Mê Thất

Chương 117




“……” Kia chẳng phải là muốn làm sáng tỏ quan hệ giữa ta và Lâm Hạo trước mọi người sao, “Ngươi điên rồi!”

Lâm Hạo thản nhiên liếc ta một cái: “Ta sớm đã điên rồi.”

Mặc kệ ta đáp ứng hay không đáp ứng, sự thật Lâm Hạo quyết định muốn dẫn ta đi đều không thể thay đổi, cho nên ta lẳng lặng qua tấm gương nhìn người phía sau trang điểm cho ta, sau đó mặc lên người bộ tây trang được may khéo léo, rồi bị Lâm Hạo kéo ngồi lên ô tô……

“Không được làm loạn……” Đây là cảnh cáo! Lâm Hạo vuốt lỗ tai ta, ở bên cạnh thấp giọng nói, tay giống như thị uy nắm chặt thắt lưng sườn của ta.

Xe chạy khoảng bốn mươi phút thì dừng lại trước một tòa biệt thự ánh đèn rực rỡ. Lâm Hạo thản nhiên kéo ta xuống, đến gần đại sảnh, mọi người bắt đầu hướng Lâm Hạo chào hỏi, nhân tiện hỏi thăm ta.

Ta quẫn nhiên đứng ở phía sau Lâm Hạo.

“Đây là người luôn ở phía sau ta!” Lâm Hạo hàm súc nói rõ quan hệ không bình thường của chúng ta.

Nhất thời những người chung quanh chúng ta yên lặng không tiếng động, đặc biệt là những nụ cười sáng lạn đầy quyến rũ bỗng im bặt, khóe miệng trở nên vặn vẹo. Lâm Hạo mặc dù đã có một đứa con, nhưng nhiều năm qua chưa hề thú thê. Ngoại trừ việc bị người ngoài phỏng đoán linh tinh, y đặc biệt được nữ nhân coi trọng. Y vừa nói như vậy, chẳng phải là nói rõ y đồng tính luyến ái……

Có thể tưởng tượng đây là đề tài khiến bao nhiêu người chỉ trích.

Khi khuôn mặt vốn tươi cười mọi người chưa kịp thu hồi vẻ cứng đờ, Lâm Hạo hướng bọn họ gật đầu rồi kéo ta đi vào bên trọng.

Một phụ nhân khoan thai đẹp đẽ quý phái đang cùng mấy người chuyện trò vui vẻ, nhìn thấy Lâm Hạo liền cao hứng tiến tới ôm y, Lâm Hạo cũng tươi cười sôi nổi:” Diệp bá mẫu, sinh nhật vui vẻ!”

Nguyên lai là mẫu thân Diệp Tề.

“Cám ơn! Ngươi có thể đến là tốt rồi!” Ánh mắt chuyển tới người ta: “Vị này là……”

Lâm Hạo cười ái muội.

Phụ nhân kia khẽ giật mình, lập tức lộ ra vẻ tươi cười: “Nếu sớm nói với bá mẫu, ta cũng chẳng phải lãng phí thời gian giúp ngươi tìm một thục nữ. Điều này, hẳn phá nát trái tim của bao nữ nhân a!”

Vừa rồi qua miệng của một đám người, hiện tại không rõ có bao nhiêu người đã biết quan hệ giữa ta và Lâm Hạo, nhưng chung quanh bắn tới những ánh mắt giống như muốn đem ta xuyên thấu, có tò mò, có khinh miệt, có đánh giá, có phẫn đố[65]…… Đặc biệt tay bị Lâm Hạo nắm lấy dắt đi, ta bị ánh mắt như dao sắc đâm không biết bao nhiêu lần. Nhóm mỹ nữ chỉ hận không đem hung khí đến đây chặt bỏ tay ta!

Lâm Hạo mang ta đến đây là vì vũ nhục ta sao?! Ta phẫn nộ trừng mắt nhìn y.

Lâm Hạo tăng khí lực nắm chặt tay ta, ta hít vào khắc chế đau đớn muốn phát ra tiếng rên. Bên tai vẫn là tiếng Lâm Hạo cùng mẫu thân Diệp Tề nói chuyện với nhau, muốn rút tay về cư nhiên có thể cảm nhận được sự ẩm ướt, lòng bàn tay Lâm Hạo chảy mồ hôi.

“Chí Hòa!” Thanh âm vui vẻ từ bên phải vang lên.

Ta hơi nghiêng đầu nhìn sang: “Diệp Tề!”

Đi theo sau hắn là Lâm Lan, nhưng trong lúc đi tới, bên cạnh Lâm Lan có vài cô gái nhanh chóng áp sát, hình như là khách của gia quyến. Lâm Lan tự nhiên cũng được nhiều người chú ý, về sau chỉ sợ sẽ càng được hoan nghênh. Lâm Lan là người thừa kế duy nhất của Lâm Hạo.

“Hôm qua cư nhiên quên không nói với ngươi. Thật có lỗi!” Diệp Tề nói mang ý xin lỗi.

“Không sao cả. Là do ta mệt quá.” Có Diệp Tề nói chuyện với ta, có thể dời đi sự chú ý cũng tốt, bầu không khí chung quanh cũng không áp lực như trước, ” Lâm Lan và ngươi cùng nhau đến?”

“Đúng vậy, hôm qua kéo hắn khỏi quán bar, hắn không chịu về nhà, chỉ muốn về nhà ta!” Diệp Tề như đang giải thích nói: “Trước kia hắn cũng thường xuyên tới nơi này chơi nên có vẻ quen thuộc, cho nên ta liền mang hắn về đến đây, vừa vặn hôm nay cũng phải không mất công đến!”

Diệp Tề tựa hồ coi ta trở thành phụ huynh của Lâm Lan mà thận trọng giải thích.

Trên mặt có chút căng ra, Diệp Tề sớm đã biết thân phận Lâm Lan, mà ta dường như lần đầu tiên ý thức được, bình thường Diệp Tề đều sẽ chuyển hướng những đề tài này, như vậy sẽ không khiến ta có những suy nghĩ dư thừa.

Hoàn đệ nhất bách nhất thập thất chương.

¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤