Mê Thất

Chương 111




Ta còn chưa kịp đặt chiếc cốc xuống, Lâm Hạo đã tiến tới hôn lên trán ta: “Thật tốt quá, làm ta sợ muốn chết. Nếu không phải A Lan vừa trở về thì sẽ phải làm sao bây giờ. Là ta sơ sót, trong nhà cần có nhiều người ở lại……”

Nhìn Lâm Hạo bộc lộ sự ân cần, nghe y nói dông dài, ta so với trước càng bối rối hơn. Lâm Hạo đáng lẽ không phải như vậy.

Ta nhẹ nhàng đẩy y ra, Lâm Hạo đầu tiên là kinh ngạc, sau đó đôi mắt trở nên trống rỗng, yết hầu chuyển động.

Tức giận rồi, người vừa rồi nhất định là ảo giác, nhưng Lâm Hạo đã đi ra ngoài.

Âm thanh cửa bị đóng lại không hề lớn, nhưng so với việc cửa bị đóng mạnh còn đáng sợ hơn. Lâm Hạo rõ ràng là sinh khí, nhưng y lại kìm nén. Lâm Hạo trước giờ luôn hành động theo ý mình, nhưng lần này y lại nhẫn nhịn.

Dường như lần này bị Lâm Hạo bắt được, tính khí y thật sự nhu hòa hơn rất nhiều, số lần bị đánh có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Là vì bác sĩ dặn không thể tức giận sao?

Trong lòng cứ nhớ lại bộ dáng Lâm Hạo vừa rồi, sau cùng là hình bóng khi rời đi…… Bộ dạng ấy khiến người ta thương cảm. Nhưng… Y là Lâm Hạo a, là người ta hận nhất……

Đúng vậy. Mười mấy năm trước y đã phá hủy ta một lần, mười mấy năm sau lại hủy hoại cuộc sống của ta cùng Lâm Nam. Lâm Nam là người dịu dàng duy nhất trong lòng ta, là hy vọng duy nhất. Nhưng y lại khiến ta biết được một Lâm Nam tàn nhẫn…… Giống như tất cả đều sụp đổ ngay trước mắt, sau đó, phát hiện này đã cướp hết mọi thứ của ta……

Chuyện đáng ghét ấy không cần nghĩ đến, ta gạt bỏ mọi ý niệm trong đầu.

Một lát sau, Lâm Hạo điềm nhiên như không quay lại, nhưng quần áo trên người đã thay, tóc chải vuốt sợi chỉnh tề, gương mặt cũng sạch sẽ.

“Ngươi nếu muốn bài khí thì nói với ta. Cháo ở trong nồi giữ nhiệt đó.”

Ta nhịn không được mặt đỏ, lời này từ miệng Lâm Hạo phát ra thật sự kỳ cục. Sau khi phẫu thuật không bài khí sẽ không được phép ăn uống. Điều này ta biết.

“Có nghe không vậy?”

Lâm Hạo thấy ta không trả lời, cư nhiên lại cao giọng hỏi lần nữa, ta vội gật đầu.

“Ta đã liên hệ một gia đình muốn nhận nuôi trẻ, chờ thêm vài ngày nữa sẽ đưa nó đi!” Lâm Hạo nói.

Quả nhiên, hài tử không thể lưu lại, ta nhìn Lâm Hạo nói: “Ta biết.”

“Ngươi không cần lo lắng. Nhà kia điều kiện rất tốt, đáng tiếc thê tử không thể có sinh con, lão công lại là hảo nam nhân hiếm có, không ruồng bỏ nàng, cho nên mới muốn nhận nuôi một đứa.” Lâm Hạo nói.

“…… Vậy sao…” Ta khẽ nói.

“Đương nhiên. Ta chỉ không muốn nhìn thấy nó, cũng không phải muốn nó chết, cho nó cuộc sống tốt cũng không hề gì!” Lâm Hạo thản nhiên nói. Đây là thỏa thuận thứ nhất mà từ trước Lâm Hạo nói với ta.

Ta rất muốn hỏi đó là con trai hay con gái, nhưng… nếu không thể gặp lại, có biết giới tính của nó hay không cũng không còn là chuyện quan trọng!

Vứt bỏ một chút khó chịu trong lòng, ta ‘nga’ một tiếng.

Ngày hôm sau, cư nhiên gặp lại Lâm Lan, đi theo sau còn có Diệp Tề. Lâm Lan có chút không cam lòng cùng thận trọng, quay lại nhìn Diệp Tề, Diệp Tề nhíu mày dùng tay gõ gõ lên đầu nó, sau đó Lâm Lan mở miệng: “Coi như là ta…… Sai đi……”

Tuy rằng thanh âm không cam lòng, nhưng Diệp Tề cư nhiên có thể khiến nó đến nhận lỗi thật sự bất ngờ, cho dù là nó không hề muốn.

“Cái gì mà coi như ngươi sai, vốn dĩ là bản thân ngươi không đúng!” Diệp Tề nghiêm túc nói.

Lâm Lan ‘hừ’ một tiếng, quay đầu nói với Diệp Tề: “Ngươi thật lắm lời, dù sao nói nhận lỗi ta cũng nói rồi, ngươi bớt kì kèo đi!” Sau đó Lâm Lan nhanh chóng rời đi.

Diệp Tề có điểm ngượng ngùng: “Sớm biết thế thì chi bằng không đưa hắn đến!”

Ta cười nói: “Ngươi làm thế nào mà khiến hắn đến vậy?”

“Ân, ta nói nếu không đến ta sẽ nói với ba ba hắn, sau đó đưa hắn ra nước ngoài!” Diệp Tề cười có điểm gian xảo. Lâm Lan vẫn là sợ Lâm Hạo, uy hiếp này từ trước đến giờ vẫn luôn lôi ra. Chính là, hiệu quả vẫn luôn có thể như thế.

“Đương nhiên, kỳ thật hắn cũng ray rứt, bằng không chỉ sợ ta cho dù nói thế nào hắn cũng sẽ không tới!” Diệp Tề nhìn hướng Lâm Lan ly khai nói, “Hắn tuy rằng có chút ương ngạnh, nhưng trong tâm kỳ thật không xấu, không có ý nghĩ muốn hại người khác……”

“Ân!” Bằng không với mức độ nó chán ghét ta, ngày đó nó không gọi điện cầu cứu, thậm chí khả năng bỏ mặc ta ngược lại là khá lớn.

Hoàn đệ nhất bách nhất thập nhất chương.

¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤