Mê Thất

Chương 172




“Là… là hắn không phải……” Ta lắp bắp nói.

Lâm Hạo tiến gần sát ta, “Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?”

“A!” Còn có thể làm sao bây giờ nữa chứ? Ta lui lui cơ thể, nhưng Lâm Hạo không buông tha cứ tiếp tục bò lên. Khí lực của y thế nhưng lại lớn hơn so với ta, tuy rằng trên người có bệnh, nhưng cơ bắp trước kia tập luyện hiện tại vẫn còn.

“Ta, ta muốn rời giường!” Ta hô lên.

Lâm Hạo hung tợn nói, “Không được!”

“……”

“Ngươi sợ cái gì?” Lâm Hạo có chút bất mãn, đã lâu như vậy rồi mà vẫn còn sợ hãi sao? Y nghĩ bản thân đã muốn che giấu rất tốt, vì thế ngữ khí trở nên mềm nhẹ hơn, “Ta sẽ không làm gì ngươi đâu, chỉ muốn sự công bằng thôi, không quá phận chứ?”

Hình như không quá phận! Ta a a gật đầu.

“Đưa mặt lại lại đây!” Lâm Hạo mệnh lệnh nói.

Ta trực giác lấy tay che mặt!

Xong rồi!

Ta không dám nhìn Lâm Hạo, nhưng sau cả buổi lại nghe thấy tiếng thở dài bên tai…… Ta nhìn qua khe hở giữa ngón tay. Trên gương mặt Lâm Hạo có chút bất đắc dĩ, nhưng nhiều hơn là sự cô đơn. Ta bỗng nhiên nhớ lại lời nói của y, ta sau lưng y chạy trốn cùng Lâm Nam, chẳng lẽ điều đó đã tạo vết sẹo trong lòng y? Ta run lên một chút, rất nhanh hôn một cái trên mặt y.

Sau đó thừa dịp y còn đang sững sờ, ta từ trên giường chạy mất, “Vậy là công bằng nhé!”

Hôm qua Lâm Nam đề cập đến chuyện giường, không ngờ hắn nói thật, đến giữa trưa có người đưa tới một chiếc giường vô cùng lớn đến khiến người ta không khỏi trố mắt bàng hoàng. Đừng nói là ba người, cho dù là năm người cũng vẫn dư sức. May mắn phòng ta cũng rộng, bằng không thì chẳng cho vào nổi.

Lâm Hạo không có ý kiến gì, nhưng Lâm Nam đối với chiếc giường mới cực kỳ hài lòng, còn ngồi trên giường nhảy nhảy mấy cái.

“Cái này thật thoải mái!” Lâm Nam lăn một vòng, giống như trẻ con hồ nháo khiến tóc rối loạn.

Có lẽ lần trước đi chơi rất vui, Lâm Nam đề nghị cuối tuần sẽ đi lên núi. Lâm Hạo sau khi xin ý kiến của bác sĩ cũng tỏ vẻ nếu Lâm Nam có thời gian, y cũng có thể phụng bồi, miễn là vận động thích hợp.

Vì thế Lâm Nam lựa chọn một khu du lịch phong cảnh vô cùng đẹp, sơn thế bằng phẳng, hơn nữa khoảng cách cũng không xa, lái xe chỉ cần hơn một giờ là đến.

Ngoài dự đoán là, Lâm Lan cũng đi theo, hơn nữa còn mang theo tiểu hài tử.

Lâm Lan còn đề xuất đi cắm trại. Trước kia Lâm Lan chưa từng lên núi, đối với đi chơi ở ngoại ô không biết lắm, nhưng xem TV cùng tạp chí miêu tả sinh động như thật, hưng phấn cũng theo đó mà nổi lên. Mấy người này đều không có khái niệm cắm trại dã ngoại, toàn là lên mạng tra, hoặc là tra sách. Chỉ là một lần du ngoạn nho nhỏ cuối cùng trở nên rất long trọng.

Trước hôm xuất phát một ngày, chúng ta đi mua giày leo núi, ba lô, trang phục vận động, ấm nước, lều trại, túi ngủ, khiến cho phía sau xe chật cứng.

Xe là do Lâm Nam lái. Ta có điểm hưng phấn, bằng này tuổi đầu rồi mà còn bởi vì đi chơi mà mất ngủ, nhưng đến sáng không hề mệt mỏi, trái lại tinh thần còn sáng láng hơn. Lâm Lan ôm tiểu baby ngồi phía trước, ta cùng Lâm Hạo ngồi ở ghế sau.

Bởi vì đi với tốc độ cao, ven đường có rất nhiều ruộng rau quả, tuy rằng không có phong cảnh gì nhưng đối với người chỉ biết những nơi xi măng cốt thép như ta mà nói thì vẫn vô cùng hấp dẫn, thỉnh thoảng còn hào hứng đoán xem đó là rau gì……

Tuy rằng đây không phải là khu danh lam thắng cảnh, nhưng bởi vì là cuối tuần nên người lên núi cũng rất đông. Đỗ xe ngừng ở dưới chân núi, chúng ta bắt đầu lấy hành lý. Lâm Lan, kẻ yêu cầu cắm trại, cậy mạnh vác lều gấp nặng nhất, tuy nhiên chúng ta không tán thành, bởi vì lão nhân trông xe nói cho chúng ta biết trên đó kỳ thật có nhà nghỉ……

Trừ bỏ Lâm Lan, chúng ta đều quyết định không mang theo tạp vật này. Hành trang gọn nhẹ xuất trận, đi được một phần ba, Lâm Lan liền thở hồng hộc. Lúc trước Lâm Hạo mở miệng bảo nó đem chiếc lều ném đi, ban đầu Lâm Lan không nghe, nhưng đi được một phần ba, Lâm Lan rốt cuộc chống đỡ không được, sau khi uống một chai nước khoáng, chiếc lều mới tinh đã bị nó xem như đồ bỏ đi khổng lồ vứt ở ven đường.

Hoàn đệ nhất bách thất thập nhị chương.

¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤