Mê Thất

Chương 123




Tâm trí Lâm Hạo không biết để đi đâu, mãi không có phản ứng, nhưng ta cũng không dám cẩn thận theo dõi y, cho nên cũng không xác định y có phải đang tính kế gì hay không.

Đến lúc phù hợp, Diệp Tề lên tiếng hòa giải cho không khí bớt thâm trầm, hắn nói: “Ngươi hôm nay cũng mệt rồi, Chí Hòa, vừa rồi hiểu lầm thực ngại quá, hay là ngươi cùng Lâm Hạo về trước đi!”

Lâm Hạo thấp giọng nói: “Không được, vẫn nên tự mình từ biệt với bá phụ và bá mẫu. Đi nào!”

Nhìn xuống đám người phía dưới, giữa trung tâm vũ thính[72] bọn họ nhanh nhẹn uyển chuyển khiêu vũ, giai điệu nhu tình, đầu Diệp mẫu nhẹ nhàng đặt lên vai Diệp phụ, xem ra rất dịu dàng thắm thiết.

“Ta sẽ nói với bọn họ. Xem ra bọn họ nhất thời sẽ không dừng lại, các ngươi cứ đi đi.” Diệp Tề cười khoát tay.

Lâm Hạo do dự một lúc, cuối cùng nói: “Được rồi, chúng ta đi trước.” Nói xong liền kéo ta ra ngoài, dưới ánh đèn mờ ảo không ai chú ý đến chúng ta. Lâm Nam đứng lên định đi theo, nhưng bị người chặn lại.

Lâm Lan châm biếm nói: “Thúc thúc, ngươi không cần phải vội vã đi như vậy. Không bằng ở lại chơi một lát đi, có lẽ có thể tìm được một mỹ nữ bồi người a! Tuy rằng ngươi có điểm hơi già!”

Lâm Nam bất quá chỉ khoảng ba mươi, sao có thể gọi là già.

“Phải không? Vậy ta đây ngồi lại một lúc, chờ bản nhạc này xong thì đi chào hỏi.” Lâm Nam nói.

Thấy hắn không đi theo chúng ta, Diệp Tề cũng không nói gì nữa.

Ta nhìn Lâm Nam, hắn quả nhiên buông tha cho ta sao? Không nhìn được rõ gương mặt Lâm Nam, chỉ thấy đôi con ngươi hắn thâm u nhìn về phía ta.

Xe đã đỗ ở bên ngoài, lái xe vừa thấy chúng ta đi ra lập tức thông minh mở cửa xe ra chào đón.

Lâm Hạo lấy di động ra bấm số, nhưng một lúc lâu không có hồi âm. Cau mày, Lâm Hạo lại bấm một dãy số khác: “Uy, Lâm Đạt, thay ta liên hệ cảnh vệ, bảo bọn họ từ Lâm trạch đến con đường trước nhà Diệp Tề đón ta, càng nhanh càng tốt…… Ân, ta đang gọi điện ở bên hàng rào bảo vệ an ninh. Ngươi nhanh lên!”

Tiếng động cơ phát động vang lên, Lâm Hạo đặt tay trên đùi gõ gõ không quy luật.

“Xuất phát nhanh lên, cố gắng hướng đại lộ đi!” Lâm Hạo nói.

Lái xe đáp: “Vâng, Lâm tiên sinh!”

Hiện tại bất quá mới chín rưỡi, bên ngoài ánh đèn yếu ớt. Lộ trình xe khoảng bốn mươi phút cũng không tính là xa, mỗi lúc Lâm trạch lại gần hơn một chút. Lâm Hạo vừa như an tâm một ít, lại vừa như càng khẩn trương hơn, ngay cả việc ta vừa rồi chạy trốn cũng không chỉ trích, cũng không phải là chờ trở về mới mắng, mà dường như có cái gì đó đáng chú ý hơn khiến Lâm Hạo phải để trong lòng……

Ta nghĩ đại khái có liên quan đến Lâm Nam, nhưng Lâm Nam đã bị Diệp Tề cùng Lâm Lan giữ lại ở biệt thự.

Chỉ còn một đoạn nữa là đến Lâm trạch. Nơi đó cách xa khu biệt thự huyên náo, người ở rất thưa thớt. Bỗng nhiên xuất hiện hai chiếc xe ở trên gương hậu. Khi Lâm Hạo hét to cẩn thận, một trong hai chiếc xe đó chạy với tốc độ kinh người vượt ngang phía trước chúng ta. Sơn đạo không tính là nhỏ hẹp, nhưng vẫn kém với đại lộ. Lái xe bị bắt ngừng xe.

Lâm Hạo thâm trầm nhìn ta, “Quả nhiên vẫn là…… Ta đã quá sơ suất ……”

Ngoài cửa sổ thủy tinh bỗng lóe hàn quang của súng lục, vài tên hắc y nam tử đứng ở bên ngoài.

“Đây là thủy tinh chống đạn, có thể chống đỡ trong chốc lát. Có lẽ ngươi muốn mở cửa đi ra ngoài, bất quá ta sẽ không đồng ý!” Lâm Hạo nói.

“Bên ngoài là…… Bắt cóc?” Ta khẽ nói.

Lâm Hạo cười lạnh: “Hơn phân nửa là Lâm Nam mời đến!”

Hoàn đệ nhất bách nhị thập tam chương.

¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤