Ta yên lặng nghe.
Diệp Tề tiếp tục nói “…… Khi đó Lâm Lan thật sự là tiểu hài tử xinh đẹp nhất, lại rất nghe lời!” Không biết hắn nghĩ đến cái gì, nụ cười ôn như chưa từng có.
Lâm Lan trước đây có lẽ thật sự rất đáng yêu, đáng tiếc ta ngay cả dáng vẻ khi nó còn nhỏ cũng nhớ không rõ.
Chăn đắp không kĩ, Lâm Lan nghiêng người khiến hơn phân nửa cơ thể lộ ra ngoài, Diệp Tề nói: “Hồi nhỏ hắn ngủ không an ổn, ta cũng không ít lần đắp chăn cho hắn!”
Khi đó Diệp Tề chắc cũng rất trẻ. Không biết vì sao ta nghĩ cười, Diệp Tề như vậy mà cũng thích tiểu hài tử a, đáng tiếc Lâm Lan không biết tốt xấu, được nhiều người quan tâm rất khó thực sự rất khó.
“Cám ơn ngươi!” Nói xong, ta mới phát hiện bản thân đã nói sai, câu này phải do Lâm Hạo nói với hắn mới đúng.
Diệp Tề không khách khí nói: “Không cần cảm tạ! Ta cũng phải đi ngủ đây, buổi chiều còn có việc a!”
Trở lại phòng, rốt cuộc cũng ngủ không được, suy nghĩ loạn cả lên. Bụng to đùng như nhắc nhở tớ sinh mệnh bên trong sắp ra đời. Thời điểm này năm đó, Lâm Lan cũng được sinh ra như vậy, nó còn bị sinh non.
Cố gắng hồi tưởng, cư nhiên cũng nhớ lại được một ít kí ức mông lung, nhưng phần lớn là bộ dáng nó khóc, mặt mày nhăn nheo như bánh bao bị chiết.
Chờ Lâm Lan tỉnh lại, không biết tâm tình của nó có thể hảo một chút hay không? Hơn phân nửa là điều không thể, chính ta còn không thể chấp nhận sự thật rằng nó là do ta sinh ra! Nhưng ta chịu đả kích lớn hơn nó rất nhiều. Khi đó, ta bất quá so với nó chỉ lớn hơn khoảng hai, ba tuổi.
Giữa trưa Diệp Tề tỉnh dậy, Lâm Lan thì vẫn ngủ thẳng đến tối.
Khi Diệp Tề rời đi, ta nói: “Nếu ngươi gần đây không có việc gì, có thể thường xuyên tới được không? Nếu ta và Lâm Lan ở chung lâu, sẽ thực…… xấu hổ!” Diệp Tề sảng khoái đáp ứng, “Không thành vấn đề, gần đây ngươi cũng cần chú ý tới cơ thể!”
…………….
Lâm Lan vừa tỉnh dậy liền vào phòng ta. Nó cứ nhìn chằm chằm ta một hồi lâu vừa khiến ta sởn gai ốc, “Ngươi thực làm cho người ta……” Chán ghét xuất phát từ sâu trong lòng khiến nó tìm không ra ngôn ngữ thích hợp.
Đóng sầm cửa lại, khiến ta ý thức được ta có lẽ không cần lo lắng đến vấn đề xấu hổ. Lâm Lan không muốn nhìn thấy ta.
Chín giờ tối, nó cái gì cũng không nói, lại ra ngoài.
Ngày hôm sau Diệp Tề biết, mắng: “Tiểu hài tử này đáng chết!”
Nếu Lâm Lan nghe được chỉ sợ sẽ lại hung hăng phá một trận.
“Lâm Hạo, ngươi sao lại mặc kệ nó như thế!” Nhìn Lâm Hạo đang đọc báo, Diệp Tề thấp giọng nói.
“Nó dù sao cũng đã trưởng thành! Cũng không phải lần đầu hồ nháo như vậy!” Lâm Hạo nói: “Cố ngăn cản nó cũng vô ích. Không sao đâu! Ta đã phái người ngầm đi theo rồi!”
Lâm Lan liên tiếp vài ngày không trở về, ta nói với Diệp Tề rằng hắn không cần mỗi ngày lại đến đây, Diệp Tề không thèm để ý nói: “Không việc gì, ngươi gần đây tình trạng không tốt, ta lưu lại cũng là ý của Lâm Hạo!”
Lần gặp lại Lâm Lan là giữa trưa một tuần sau. Nó say khướt tiến vào, bước đi loạng choạng. Ta vừa thấy nó liền lập tức tránh lên lầu. Nhưng Lâm Lan miệng thì thào không biết nói cái gì liền đi tới gần ta.
Ta đi lại rất chậm, đặc biệt đi trên thang lầu, dựa vào tay vịn cầu thang căn bản muốn mau cũng không mau được.
Lâm Lan rất nhanh liền đuổi theo ta, dựa vào thang lầu bên kia nắm lấy góc áo ta.
“Ngươi chạy cái rắm a……#%¥%&×” Một chuỗi những từ chửi mắng dài mơ hồ không rõ.
Ta ngửi mùi rượu từ trong miệng Lâm Lan, nói: “Ngươi uống say rồi!”
Hoàn đệ nhất bách bát chương.
¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤