Cố gắng quên đi tất cả, nghe theo lời khuyên bảo của Diệp Tề, ta không còn bị chính bản thân mình hù dọa, cũng làm theo phương pháp dời sự chú ý mà Diệp Tề nói. Nếu tinh thần của ta không ổn định, sẽ phải trở lại bệnh viện. Ở nơi đó nhất định không thể tránh khỏi việc bị người khác nhìn thấy thân thể của mình. Hơn nữa không thể luôn để Diệp Tề chăm sóc. Hắn không chỉ là bác sĩ mà còn là người quản lý nữa.
Biến cố luôn phát sinh vào thời điểm không ai ngờ trước được. Ăn xong cơm trưa, ta ngồi ở ban công dưới lầu nghỉ ngơi. Lâm Hạo vài ngày nay không trở về, nghe nói y có rất nhiều việc cần xử lý, nhưng cách Diệp Tề nói dường như có gì đó mập mờ khiến người ta khó hiểu. Bất quá không phải gặp Lâm Hạo, ta cũng rất thoải mái……
Đại sảnh truyền đến tiếng mở cửa, ta nghĩ có lẽ là Diệp Tề đến, lễ phép đứng dậy, lấy chăn che trước ngực, “Ngươi đã đến rồi!”
“!”
Ánh mắt chạm nhau, đều là sửng sốt! Mới đầu vô cùng bất ngờ, sau đó, ánh mắt Lâm Lan trừng lớn, cánh tay chỉ vào người ta bắt đầu run lên. Ta cúi đầu, bụng quá lớn, chiếc chăn không thể che giấu được.
Lâm Lan tại sao đã trở lại!
Thấy nó vẫn khiếp sợ chưa khôi phục được tinh thần, ta quay đầu định chạy đi.
Lâm Lan bước đến chặn ta lại, tay vẫn không ngừng chỉ vào bụng ta: “Này, đây là cái gì……”
“……” Cắn răng, ” Không có gì……”
“Ngươi lừa quỷ a!” Lâm Lan hét lớn, thanh âm trở nên kích động: “Đây rốt cuộc là cái quái gì? Ngươi là nữ nhân sao?”
“Không phải!”
Ta lách qua Lâm Lan, lại bị nó đuổi theo.
“Ngươi đứng lại đó cho ta! Không nói rõ ràng đừng nghĩ có thể chạy!” Trên mặt Lâm Lan xanh tím luân phiên, đứng ở đầu cầu thang giơ tay cướp lấy tấm chăn trong tay ta. Tức khắc, toàn bộ bí mật đều không thể che giấu. Khuôn mặt Lâm Lan càng nhiều màu.
Để tiện lợi, trong nhà ta chỉ mặc chiếc áo ngủ rộng thùng thình. Lâm Lan nắm lấy dây lưng như muốn cởi bỏ nó ra. Ta kích động né tránh.
“Các ngươi đang làm cái gì vậy?” Thanh âm Diệp Tề mềm mại xa mà gần, “Lâm Lan, ngươi tại sao đã trở lại? Ba ba ngươi biết không?”
Ta và Lâm Lan chỉ lo đến đối phương nên đều không chú ý có người tới.
Diệp Tề vừa thấy chúng ta giằng co liền tiến đến giữa chúng ta nắm lấy tay Lâm Lan: “Buông tay, rồi hảo hảo nói chuyện!”
Ánh mắt Lâm Lan khiêu khích nhìn hắn: “Ngươi định làm gì? Khỏi quản chuyện nhà chúng ta!”
Diệp Tề biểu tình lạnh nhạt không thay đổi: “Ngươi vẫn là tiểu hài tử sao?” Nói xong, liền kéo ta ngồi vào bên cạnh, hỏi ta có bị thương hay làm sao không! Khuôn mặt tuấn tú của Lâm Lan nhất thời trở nên vặn vẹo, lại không muốn gây chuyện ầm ĩ nữa để bị người ta nói trẻ con, giận dữ ngồi mạnh xuống. Diệp Tề cũng không nói với nó. Thái độ coi thường Lâm Lan, chỉ chú ý chăm sóc ta của hắn cũng thật khiến ta bất ngờ. Diệp Tề sẽ không so đo với Lâm Lan đấy chứ? Trước kia hắn đều rất bình thản ung dung.
Hoàn đệ nhất bách tam chương.
¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤