc” nghĩ gì đó.
“Nếu đã như vậy thì để ta giúp ngươi lên tinh thần.”
Diệp Tuyền mờ mịt nhìn hắn, đối phương vươn tay nắm cằm y, cả khuôn mặt nhích lại gần, ý cười trong mắt vô cùng rõ ràng. Diệp Tuyền cừng đờ nuốt một ngụm nước ọt, trái tim không chút tiền đồ đập loạn nhịp. Đầu lưỡi Quảng Võ chớp thời cô lướt qua môi, động tác nuốt nước bọt đột nhiên dừng lại.
“Ta còn chưa hôn mà.” Giọng nói của Quảng Võ hơi khàn khàn, hàm ý ẩn chứa trong đó vô cùng rõ ràng.
“Ta đã tỉnh.” Qt nuột nửa ngụm nước bọt còn lại xuống.
“Ta sợ lát nữa ngươi lại buồn ngủ.”
“Ta…”
Quảng Võ đang hôn y, kéo đầu lưỡi y vào miệng mình ôn nhu lại triền miên liếm láp. Trong xong mũi Diệp Tuyền phát ra tiếng hử mỏng manh, không cầm lòng được đáp lại đối phương, đầu lưỡi quấn lên lưỡi Quảng Võ, tham làm đòi hỏi nhiều hơn.
“Ta thấy ngươi hẳn là tỉnh rồi.” Quảng Võ buông môi y ra, dùng ngón cái xoa xoa khóe môi Diệp Tuyền: “Tỉnh thì đi tiếp thôi, còn chưa tới Lẫm Phong Bảo mà, tới rồi mới có ngon ngọt khác.”
Mặt Diệp Tuyền xanh trắng luân phiên, răng cắn lại kêu kèn kẹt.
“Thật khó hầu hạ.” Quảng Võ thấp giọng than thở một câu, vương tay kéo mũ trùm của Diệp Tuyền lên, cúi đầu dán sát vào môi đối phương, không có bất cứ động tác nào. “Nếu ngươi không đi thì trời sẽ tối đó.”
Luyện Ngôn Triều đã nhận được tin bảo chủ sắp về từ lâu, phòng ốc đã được quét dọn. Sau khi nhận được tin, người của Lẫm Phong Bảo cũng đốt bếp lò lên, chỉ chờ bảo chủ về ở.
Diệp Tuyền lăn lộn trên giường trong phòng dành cho khách. Lò than trong phòng chỉ mới được đốt, cửa sổ cũng là khi y vào mới tự mình đóng lại, hiện tại trong phòng đang lạnh như băng.
“Ss…” Quảng Võ đi vào liền rùng mình: “Lạnh quá, đến chỗ ta đi.”
Diệp Tuyền tắt lửa trong lò than, vừa run vừa theo sau Quảng Võ.
“Không phải chỉ là vào phòng rồi cởi áo lông ra thôi sao, lạnh lắm à?”
Lạnh lắm. Diệp Tuyền liều mạng gật đầu.
Phòng của Lẫm Phong Bảo bảo chủ hoàn toàn khác xa. Diệp Tuyền đá giày trên chân xuống rồi lập tức chui vào trong ổ chăn.
“Tháo đao xuống.” Quảng Võ lớn tiếng ra lệnh.
Diệp Tuyền nhanh nhẹn tháo sợi dây tơ hồng dùng để treo đoản đao trên thắt lưng ra, vô cùng tự nhiên đặt lên tủ thấp đầu giường. Sau đó… không biết tại sao lại cởi đai lưng của mình ra.
Quảng Võ nhíu mày, đi đến bên giường bắt được cánh tay đang kéo quần xuống của Diệp Tuyền: “Hôn ngươi một cái người liền muốn làm trọn gói à?”
“Xí, là ngươi bảo ta tháo đao.”
“Ở Trường An mang đao ngủ cùng ta biết bao nhiêu ngày, sao đến Lẫm Phong Bảo liền chịu tháo?”
Tay Quảng Võ thản nhiên trượt vào trong quân Diệp Tuyền, dán lên làn da quanh na8nm không gặp ánh sáng trượt xuống, đụng đến một dây đai da dê mềm mại. Tay Quảng Võ sờ sờ bên đùa Diệp Tuyền, ngoài ý muốn, hắn không chạm đến đao đối phương giâu trên dường.
“Đùi trong?”
“Bỏ tay ra…!” Diệp Tuyền nắm lấy cánh tay hắn kéo kéo ra ngoài.
Quảng Võ chạm đến đoản đao đeo ở đùi trong của Diệp Tuyền, ngón tay trượt vào giữa đai da dê và làn da, dùng sức vuốt ve thịt non bị siết chặt.
“Ư… Bỏ tay ra…”
“ta tháo đao.”
“Ta tự mình tháo!”
“Sắp tháo xong rồi, đừng lộn xộn.”
Diệp Tuyền chạm đến bụng Quảng Võ, chỗ đó còn quấn một tầng băng vải rất dày. Y xoa nhẹ vài cái, cười bên tai Quảng Võ như đang uy hiếp.
“Họ Diệp, ngươi dám ấn xuống thì ta dám thao ngươi.”
“Đệt… Làm ăn lỗ vốn, không thèm!” Diệp Tuyền không an phận giật giật chân, sốt ruột thúc giục: “Ngươi nhanh lên được không, định sờ bao lâu hả!” Gương mặt mới lúc nãy không còn màu máu không biết từ khi nào đã ửng hồng lên.
Quảng Võ chậm rãi tháo nút thắt đai da dê ra, dùng ngón tay kéo lỏng đai da dê, kéo chiếc đai da dê không biết đã dán trên người Diệp Tuyền bao lâu ra ngoài, mang theo một thanh đoản đao ánh bạc. Quảng Võ ném đao lên tủ đầu giường, cánh tay vói vòng trong quần Diệp Tuyền chẳng những không có ý định rút ra mà cánh tay còn lại cũng thò vào. Hai tay đều dán lên đùi trong, cẩn thận vuốt ve vết hằn do da dê siết ra.
“Lấy tay ra…”
“Siết chặt như vậy không đau chân à?”
“Mặc kệ ta!”
Quảng Võ mở tủ tìm kiếm một chút, lấy ra một lọ thuốc cao. Hắn mở nắp lọ ra ngửi thử, lấy ra một chút vê vê. Thuốc còn mới, hẳn là biết hắn về nên bỏ vào. “Tự mình bôi đi.” Quảng Võ ném lọ thuốc cao vào lòng Diệp Tuyền.
Diệp Tuyền lấy một chút thuốc cao ra chăm chú nhìn, mùi hoa nhàn nhạt lan tỏa trong không khí.
“Ngươi đi ra ngoài!”
“Phòng của ta, ngươi bảo ta ra ngoài?”
“Chủ không ra thì bắt khách ra à?”
“Lá gan của kỳ chủ thật sự không nhỏ, dám nói chuyện chủ khách với bảo chủ à?”
“Bào chủ.” Thanh âm phá không khí của Luyện Ngôn Triều từ ngoài truyền vào.
Quảng Võ thu lại vẻ mặt cà lơ phất phơ, đi ra mở cửa cho nàng, thờ ơ hỏi: “Có chuyện gì?”
“Có chút chuyện…” Nàng nhìn thoáng qua Diệp Tuyền trong phòng, không tình nguyện nói chuyện với Quảng Võ trước mặt người ngoài.
Chút tâm tư ấy sao Quảng Võ có thể không nhìn ra, tỏ thái độ như là trong phòng không có ai muốn Luyện Ngôn Triều nói tiếp.
“bảo chủ, việc này… không thích hợp nói trước mặt người ngoài.”
“Nếu đã vậy thì các ngươi cứ tự xử lý đi. Ta không ở Lẫm Phong Bảo đã nhiều năm, các ngươi cũng đã quen tự làm những việc mình có thể làm, hiện tại phải bảo các ngươi làm này làm nọ ta thấy không quen, lui ra đi.” Đang chuẩn bị đóng cửa lại, Quảng Võ bỗng nhiên dừng động tác, gọi tên Luyện Ngôn Triều. “Điều ba người ra ngoài, người của ta, không phải người của ngươi. Với lại, mời vị tiên sinh của Ẩn Nguyện Hội đến.”
Luyện Ngôn Triều lập tức lên tinh thần: “Thuộc hạ tuân mệnh!” Trong mắt là ý cười lâng lâng.
“Người đã đi rồi, ngươi cũng nên cho ta xem nó chứ?”
“Còn muốn ta lấy cho người à?”
“Vớ vẩn!”
Quảng Võ ném thương của mình cho Diệp Tuyền, đối phương vững vàng tiếp được. Giống như đang mở quà, vội vã tháo miếng vải đen bọc ở ngoài ra.
Thanh thương lóe ánh hồng hiện ra trước mắt Diệp Tuyền, Quảng Võ chợt thấy vẻ không thể tin chợt lóe lên trên mặt y.
Hỏa Long Lịch Tuyền…
Thần binh gửi trong Kiếm Trủng ở Tàng Kiếm Sơn Trang, sao Diệp Tuyền có thể không biết.
Chủ nhân của Hỏa Long Lịch Tuyền không phải Thiên Sách Phủ Quảng Võ, cũng không phải Lẫm Phong Bảo bảo chủ mang danh “Cực Đạo Ma Tôn”, mà là của một người khác.
Diệp Tuyền bỗng nhiên bật cười. Y cư nhiên quên mất, người đứng trước mặt mình có bối cảnh phức tạp cỡ nào, có quan hệ với ông chủ lớn kia cũng chẳng có gì là lạ.
Hắn vốn là một bí ẩn.
Cuối cùng cũng kịp chương 10 =)) Và hai đứa nó lại tiếp tục tính tứ ở nơi công cộng và cả nơi riêng tư =)) Chị Luyện Ngôn Triều đừng có nhờn với bảo chủ phu nhân =))
Chú họ Quảng không ăn được thì cũng phải chấm mút chút =)) Không thể ăn thịt thì phải ăn đậu hủ =))
Các thím đoán xem Quảng Võ là ai nào? =))
Một phần hai chặng đường rồi nhé:3