Mê Thất Tùng Lâm

Chương 70




“Kỹ năng bơi dương hoa” chi Ta rất mảnh mai [H]

Trong rừng cây rậm rạp, có một sinh vật nhỏ nhắn xinh đẹp như tinh linh đang chậm rãi bước đi trên mặt cỏ xanh mượt.

Mái tóc màu đen của hắn mềm mại thả ra sau đầu, đuôi tóc bao quanh cái mông cong khêu gợi, da thịt màu mật ong tươi mát, toả ra cảm giác cực kỳ dụ hoặc.

Một mảnh da thú mỏng nhạt màu được buộc cực kỳ lỏng lẻo bên hông của tinh linh, theo động tác của hai chân, mảnh da thú vốn đã cực kỳ lỏng lẻo kia giống như tuỳ thời đều có thể dễ dàng rơi xuống, hai cái đùi thon dài, nơi thần bí giữa hai chân ẩn ẩn hiện hiện, làm cho người ta mơ màng.

Bàn chân mượt mà hồng hào của tinh linh bước đi trên mặt đất gồ ghề, ngón chân hồng hồng hơi dùng sức ấn mạnh một chút, mặt đất gồ ghề đã dễ dàng bị giẫm bằng. Tinh linh thoạt nhìn cực kỳ mảnh mai, bước những bước chân nhẹ nhàng, lặng yên di chuyển giữa rừng cây.

Khoé miệng của tinh linh luôn luôn hàm chứa ý cười mơ hồ, vòng eo của hắn hơi lắc nhẹ một chút, ẩn ẩn mang theo cảm giác lười biếng đặc trưng sau khi “hoạt động” quá miệt mài.

Dưới một gốc cây đại thụ giữa rừng, một dị thú cao tầm hai thước cực kỳ cường tráng đang im lặng đứng sừng sững, đôi môi dày mím lại, mày kiếm nhíu chặt, y có vẻ không yên, có chút mất kiên nhẫn.

Cái tai thú nhỏ hơi lay động một chút, y đã nhận ra động tĩnh rất nhỏ truyền đến, dị thú vội quay đầu lại, nhìn về phía bụi cỏ cao gần đấy, đôi mắt thú nguyên bản lạnh như băng, giờ phút này lại tràn đầy kích động vui sướng.

Bụi cỏ cao sum xuê bị một đôi tay mảnh khảnh đẩy ra, sinh vật xinh đẹp kia bước ra, cơ thể hắn chỉ cao một thước bảy, trước mặt dị thú có vẻ cực kỳ mảnh mai nhỏ bé.

“Ôn Tư, sao hôm nay ngươi lại đến muộn như vậy?”

Nhìn thấy sinh vật mà mình chờ đợi cuối cùng cũng xuất hiện, dị thú cực kỳ vui vẻ, vội vàng bước đến, kéo dị thú hỗn huyết có thân hình mảnh khảnh giống cơ thể mẹ của hắn vào lòng y.

“Tất cả là vì Phỉ Nhĩ Đặc, không biết hôm nay hắn ăn phải cái gì, vậy mà trêu trọc ta lâu như vậy.”

Vừa tiếp xúc với ôm ấp của dị thú, Ôn Tư lập tức quấn lên, thân thể manh mai hoàn toàn tựa vào trong ***g ngực rộng của dị thú.

“Lôi Mạn, thắt lưng của ta vẫn còn rất mỏi. Mau giúp người ta xoa bóp đi.”

Ôn Tư nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, biểu tình cực kỳ uỷ khuất, đôi môi hồng nhạt mềm mại hơi chu lên, toả ra cảm giác dị hoặc cực kỳ mãnh liệt, làm cho người ta muốn vồ đến mà yêu thương nó.

Bàn tay thú nhanh chóng dán lên trên làn da bóng loáng của Ôn Tư, chậm dãi hạ thấp xuống, xẹt qua thắt lưng cong duyên dáng, theo chỉ thị của Ôn Tư mà chạm đến vòng eo mềm dẻo. Dị thú nào từng hưởng qua tư vị của nó, sẽ biết nó có thể mang đến cho mình khoái hoạt lớn như thế nào.

Đồ vật giữa hai chân của dị thú nháy mắt căng cứng, cực kỳ phấn chấn mà thẳng đứng lên, bờ ngực dị thú chấn động, phát ra tiếng thú rống trầm thấp, Lôi Mạn nhìn chăm chú vào Ôn Tư, khát khao muốn giao hoan không chút nào che giấu.

“Lôi Mạn~”

Khuôn mặt khéo léo tinh xảo như xấu hổ mà chui vào trong ngực của dị thú, nhưng khoé miệng xinh đẹp lại dấy lên chút tươi cười tà ác.

Kỳ thật vừa rồi, Ôn Tư không chỉ chiêu đãi Phỉ Nhĩ Đặc, mà ngay cả Tư Đế Lợi an bài cho ngày mai cũng ghé thăm một chút, cho nên mới bắt Lôi Mạn phải đợi lâu như vậy.

Ôn Tư có thân hình bên ngoài cực kỳ giống với Ôn Phong. Chính vì có bề ngoài mảnh mai khác hoàn toàn so với những dị thú hỗn huyết khác, nên từ khi sinh ra, Ôn Tư đã được đối xử hoàn toàn khác biệt.

Cho dù Duy Tạp Tư biết Ôn Tư không có thân thể cường tráng giống những dị thú hỗn huyết khác, nhưng hắn cũng không dám có hành vi bài xích công khai, bởi vì Ôn Phong đối với đứa con giống anh cực kỳ này, từ nhỏ đã sủng ái yêu thương vô cùng, thậm chí còn chiều chuộng Ôn Tư hơn bất cứ đứa con nào khác.

Sau khi trưởng thành, Ôn Tư được nuông chiều quá nhiều, dần dần đã xây dựng nên tính cách vô pháp vô thiên, thích đùa dai, thích trêu đùa những sinh vật thần hồn điên đảo vì sắc đẹp của mình.

Ngay từ đầu, đối với hành vi phóng đãng của con, Ôn Phong còn cảm thấy lo lắng, nhưng nhìn thấy những dị thú khác đều vui vẻ chịu đựng, Ôn Phong cũng không quan tâm nhiều nữa. Dù sao trên tinh cầu này, trinh tiết cũng không phải là vấn đề gì đáng nói.

Có lẽ vì bề ngoài của Ôn Tư quá giống với Ôn Phong, nên những dị thú khác cũng cho rằng hắn có lực sinh sản cường đại giống như mẹ của mình. Vì dù sao, từ trước đến nay, chưa có một sinh vật nào có thể sinh ra bốn ấu thú hỗn huyết, hơn nữa trong đấy còn có một cặp ấu thú sinh đôi nữa. Hoặc cũng có thể vì Ôn Tư luôn cố ý phát ra khí chất câu nhân…

Nói tóm lại, Ôn Tư được dị thú theo đuổi cực kỳ nhiệt tình, người theo đuôi hắn cuồn cuộn không dứt, thậm chí còn có rất nhiều người chim cùng người cá cũng bị hắn mê hoặc. Nhưng điều kỳ tích là, chưa có một trận chiến nào diễn ra vì tranh đoạt Ôn Tư cả.

Dùng lời nói của Ôn Tư, chính là “bọn họ chỉ cần dùng tinh lực thừa thãi của mình phát tiết lên người ta là đủ rồi, quá lãng phí nếu dùng chúng đi đánh nhau linh tinh…”

Ôn Tư có một danh sách những cái tên thật dài, đến mức chính hắn cũng cảm thấy nó thật vĩ đại. Bên trong là tên những sinh vật có thể hấp dẫn hắn, do hắn tỉ mỉ lựa chọn ra.

Mỗi ngày, Ôn Tư đều tự sắp xếp cho mình hai đến ba sinh vật, mỗi ngày của hắn trải qua vô cùng phong phú và có ý nghĩa, vừa có thể thoả mãn nhu cầu sinh lý của bản thân, lại có năng lực cung cấp cơ hội sinh sản cho cực đông những sinh vật khác.

Còn trong trường hợp nếu hắn chẳng may mang thai ấu thú, phải làm như thế nào để tìm ra ai là cha của nó, Ôn Tư vẫn chưa nghĩ được biện pháp giải quyết hoàn mỹ. Nhưng mà, Ôn Tư cảm thấy hắn nên tin tưởng trực giác cực kỳ khủng bố của những sinh vật cường hãn này.

Đôi môi bị che lại, có đầu lưỡi linh hoạt tiến vào trong miệng của hắn, Ôn Tư nâng cánh tay của mình lên, cực kỳ ăn ý ôm lấy cổ của dị thú, hai chân của hắn rời khỏi mặt đất, trong khi hôn nồng nhiệt, Ôn Tư cảm giác được thân thể của mình bị nâng lên.

Tấm thảm da mỏng manh dùng để che đậy cơ thể của hắn đã bị lột xuống, Ôn Tư chủ động mở chân của mình ra, quấn quanh vòng eo cường tráng của Lôi Mạn, phần mông áp sát vào phân thân của hắn, ái muội cọ sát.

Lôi Mạn đã không thể khống chế nổi, gầm nhẹ một tiếng, y khẩn cấp đè ép Ôn Tư lên trên tấm da thú đã chuẩn bị sẵn, khoang mũi phun ra nhiệt khí nóng bỏng, phân thân to lớn cực kỳ dữ tợn đặt sát cái lỗ nhỏ mềm mại của Ôn Tư, trong hơi thở ồ ồ, dị thú lỗ mãng đâm thẳng vào bên trong.

“A…. a~”

Ôn Tư nằm trên thảm lông thoải mái, hai cánh tay mảnh khảnh vòng quanh đầu thú, hai chân cong lên, đôi mắt đen mê ly nhìn thẳng lên trên đỉnh đầu, nơi có ánh sáng rực rỡ xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây.

“A ~ A~ thật thoải mái~ Lôi Mạn… sâu thêm một chút..~”

Tiếng rên rỉ động tình cùng tiếng thở dốc ồ ồ đan xen vào nhau, hai gò má của Ôn Tư đã hồng hồng, hai mắt say mê hưởng thụ sự hoan ái kịch liệt này.

Vòng eo mềm dẻo của hắn cực phối hợp với tốc độ của Lôi Mạn, Ôn Tư còn đang cân nhắc trong lòng, hắn còn hẹn người cá màu vàng xinh đẹp kia nữa, thời gian hình như cũng sắp đến rồi, phải tốc chiến tốc thắng…

“Uhm~”

Cái mông cong đột nhiên bị tay thú to nắm chặt một cái, Ôn Tư nháy mắt phục hồi tinh thần, đôi mắt đen nhìn thấp xuống, cực kỳ đáng thương nhìn dị thú đang cày cấy trên người mình.

“Lôi Mạn, ngươi làm ta đau~” Đôi môi mềm mại mở ra, phun ra dòng khí nóng ẩm ướt.

“Ngươi không chuyên tâm.”

Đôi mắt thú bao hàm *** như cũ cực kỳ lợi hại, Lôi Mạn gục xuống, ngăn chặn cái miệng nhỏ làm y nhiễu loạn tâm trí kia…