Lâm Nam dừng bước, lại lặng lẽ đẩy ta đi về phía trước.
“Đứng yên! Trữ Chí Hòa!” Lâm Hạo hô tên ta: “Ngươi bước thêm một bước nữa ta sẽ đánh gãy chân ngươi! A Nam, ngươi không muốn hắn gặp chuyện không may thì đừng giở trò mờ ám nữa!”
“Ta đã biết, ngươi bình tĩnh một chút, ca ca!” Lâm Nam giơ hai tay lên đỉnh đầu, thanh âm chứa đầy ảo não vì đã thất sách. Nếu biết Lâm Hạo như vậy, hắn đã sớm hạ lệnh đả thương y.
“Chí Hòa, ngươi lại đây!” Thanh âm Lâm Hạo đột nhiên nhu hòa, tựa như đang dụ dỗ ta.
Ta nhìn y, nhất thời không biết phải làm thế nào cho phải. Ta đối Lâm Nam do dự, nhưng cũng không có ý đi cùng với Lâm Hạo……
Lâm Nam lại cắn môi nói: “A Hòa, ngươi trở lại đây!”
Ta thờ ơ nghĩ phải làm như thế nào mới có thể giải thoát.
Lâm Hạo không kiên nhẫn hất cằm, “Đếm tới ba, nếu ngươi không lại đây ta liền động thủ!” Dường như có ý định nổ súng.
Lâm Nam quát: “A Hòa, trở lại, ngươi không được làm bậy!” Sau đó kéo ta đẩy về phía trước.
“Ngươi dừng tay, không được chạm vào hắn!” Lâm Hạo không cảm kích nói với hắn.
Lâm Nam bất đắc dĩ cười lạnh: “Ngươi không hy vọng ta làm như vậy sao? Được rồi, ngươi nổ súng giết hắn, sau đó giết ta đi. Ngươi muốn bắn thì bắn đi, chúng ta chết rồi cũng đỡ phải tranh cãi vất vả nữa!”
Cơ thể Lâm Hạo khẽ dao động, nhưng lập tức ổn định, một bên cảnh giác lấy khẩu súng chĩa vào Lâm Nam, một bên hướng ta áp sát.
Đúng lúc này, người trúng đạn trên đùi tên là A Dịch lao về phía Lâm Hạo đánh tiếp, mà Lâm Hạo cũng chỉ có thể kiên cường chống đỡ một lúc mà thôi, lập tức đã bị ấn nằm úp xuống, cổ tay bị ép chặt xuống đất, súng cũng từ trong tay rơi ra.
Lâm Nam mỉm cười cử động cánh tay: “Làm tốt lắm, A Dịch! Xem ra ca ca cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà, cậy mạnh mà thôi.”
Ngồi xổm xuống nâng cằm Lâm Hạo lên, Lâm Nam như là không cam lòng tình thế bất lợi vừa rồi nên mở miệng đả kích Lâm Hạo: “Cùng một sai lầm ta sẽ không phạm phải lần thứ hai, về sau ca ca sẽ không còn cơ hội gặp lại A Hòa nữa, có muốn hảo hảo nói lời từ biệt hay không?”
Khóe miệng Lâm Hạo chảy xuống vết máu đỏ thẩm, y nheo lại mắt: “Phải không? Cho dù ta không cướp lại, hắn cũng không nguyện ý cùng ngươi một chỗ, hắn đã không còn yêu ngươi!”
Ba!
Bị chọc giận ngược lại là Lâm Nam, hoặc là phải nói là từ vừa rồi khiến tức giận vốn được kìm nén liền lập tức bạo phát.
Lâm Nam lần đầu tiên động thủ với Lâm Hạo, hắn cho Lâm Hạo một bạt tai. Ta nhìn một Lâm Nam lộ ra lãnh tiếu[73], giống như một Lâm Hạo khác. Bàn tay bị chính móng tay mình bấu nát, nhưng không có nhiều đau thương, đối với cảm giác muốn nương tựa vào Lâm Nam càng lúc càng mờ nhạt.
“Ca ca ngươi cứ việc khua môi múa mép đi! Ta cùng A Hòa về sau sẽ cùng nhau khoái hoạt…… Đúng rồi, còn có hài tử của chúng ta nữa ── thật sự là một tiểu bảo bối đáng yêu!” Lâm Nam lấy ra di động của Lâm Hạo, đặt xuống đất: “Ngươi bị thương không nhẹ, sau khi chúng ta đi, ngươi có thể gọi điện để cầu viện! Ta không muốn ngươi chết ở nơi này, dù sao ngươi từng là ca ca ta yêu thương nhất, cũng giống như ngươi đã không nỡ giết ta……”
Lâm Nam nói xong với Lâm Hạo, Lâm Hạo vẫn lộ ra vẻ mặt khinh thường. Người tên A Dịch kia dường như không yêu tâm liên tục nhìn chằm chằm vào Lâm Hạo.
Khẩu súng kia một nửa rơi vào gầm xe, chỉ có nửa khẩu lộ ở bên ngoài.
Ta ngồi xuống, cầm nó lên.
Hoàn đệ nhất bách nhị thập lục chương.
¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤