Mê Thất

Chương 113




“Đừng mà……”

“Làm sao vậy? Ngươi không muốn sao?” Lâm Hạo nói.

Ở bên ngoài ra làm sao ta không biết, nhưng ở nhà, Lâm Hạo lâu ngày không chạm vào ta. Ta cũng không muốn làm, đặc biệt khi bụng vẫn còn ẩn ẩn cảm giác khi việc ấy phát sinh.

Lâm Hạo ***g ngực phập phồng không ngừng, gắt gao lần mò phía sau lưng ta.

“Nói cho ngươi biết một chuyện sẽ khiến ngươi cao hứng!” Lâm Hạo thoáng buông ra, nhưng vẫn nằm trong vòng tay y.

Chuyện cao hứng? Không phải ngươi muốn thả ta đấy chứ? Ta vọng tưởng ……

“…… Hài tử của đôi vợ chồng kia đã biến mất, ngay khi vừa xuống máy bay, chưa kịp bước vào xe đã bị người ta cướp mất. Không phải cướp tiền mà là một đứa trẻ con, ngươi cảm thấy có khả năng là ai?” Lâm Hạo thong thả nói.

“Là…… Lâm Nam!”

Lâm Hạo nâng cằm ta lên, “Ngươi thử nói xem, hắn làm sao biết hài tử kia được đem đi đến nơi nào?”

Ta nuốt xuống nước miếng, Lâm Hạo đang hoài nghi ta sao?

“Đừng khẩn trương, ta không phải nói ngươi, nhất định có người nói với hắn. Thật đáng giận! Sớm biết thế……” đã giết chết nó…… Ý tứ bên trong Lâm Hạo rất rõ ràng.

Lâm Hạo coi mạng người là cái gì …… Bỗng nhiên nhớ tới, trước kia ta cũng đã từng muốn giết Lâm Lan, ta cũng lãnh khốc như vậy sao?!

Bàn tay ấm áp buông cằm ta ra rồi ngay lập tức hướng về phía bên dưới.

“Đừng!” Ta nói.

Hơi thở Lâm Hạo phả vào trong cổ áo ta, “Mặc dù thỏa thuận đã xong, bất quá ngươi không nghĩ là ngươi cần đền bù ta một chút sao? Thời gian ấy ta cơ hồ không hề thượng ngươi đến một lần…… Không cần phản kháng, ngươi cũng biết sẽ không có kết quá tốt đẹp gì. Nhớ rõ vết sẹo nơi này không? Bị ngươi dùng hỏa thiêu, ấn ký lưu lại vĩnh viễn.”

Ta nín thở, thân thể còn nhớ rõ cảm giác ấy, lúc đầu đau vô cùng, sau đó thống khổ vì bị ép buộc ân ái……

“Chỉ cần thấy nơi này, ngươi sẽ nhớ đến ta, phải không? Cho dù ngươi có rời khỏi ta cũng không thể quên ta!” Lâm Hạo thanh âm không trầm bổng, âm điệu vững vàng đến đáng sợ.

Nhưng ta vẫn đè lại tay y, “Rất đau!”

Lúc này cách lần phẫu thuật chưa đến hai mươi ngày, Lâm Hạo đã nhịn dục vọng mấy tháng, một khi bùng nổ, hậu quả ngẫm lại khiến ta rùng mình. Mà hiện tại, tự chủ của Lâm Hạo dường như sắp sụp đổ.

Cơ thể ta chịu không nổi, khớp hàm đang cắn chặt vội mở ra, ta nói: “Diệp Tề nói không thể làm……”

Diệp Tề quả thật dặn dò lúc đầu cần hạn chế quan hệ, không biết hắn có nói với Lâm Hạo không, nhưng Lâm Hạo lập tức đình chỉ động tác, rút tay ra.

“…… Ta nhẫn nại rất vất vả!” Lâm Hạo cọ cọ cằm lên bả vai ta.

“……”

“Như vậy đi, dùng hậu diện, ta không chạm vào tiền diện của ngươi!” Lâm Hạo nói.

“Kia.. kia có khác gì đâu!” Đều là muốn làm cả. Ta đảo mắt, hồ loạn nhìn quanh bốn phía.

Lâm Hạo trầm thanh nói: “Đương nhiên là khác nhau, từ hậu diện sẽ thoải mái hơn rất nhiều, ngươi nằm úp sấp là có thể ……” Nói xong liền điều chỉnh tư thế, nâng phần eo ta lên, không để miệng vết thương tiếp xúc với mặt giường.

“Ngươi coi như đi WC là được, không có việc gì đâu!”

Cách Lâm Hạo so sánh thực khiến người ta…… Ghê tởm!

Ta cắn răng thả lỏng. Sau khi Lâm Hạo chỉ qua loa bôi trơn liền vội vàng cắm vào. Lâu lắm không tiếp xúc với dị vật, tràng bích lập tức gắt gao cuốn lấy hạ thể y.

Hoàn đệ nhất bách nhất thập tam chương.

¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤