Mê Thất

Chương 107




Diệp tề chậm rãi gật đầu. Lời của Lâm Hạo là sự thật.

Ta dựa vào tường. Không thể tin được, Lâm Hạo thật sự nói ra điều đó. Lâm Hạo đã giấu nó lâu như vậy, vì sao còn nói ra? Sau này ta phải đối mặt với Lâm Lan như thế nào? Trong lòng tràn đầy ý niệm trốn tránh. Tuy rằng thân thể đã bị Lâm Lan biết, sự việc như vậy sớm muộn gì cũng xảy ra, nhưng cũng có thể tiếp tục giấu thêm một thời gian……

Lâm Hạo nhìn vẻ mặt yếu ớt của Lâm Lan, nói: “Mọi việc ngươi đều đã rõ ràng, về sau, ngươi cũng nên bỏ cái tính nết này đi…… Hắn dù sao cũng là… của ngươi”

Còn chưa dứt lời, Lâm Lan gào lên xông ra ngoài: “Ta không biết gì cả, ta không thừa nhận!”

Diệp Tề nói: “Ta xem hắn thế nào, ngươi yên tâm đi!” Vỗ vỗ bả vai Lâm Hạo, rồi chạy ra.

Dưới lầu chỉ còn lại Lâm Hạo. Cơ thể y đột nhiên nhuyễn ra, dựa vào sô pha thượng nhìn bàn tay phải đã được băng bó của mình.

Ta ở trên lầu cả đêm thức trắng, Lâm Hạo an vị ở bên dưới cho đến hừng đông. Lâm Lan vẫn chưa trở về, bất quá Diệp Tề đi cùng nó, hẳn là sẽ chiếu cố hảo nó.

“Sao vậy? Điểm tâm không hợp khẩu vị?” Lâm Hạo nói.

“Không có!” Ý thức được bản thân mình ngồi bên bàn cơm ngẩn người ra một lúc lâu, ta vội vàng nuốt bát cháo yến mạch. Lâm Hạo ngoài trừ dưới mắt hơi thâm, còn đâu nhìn không ra y suốt đêm không ngủ, hoàn toàn không lộ ra vẻ mệt mỏi và chán nản.

Bình thường, Lâm Lan cũng thường xuyên cả đêm không về, Lâm Hạo đều không để ý như lần này, cả đêm qua y tinh thần trạng thái đều không hảo.

Nhưng trên mặt Lâm Hạo vẫn duy trì mặt nạ như thường, cơm nước xong liền xuất môn.

Hôm nay tốc độ ta ăn cơm vô cùng chậm. Lâm Hạo ăn xong rồi mà trước mặt ta thức ăn vẫn chưa hết một nửa. Nếu giống như thường ngày, Lâm Hạo có thể sẽ bức ta ăn xong rồi mới rời đi, nhưng hôm nay y chỉ dặn dò một câu mà thôi.

Không có tâm tình tiếp tục ăn, ta trở lại giường nằm xuống, cả ngày không hề nghỉ ngơi, hiện tại cảm thấy muốn ngủ.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, bên ngoài âm thanh có chút ầm ỹ. Ta đứng dậy nhìn, nguyên lai là Diệp Tề vác Lâm Lan trở về. Diệp Tề không còn vẻ ung dung như bình thường nữa, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ cười với ta. Ta giúp hắn mở cửa phòng Lâm Lan, hắn đem Lâm Lan quăng xuống giường, thở phì phò……

“Có ổn không!?” Ta hỏi.

Diệp Tề nói: “Hắn ở quán bar quậy một đêm, thiếu điều đánh nhau với người ta. Nháo đủ sau đó hôn mê, ta mới xách hắn trở về!”

“Ngươi có sao không?” ta nói.

Diệp Tề lắc lắc tay: “Làm bảo mẫu một đêm đương nhiên mệt muốn chết! Cho ta mượn phòng khách[62] ngủ một chút đi!”

Nơi này ít có khách, Lâm Hạo cũng không thích người ngoài tới thăm nơi này. Diệp Tề xem như khách quen, phòng khách cơ bản đều do hắn dùng, thậm chí như là phòng ngủ của hắn, bên trong cũng chuẩn bị quần áo hắn.

Ta nhìn hắn cởi quần áo cho Lâm Lan rồi đắp chăn cho hắn, cảm khái nói: “Ngươi đối hắn rất tốt!”

Diệp Tề ngớ ra một chút, cười cười: “Lâm Hạo so với ta lớn hơn, ta với hắn tính ra gần như là bằng hữu. Hồi trước ta rất sùng bái cùng không phục Lâm Hạo, khi đó Lâm bá mẫu và bá phụ đều khoẻ mạnh, nhóm bề trên đều thích nói chuyện đứa nhỏ, bất quá cũng may mắn ta cùng hắn chênh nhau chỉ một hai tuổi, bằng ko sẽ bị chèn ép đến chết. Sau đó ta học ngành y, hắn thì theo con đường thương nhân. Tại thời điểm ta đấu tranh với gia đình, Lâm Hạo giúp đỡ ta không ít. Khi đó ta vô cùng cảm kích kêu hắn ca ca…… Nán lại ở nước ngoài nhiều năm, khi trở về thì thấy hắn mang theo một tiểu hài tử nói là con hắn, bảo ta hảo hảo chiếu cố nó!”

Hoàn đệ nhất bách thất chương.

¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤