Mê Thất

Chương 85




“Để khỏi hao tâm tổn trí phí phạm thời gian… chặt bỏ nó được không?” Lâm Hạo nói.

Ta nhất thời huyết khí dâng lên, quả nhiên……

Lâm Hạo đi ra ngoài, ta trượt xuống mặt đất. Thật sự sẽ mất đi một chân sao? Lâm Nam ngươi hại chết ta!

Không cho phép ta nghĩ nhiều, Lâm Hạo đã trở lại, cầm trong tay một chiếc dao phay. Hai hàm răng bắt đầu đánh vào nhau, hai chân rút lại về phía sau. Lâm Hạo nắm chân ta kéo thẳng ra, nói: “Ngươi nên nhắm mắt lại. Ta e là ngươi chịu không nổi!”

Ta đương nhiên không có dũng khí nhìn cảnh huyết nhục mơ hồ, vì thế ta nhắm chặt mắt lại, mồ hôi lạnh đầm đìa, mí mắt không ngừng co rút.

Chờ đợi đau đớn tiến đến nháy mắt……

Chỉ nghe ‘két’ một tiếng, Lâm Hạo nói: “Tốt lắm, mở mắt ra!”

Không có đau đớn, ngược lại sức nặng của sợi xích nhỏ trên chân không còn nữa. Lâm Hạo cầm trong tay chìa khóa, hướng trước mặt ta khua khua. Chân ta vẫn được giữ lại.

“Ngươi tưởng thật sao? Ta làm sao có thể chặt chân ngươi được. Vừa rồi nhìn ngươi trông rất thú vị nên mới đi xuống lấy dao dọa ngươi. Quả nhiên, biểu tình của ngươi càng thú vị!” Lâm Hạo mang theo tiếu ý ném con dao sang một bên.

“Ngươi…cái chìa khóa đó làm thế nào ngươi có dc?” Ta tò mò nhìn chìa khóa trong tay y, hình dáng so với của Lâm Nam không giống nhau.

Lâm Hạo tựa hồ rất hưởng thụ biểu tình của ta vừa rồi, cười nói: “Quả thật khiến ta mất không ít công phu mới giống được, bằng không ta đã sớm……” Lâm Hạo đột nhiên thu nhỏ miệng lại, dừng lại một lúc rồi nói: ” Đi thôi!”

Ta giãy dụa nói: “Không cần!”

“Không cần?” Lâm Hạo nói: “Tại sao? Ngươi muốn cả đời bị nhốt tại nơi này hay sao?”

Ta đương nhiên không muốn, nhưng đi với Lâm Hạo thì ta càng không nguyện ý

“Buông ra, ta không đi, ta tình nguyện ở nơi này……” Nói còn chưa dứt lời, Lâm Hạo không kiên nhẫn đánh vào gáy ta.

Đau đớn qua đi, chỉ còn lại một mảnh hắc ám.

Ý niệm cuối cùng trong đầu là: Khi ta tỉnh lại có lẽ đã là trong nhà Lâm Hạo.

Sự thật chứng minh, ta đã đoán sai, nhưng cũng chẳng tốt hơn chút nào. Là ở trên phi cơ, hơn nữa là máy bay đã được bao toàn bộ, bên trong ngoại tiếp viên của máy bay thì chỉ có Lâm Hạo và ta.

Lần thứ N cô tiếp viên hàng không ân cần hỏi có cần phục vụ hay không. Ta nghĩ nếu hướng nàng cầu cứu, nói là ta bị bắt cóc, không biết sẽ thế nào?

Nhưng nhìn nàng hướng Lâm Hạo ngọt ngào đến gần như nịnh nọt tươi cươi, mà cơ hồ không thấy sự tồn tại của ta, ta nghĩ, chung quy cũng không thể thực hiện được.

Hoàn đệ bát thập ngũ chương.

¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤