Mê Thất

Chương 149




Đến tối, ta hoàn toàn không muốn ngủ, chỉ tựa như một cái xác không hồn nằm vật vờ trên giường.

Nửa đêm, Lâm Lan rón ra rón rén tiến vào.

Ta đang chờ nó. Đột nhiên ngồi dậy, Lâm Lan bị ta dọa đến ngừng thở, nó lắp bắp nói: “Ngươi…. ngươi như thế nào lại tỉnh?!”

“Ngủ không được!” Ta ngay cả quần áo cũng không thay.

“Ta nghe Diệp Tề nói……” Lâm Lan dừng lại, cắn cắn môi, hạ quyết tâm, “Cám ơn!”

“Ngươi biết chuyện trước đây của ta không?” Ta hỏi.

Lâm Lan sửng sốt, sau đó gương mặt tuấn tú vặn vẹo, hiển nhiên nội tâm rối rắm vô cùng.

Bất chấp nó vẫn là hài tử, ta nhìn nó nói: “Ta vì sao lại mất trí nhớ? Rốt cuộc cùng phụ thân ngươi và Lâm Nam có quan hệ gì? Ngươi có biết điều gì không?”

Dồn dập hỏi khiến Lâm Lan quay đầu bước đi.

Ta nhìn cánh cửa đóng sập lại, suy sụp cúi đầu. Lâm Lan sẽ không nói với ta đâu. Trong lòng ta thấp thỏm. Vì cái gì Lâm Lan lại khó xử như vậy. Trên mặt lập tức như bị hỏa thiêu, ta chạy vào phòng tắm, vặn mở vòi nước, tùy tiện để nước lạnh dội vào người. Rất lạnh, nhưng ta không muốn né tránh.

Có lẽ nên sớm rời đi, ta không muốn tiếp tục tìm hiểu nữa. Trực giác nói cho ta biết rằng đó là một kết quả ta không thể thừa nhận.

Nhưng kế hoạch của ta gặp trở ngại. Ngày hôm sau khi vừa đứng lên thì cả người ta liền mềm yếu vô lực, ý thức mê man.

Khăn ướt đặt trên trán ta, thật thoải mái, ta nhịn không được thấp giọng rên rỉ một tiếng.

Trong mơ hồ, cở áo của ta có người đang chầm chậm khai mở.

“Đừng!” Ta hốt hoảng bắt lấy tay người nọ..

“Nghe lời nào, buông tay, để bác sĩ kiểm tra ngươi một chút!” Lâm Nam nói.

Ta bất vi sở động.

Một đôi tay lớn cường ngạnh gỡ ngón tay ta ra, “Đừng lộn xộn, chỉ chuẩn đoán bệnh một chút thôi mà!” là Lâm Hạo, đúng rồi, y cho tới bây giờ đều là như thế, bá đạo và cường ngạnh.

A, “cho tới bây giờ” nghĩa là sao? Ta nghĩ muốn nắm lấy mảnh kí ức đã mất đi trong đầu, nhưng cuối cùng vẫn không thể được, rất nhanh liền thiếp đi mất.

“Đến đây, ăn ít cháo nóng!” Khi Lâm Nam đánh thức ta dậy đã là chạng vạng.

Bụng tuy rằng rất đói nhưng trong miệng ta lại không có mùi vị gì, xem ra bát cháo thanh đạm lúc này lại hợp khẩu vị. Lâm Nam đút rất chậm, đến khi ăn xong hơn nửa bát đã qua gần hai mươi phút.

Thuốc tiêm bắt đầu có tác dụng, ta đã hạ sốt, chính là toàn thân đều dính mồ hôi. Ta giật giật áo ngủ dính sát trên người.

“Muốn đi tắm sao?” Lâm Nam quan tâm hỏi.

“ừm!”

“Ta đỡ ngươi đi!” Lâm Nam kéo cánh tay ta.

Vào phòng tắm, Lâm Nam vẫn không có ý buông tay, ta nói: “Ngươi đi ra ngoài đi!”

Lâm Nam có chút không tình nguyện, miệng nói: “Ta giúp ngươi a!” ý tứ có chút nịnh nọt lấy lòng.

“Không cần!” Thanh âm của ta sắc bén. Lâm Nam hơi ngạc nhiên, nhưng lập tức gật đầu tránh ra.

Khóa cửa, ta có chút thoát lực ngâm mình trong bồn tắm lớn. Ngón tay trượt xuống, tới chỗ bí mật nơi hạ thể, nơi này, đến khi nào mới có thể biến mất đây……

Thu hồi tay, ta lấy xà phòng chà xát mấy lần.

Lau khô cơ thể, trên gương phản chiếu một nam nhân sắc mặt tái nhợt, giống như sinh vật đang co đầu rút cổ, không hề có sức sống. Cảm giác chán ghét chính mình lên đến cực đỉnh, ta vặn van nước, đem toàn bộ mặt dìm trong bể nước.

Đến tột cùng là ai đã làm điều này, hủy cuộc phẫu thuật của ta, hủy cả nhân sinh của ta.

Ông trời a, ngươi sao nhất định phải tra tấn ta như vậy, ta tuy sớm biết rằng phẫu thuật của ta sẽ kết thúc, nhưng vì sao lại dùng phương thức như vậy! Tại nơi bệnh viên kia, người cùng ta thân cận, người cùng ta tiếp xúc, chỉ có Lâm Nam a. [Bởi vì trí nhớ của nhân vật chính ngừng lại trước khi bị Lâm Hạo XXOO]

Sắp hít thở không thông, ta ngẩng đầu gạt bỏ giọt nước. Sẽ không, Lâm Nam sẽ không làm loại sự tình này, khi đó hắn vẫn chỉ là một hài tử!

Hoàn đệ nhất bách tứ thập cửu chương.

¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤