Mê Thất

Chương 67




Ở trong nhà nhàn cư, quần áo đơn giản có thể coi như là áo ngủ. Với tình trạng bây giờ, Lâm Nam đương nhiên khỏe hơn ta rất nhiều.

Lâm Nam xé vạt áo của ta sang hai bên, cúc áo đứt tung bung ra phân tán khắp trên giường. Thừa lúc Lâm Nam hôn cơ thể ta, tay ta với tới bình hoa thủy tinh xa xỉ trên tủ đầu giường, do dự có nên đánh ngất hắn hay không.

Quyết tâm, ta cầm lấy bình hoa. Chính là vừa rồi do dự đã khiến Lâm Nam chú ý tới động tác nhỏ của ta, tay bị nắm chặt kéo ngược ra sau lưng, bình hoa cũng bị Lâm Nam gạt xuống đất.

Rất nhanh, thân thể vặn vẹo sẽ trở nên kiệt sức, ta nghiêng đầu dồn dập hô hấp.

Lâm Nam chỉ bằng sức nặng áp chế trên người ta, hai tay bắt đầu cởi quần áo của bản thân. Ta nhìn thấy cơ hội, tích tụ mọi sức lực một phen đẩy ngã Lâm Nam. Lâm Nam không phòng bị nên bị ta đột nhiên đẩy ngã xuống mặt đất, mặt đều tái đi.

Bất chấp quần áo chưa mặc, ta chạy về phía cửa. Như thế nào cũng muốn trốn khỏi Lâm Nam đang nổi điên, chờ hắn tỉnh táo lại sẽ nói sau.

Vặn mở cửa phòng, ta không dám quay đầu nhìn lại, sau lưng là những tiếng bước chân, hơn nữa càng ngày càng gần.

Đi xuống cầu thang, ta nhốt chính mình trong một phòng trống không dùng đến, khóa trái cửa rồi mới thoát lực ngồi xuống mặt sàn lạnh như băng.

Dùng tay ấn lên bụng mình, nơi đó vẫn còn lưu lại vết sẹo rõ ràng, là lúc sinh Lâm Lan lưu lại. Lâm Nam cũng từng tò mò hỏi ta, bất quá bị ta hàm hồ nói cho có lệ, ta nói đó là vết cắt trước kia không cẩn thận bị ngã sấp xuống.

Ngoài cửa không hề có động tĩnh, tinh thần của cũng lơi lỏng xuống, ôm đầu gối nhìn rừng cây lắc lư ngoài cửa sổ.

Tiếng kim loại rất nhỏ vang lên, cửa mở, Lâm Nam cầm trong tay một chuỗi chìa khóa. Ta lập tức đứng lên thối lui về phía cửa sổ. Lâm Nam mặt không chút thay đổi đem chìa khóa ném vào một góc.

“A.. A Nam……” Ta mười ngón nắm chặt, xoắn cùng một chỗ.

Vẻ mặt luôn cười dịu dàng của Lâm Nam biến mất, trên mặt giờ đây là đường nét lạnh lùng kiên định, “Lại đây!”

Ta còn muốn mở miệng hỏi vừa rồi có phải chỉ là chút ‘vui đùa’ phải không, nhưng giờ bỗng chốc không thể hỏi. Lâm Nam đã không còn kiên nhẫn được nữa, hắn nắm tay ta kéo ta lên gác.

“A Nam, buông, ngươi không cần như vậy!” Ta khống chế âm lượng không được, bọn người hầu tò mò nhìn chúng ta.

Lâm Nam hướng bọn họ nói: “Hôm nay nghỉ một ngày, bất luận kẻ nào cũng không được xuất hiện ở đây!”

Sau đó, người trong đại sảnh đều tản đi.

Trơ mắt nhìn Lâm Nam trói cổ tay ta bằng bằng khăn tay, sau đó buộc chặt bằng caravat.

Hai tay đánh mất tự do, ta lại bị đặt trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ.

Lần này có muốn chạy trốn, hy vọng cũng trở nên xa vời …… Lâm Nam nói: “Ngươi vì sao muốn chạy trốn?” Tay ôn nhu mơn trớn hai gò má của ta, sau đó là cằm, cuối cùng là tới cổ.

Hầu kết bị vuốt ve qua lại, có điểm muốn ho khan, ta nhịn xuống nói: “Là ngươi rất kỳ quái!”