Mê Thất

Chương 54




“Ngươi đi ra ngoài đi, nơi này đã có hắn chăm sóc!” Lâm Hạo xoay mặt nói với hộ tá đang đứng yên bên cạnh.

Vì thế hộ tá kia bảo ta chú ý từng bình một, đừng cho nó rỗng, có gì không ổn phải lập tức nhấn chuông. Ta không ngừng gật đầu nhưng trong lòng kêu khổ. Tuy chỉ là chuyện đơn giản, nhưng ở trước mặt Lâm Hạo vốn là không dễ gì cho cam.

Quả nhiên, Lâm Hạo lúc bảo ta bưng nước, lúc sai ta gọt vỏ táo, gọt xong rồi y cũng không ăn, lại sai ta cắt cam. Chỉ chốc lát, trên chiếc bàn vuông đầy hoa quả và những thứ vụn vặt gì đó của y.

“Bóp chân cho ta!” Lâm Hạo lại nói.

Ta kiềm chế xúc động không chạy ra ngoài, chậm rãi ngồi vào ghế tựa bên cạnh. Một mặt xốc chăn lên, một mặt nghĩ mình vì cái gì phải hầu hạ y, lại nhớ tới Lâm Nam đang nằm trong bệnh viện này, tâm tình liền càng ngày càng suy sụp.

“Không cam lòng?” Lâm Hạo cầm lấy chén nước trong tay thưởng thức, ánh mắt nhìn về phía xa xa.

“……” Âm thanh Lâm Hạo rất nhỏ, ta giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục xoa bóp bắp đùi yếu đi không ít của y.

“Không cam lòng cũng thế, dù sao mọi chuyện cũng chẳng thay đổi được gì. Ngươi đi lâu như vậy, đây là việc ngươi phải làm!” Lần này thanh âm lớn khiến ta không thể không chú ý.

Ta nhìn Lâm Hạo, hắn lại quay đi chỉ để ta nhìn thấy nửa đầu sau.

Lâm Hạo sai khiến ta bóp chỗ này, xoa chỗ đó, không được dùng nhiều sức nhưng cũng không được yếu quá. Nhưng khi ta căm giận nhìn y, y lại hất mặt lên không nhìn ta. Không thể hiểu nổi Lâm Hạo hôm nay, cảm giác như hài tử bị bệnh đang làm nũng.

Xóa bỏ ý tưởng trên, chỉ có đầu óc hồ đồ mới xem Lâm Hạo là một hài tử.

Liên tục bận rộn gần một giờ, ta ở trong phòng điều hòa mà toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Đợi đến khi Lâm Hạo tỏ vẻ có thể nghỉ ngơi, ta cơ hồ lập tức vọt tới sopha nằm xụi lơ, hai tay đều nhanh chóng không còn cảm giác.

Buổi chiều, khi ta hỏi Lâm Hạo lúc nào thì có thể rời đi, y nổi trận lôi đình, nói chờ sau khi bệnh y khỏe hơn sẽ cùng y trở về.

Buổi tối ăn xong cơm chiều, Lâm Hạo cảnh cáo ta không thể đi loạn, phải ở trong phòng chăm sóc y. Nhưng Lâm Hạo tinh thần rất kém, nhanh chóng ngủ thiếp. Ta nhìn chằm chằm y trong chốc lát, thấy y không có phản ứng, rón ra rón rén chạy ra ngoài.

Ta nhớ rõ phòng Lâm Nam, rất dễ dàng tìm ra phòng số A5-2, chỉ cách phòng Lâm Hạo một tầng và hai hành lang.

Lâm Nam thấy ta, lúc đầu là kinh ngạc nhưng sau đó lập tức mỉm cười: “Ngươi đến rồi!”