Chúng ta lẳng lặng đối mặt nhau, ngẫu nhiên nói vài câu, cả hai đều biết hiện tại lời nói chỉ là vô ích, không có ý nghĩa an ủi gì cả.
“Ngươi không cần lo lắng!” Lâm Nam nói.
Ta lắc đầu tỏ vẻ minh bạch, nhưng là trong lòng ta vẫn tràn ngập lo lắng không yên. Khoảng thời gian mười mấy năm cũng không thể ngăn cản Lâm Hạo.
Lâm Nam mất đi cuộc sống giàu sang sung túc cùng 1 thân thể khỏe mạnh. Hiện tại, ca ca hắn còn muốn lấy đi một bộ phận trong cơ thể hắn. Ta không biết phía sau nụ cười của Lâm Nam liệu có thương tâm hay không? Ta cái gì cũng không thể mở miệng hỏi……
“Ta có thể ôm ngươi được không?”
” Bệnh của ta vẫn chưa tốt, tuy rằng có thể xem là khá hơn rất nhiều, ta cũng không muốn lây truyền cho ngươi!” Lâm Nam cười khổ.
“Không quan hệ, chúng ta ở cùng nhau lâu như vậy cũng chưa xảy ra việc gì!” Ta không cần biết, cho dù bị nhiễm căn bệnh đáng sợ của Lâm Nam, ta cũng nguyện ý được thân cận với hắn.
Do dự một hồi, Lâm Nam vẫn là cười vươn tay về phía ta!
“Xem ra ngươi khí sắc tốt hơn nhiều!” Ta sờ sờ khuôn mặt anh tuấn của hắn.
Lâm Nam nhìn bát canh chưa nguội bên cạnh, thở dài: “Lý tẩu mỗi ngày hầm rất nhiều thứ này thứ kia rồi mang đến. Ta bị nàng ép ăn rất nhiều!”
Ta xem bát súp nùng trù kia, lại nhìn Lâm Nam nhăn nhó mặt mày, ta không khỏi bật cười.
Khoảng một tiếng sau, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra. Nam nhân trung niên thường đi sau Lâm Hạo bước đến: “Trữ tiên sinh, Lâm Hạo tiên sinh phát hiện ngài không ở trong phòng nên cảm thấy rất mất hứng, hy vọng ngài sớm trở về một chút!”
Ta thất kinh đứng lên, Lâm Nam nói: “Không sao đâu, ngươi đi đi!”
Khi ta sắp rời đi, Lâm Nam còn nói: “Ta cam đoan, khi chúng ta rời khỏi nơi này mọi việc sẽ không giống như lần trước. Chúng ta sẽ vĩnh viễn bên nhau!”
“Ta tin tưởng ngươi!” Ta hướng hắn mỉm cười.
Nam nhân đi bênh cạnh không hề tỏ ra khó chịu khi ta cố tình đi lề mề mà lại rất phối hợp bằng cước bộ chậm rãi.
Phòng không bật đèn, ta mơ hồ nhìn thấy Lâm Hạo đang ngồi dậy.
“Muộn như vậy mà người đi đâu? Ta không phải đã nói không được rời khỏi sao?!” Lâm Hạo thanh âm có điểm khàn khàn.
“…… Chỉ là, tùy tiện đi ra ngoài một chút!”
“Tùy tiện đi mà có thể đi đến chỗ Lâm Nam à? Nghiêm túc mà nói, ngươi hẳn là muốn rời khỏi thành phố này có phải không?”
“……”
“Lại đây!” Lâm Hạo nói.
Ta không hề nghĩ rằng hiện tại Lâm Hạo còn có thể ‘xử phạt’ ta giống như trước, nhưng nỗi sợ hãi lưu lại vẫn khiến chân ta hư nhuyễn.
“Đừng có lề mề. Lại đây ngủ!”