Nghe chất vấn của ta, Lâm Nam ngược lại nở nụ cười: “Ngươi hiện tại không thể lý giải nổi hành động của ta, nhưng một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu được!”
“Cái gì…… Sao…… Ngươi không phải quyết tâm muốn…… muốn ta……” Ta cắn môi, không muốn nói những điều kia!
“Muốn ngươi sinh hài tử!” Lâm Nam bổ sung nói: “Không sai, là ta quyết tâm muốn một đứa con của chúng ta!”
Ta trừng mắt nhìn Lâm Nam: “Không thể! Ta không đồng ý!”
Lâm Nam trong nháy mắt mặt trở nên biến sắc “Không thể theo ý ngươi!”
“Ta muốn về nước!” Ta buột miệng nói.
Bàn tay giơ tay lên giữa không trung dừng lại, Lâm Nam nheo mắt, nhìn ta thật kỹ, “Ta sẽ không đánh ngươi, bất quá, là ngươi bức ta!” Nói xong, đột nhiên lấy ra một chiếc còng tay kim loại. Trong chớp mắt, tay trái ta bị khóa lại, phía còn lại của còng tay nằm trong tay Lâm Nam.
“Ngươi!” Kinh hãi kêu lên, Lâm Nam đã kéo ta hướng lên lầu. Kim loại cứng chắc cọ sát vào rất đau, nhưng Lâm Nam vẫn như cũ dùng sức kéo ta lên lầu. Nghiêng ngả lảo đảo cuối cùng cũng đến phòng ngủ, Lâm Nam khóa bên còn lại của còng tay vào thành sắt chạm trổ được chạm trổ tinh xảo trên giường.
Ta giãy dụa kịch liệt “Ngươi mau thả ta ra!”
“Đến khi ngươi tỉnh táo lại đã. Trước khi khôi phục trở lại A Hòa ngày xưa, ngươi sẽ không được tự do!” Lâm Nam nói, trên mặt cư nhiên mang theo một tia thống khổ.
“Cái gì mà gọi là ta của trước kia!?” Ta dừng những động tác ngước nhìn Lâm Nam.
Trên mặt bị Lâm Nam nhẹ nhàng mơn trớn: “Trước kia ngươi sẽ không đối với ta như vậy. A Hòa luôn rất ôn nhu, rất ôn nhu với ta, cũng sẽ không cự tuyệt yêu cầu của ta!”
Ta chán nản ngồi xuống mép giường, “A Nam, trước kia ngươi cũng sẽ không ép buộc ta như vậy!”
Hàm dưới bị kháp trụ, Lâm Nam nghiến răng nghiến lợi: “Ta mặc kệ. Mỗi khi nghĩ đến ngươi gạt ta sinh hài tử cho ca ca, ta liền hận không thể… hận không thể giết các ngươi!”
“Đó là bị Lâm Hạo bắt buộc! Ngươi nghĩ rằng ta muốn lắm sao?” Lời nói đều đã bị hạn chế, ta dùng tay phải có thể cử động nắm lấy tay Lâm Nam đang niết trụ cằm ta, chính là Lâm Nam bất vi sở động.
“Cho nên, ta đã nhẫn nại. Vi sao ngươi còn muốn chạy trốn!” Lâm Nam lắc mạnh bả vai ta, biên độ kịch liệt khiến trước mắt ta biến thành một màu đen tối.
Ý thức được bản thân thất thố, Lâm Nam thả ta ra quay đầu đi, chờ sau khi hô hấp nặng nề của hắn từ từ bình phục thì Lâm Nam mới một lần nữa đối mặt với ta, “Ngươi nghỉ ngơi di, ta muốn đi ra ngoài một chuyến.”
Cửa bị khóa trái từ bên ngoài. Kỳ thật không cần phải làm như vậy. Còng tay rất chắc, trừ phi ta chặt bỏ bàn tay hoặc là có thể kéo giường đi, bằng không căn bản không thể mảy may di động được.
Đã không thể động đậy, ta dứt khoát cởi giầy nằm lên giường nghỉ ngơi.
Hoàn đệ thất thập ngũ chương.
¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤